“Vậy là tốt rồi, buổi trưa ngày mai chủ tử nhà ta chờ ngươi ở miếu Huyền Nữ, có việc cần thương lượng, hy vọng ông chủ Lê tới đúng giờ.”
“A??”
Nghe xong lời người nọ nói, đầy mặt Lê Giang đều là dấu chấm hỏi.
“Ta rất bận chuyện làm ăn trong cửa hàng, không rảnh để đi. Nếu chủ tử nhà ngươi có chuyện, vậy hoặc là hắn tự mình tới cửa hàng chúng ta nói, hoặc dặn dò ngươi để ngươi qua đây nói, tóm lại ta không đi được.”
Miếu Huyền Nữ xa như vậy, người ta kêu một câu là hắn đi ngay ư? Hắn đâu phải đồ ngốc.
“Ngượng ngùng quá, ta còn phải ăn cơm, không có việc gì khác, vậy mời ngươi tự nhiên.”
Lê Giang chẳng buồn chú ý tới nam nhân đang ngây ngốc đứng bên ngoài kia, hắn nói xong rồi lập tức xoay người trở về phòng bếp.
“Phụ thân, là ai vậy?”
“Mặc đồ phú quý nhưng chúng ta chưa từng gặp. Không thể hiểu được, tới nhà chúng ta nhưng chưa nói tên tuổi, chỉ hỏi có phải đậu hũ là đồ chay hay không, lại nói ngày mai chủ tử hắn ở miếu Huyền Nữ chờ ta, có chuyện cần thương lượng. Ta đâu có rảnh để đi.”
Có thời gian qua đó còn không bằng ăn thêm hai miếng đậu hũ, thật là… chậm trễ hắn ăn cơm rồi.
Ai, tay nghề của nữ nhi nhà mình đúng là… mỗi lần ăn đều cảm động. Hắn còn cho rằng tào phớ đã ăn ngon lắm rồi, không nghĩ tới đậu hũ này còn thơm, còn ăn ngon hơn nhiều, đúng là cực kỳ hợp để ăn với cơm.
Chắc chắn hôm nay hắn phải ăn được bốn chén cơm!
Lê Tường: “……”
Mặc đồ phú quý, còn hỏi đồ chay, lại thêm miếu Huyền Nữ ……
“Các ngươi ăn trước, ta có chút việc!”
Nàng buông chén xuống rồi vội vàng chạy ra ngoài, Ngũ Thừa Phong theo bản năng cũng muốn đi theo nàng, hai người chạy ra đường tắt, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy ‘người phú quý’ kia đang muốn lên xe ngựa
“Đại thúc chờ chút!”
Dư Sinh đang xụ mặt khó chịu, lại nghe được cách xưng hô kia, hắn lại càng khó chịu hơn. Bởi vậy, hắn không hề ngừng lại mà trực tiếp kêu mã phu đánh xe đi.
Mắt thấy xe ngựa kia sắp sửa đi qua mặt mình, Lê Tường lập tức hô một tiếng.
“Ta là người làm tào phớ của Lê gia!”
Trong nháy mắt hai chữ tào phớ này đã chọc trúng điểm mềm yếu của Dư Sinh.
“Dừng xe!”
Dư Sinh nhảy từ trên xe xuống, đi đến trước mặt hai người, hắn nghĩ lại âm thanh vừa gọi hắn là của một nữ tử.
“Là ngươi? Ngươi chính là người làm ra tào phớ của Lê gia?”
“Đúng vậy, vừa rồi người nói chuyện cùng ngươi đúng là phụ thân ta, không biết gia chủ của đại thúc ngươi là ai?”
Lê Tường nhìn không chớp mắt vào hắn, dường như nàng nhất định phải nghe đối phương báo ra lai lịch mới tiếp tục câu chuyện.
Đã làm chuyện buôn bán, hiển nhiên phải quang minh lỗi lạc sòng phẳng, nếu lai lịch đối phương mơ hồ, chẳng ai có lá gan tới một nơi xa như miếu Huyền Nữ miếu bàn chuyện mua bán.
“Chủ tử nhà ta chính là Tĩnh Từ sư thái trụ trì miếu Huyền Nữ.”
Lê Tường không biết Tĩnh Từ sư thái, chẳng qua người ta đã nói vậy ngày mai cũng nên hỏi thăm một chút thì hơn.
Ừm? Một sư thái, vì sao lại có hạ nhân như vậy ……
Kỳ kỳ quái quái.
Dư Sinh thấy Lê Tường nghe được danh hào của chủ tử nhà mình mà không có chút phản ứng nào, hắn lại trở nên kinh ngạc, thời buổi này mà trong thành vẫn còn người không biết danh hào chủ tử của hắn ở miếu Huyền Nữ ư?
“Lê cô nương, vẫn là câu nói kia, ngày mai chủ tử nhà ta sẽ ở miếu Huyền Nữ an tĩnh chờ đợi, nếu ngươi có thể làm món tào phớ kia, vậy ngươi nên tới đó xem.”
Nói xong hắn lập tức xoay người lên xe, không thèm liếc mắt nhìn hai người kia thêm một lần nào nữa.
Gọi hắn là đại thúc ư? Tiểu cô nương không có ánh mắt!
Lê Tường: “……”
Ngũ Thừa Phong thấy xe ngựa đã đi xa, lúc này mới nói cho Lê Tường nghe chuyện của miếu Huyền Nữ.
“Tĩnh Từ sư thái trụ trì miếu Huyền Nữ rất có danh tiếng trong thành.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT