“Hạnh Tử của chúng ta thật lợi hại, cuối tháng sư phụ có khen thưởng nha…”

“Thật ư?! Cảm ơn sư phụ!”

Lê Tường nhéo nhéo khuôn mặt Hạnh Tử, nàng cầm lấy chén tào phớ trong tay nàng ấy, ăn xong rồi bước ra ngoài.

Hồi nãy, nàng đã nhìn thấy khuôn đúc đậu hũ được người của Chu gia làm xong, đang đặt trong phòng bếp, thế nhưng lúc này nàng không có thời gian để xử lý nó.

Cửa hàng nhà nàng mới bán tào phớ được hai ngày, việc làm ăn đang nóng bỏng, cứ đặt đậu hũ qua một bên đã, chờ nàng có thời gian rảnh lại nói.

Sau bốn ngày không tới tửu lâu, hôm nay qua đây mới thấy nơi này biến hóa quá lớn.

Khiến người ta kinh ngạc nhất là khoảng sân sau đã được trải đầy đá phiến, màu sắc đan xen nhau vừa sạch sẽ vừa ngăn nắp. Ngày mưa cũng không khiến giày bị lấm bẩn.

“Lê cô nương, ta đã gỡ xong đài chưng và ống khói trong phòng bếp rồi, nhưng chờ mãi chưa thây ngươi tới, đang mong ngươi đây. Vậy ngươi muốn xây mấy cái bệ bếp? Đặt ở đâu?”

Lê Tường bước vào phòng bếp nhìn qua một vòng, mấy vị sư phụ này không chỉ hủy đi sạch sẽ, còn tẩy sạch sẽ những vết bùn đất bên trong, khiến phòng bếp nơi này lập tức rộng hơn phân nửa.

“Có vôi bột không?”

“Có có có, cô nương muốn vẽ đường viền ư?”

Sư phụ Lý phụ trách phòng bếp lập tức đi cầm một gáo đựng đầy vôi chuyên dùng để vẽ đường viền lên tường tới đưa cho Lê Tường, sau đó đứng một bên nhìn nàng vẽ vị trí bốn bệ bếp trong phòng.

Những bệ bếp này cần phải nhóm củi lửa, cho nên Lê Tường cũng không thể thiết kế bệ bếp quá rời rạc, bằng không nơi này để một đống củi, nơi kia lại một đống củi, rất tốn diện tích. Nàng quay chung quanh góc tường bên phải vẽ một hình nửa vòng tròn ra, có điều ở phần trung gian của hình nửa vòng tròn này, được làm một miệng thông nhau, chuẩn bị làm thành một lối đi nhỏ.

Làm như vậy, ở hai bên đều có thể đun nấu được, bên trên đặt hai cái nồi sắt lớn, mấy lỗ nhỏ xung quanh đặt bình gốm. Ngày thường đun nước, hầm đồ ăn đều rất tiện lợi.

Bên góc tường bên trái, Lê Tường cũng vẽ một đường vôi tạo thành hình hồ lô như vậy. Như vậy, toàn bộ phòng bếp, tối đa có thể nấu một lúc tám nồi sắt lớn, vậy là đủ để đáp ứng nhu cầu của khách nhân tửu lâu rồi.

Sư phụ Lý lại chưa từng nhìn thấy bố cục như vậy.

“Sư phụ Lý, sau khi xây xong bệ bếp, ta muốn xây một cái đài cao ở vị trí này, chiều sao tới eo của ngươi là được. Ta đã vẽ đường viền rồi, phía dưới không cần xây kín, ngày sau sẽ dùng để chứa hàng hoá. Vài ngày tiếp theo, ta sẽ luôn có mặt ở đây, nếu ngươi có chỗ nào không rõ cứ qua hỏi lại ta.”

Lê Tường vẽ xong đường viền là rời đi, nàng còn phải đi nơi khác nhìn cái bàn lẩu của mình.

Nhưng nàng vừa đi vào đã nhìn thấy hai lão bản mặc y phục chỉnh tề đang tìm chưởng quầy Miêu đòi tiền.

“Chưởng quầy Miêu, chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy, ta đã từng gạt các ngươi bao giờ chưa? Hiện giờ trà lâu các ngươi đã đóng cửa rồi, cũng nên kết toán sổ sách cho chúng ta đi chứ.”

“Trà lâu của chúng ta đâu có đóng cửa, chỉ ngừng kinh doanh một thời gian rồi chỉnh đốn lại thôi, trước năm mới sẽ mở cửa trở lại. Các ngươi muốn tới kết toán sổ sách ta cũng không làm khó các ngươi, chỉ là xưa nay chúng ta đều quy định cuối năm mới kết toán, chưa từng kết toán trước cuối năm mà?”

Chưởng quầy Miêu yên lặng cảm thán, đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Trước kia một đám bọn họ nhìn thấy hắn đều tỏ ra cực kỳ khách khí, hiện giờ trà lâu mới đóng cửa mấy ngày đã không ngồi yên nổi, lập tức tới cửa đòi tiền.

Nếu là chủ nhân ở đây thì khác rồi, haiz!

Ơ, Lê Tường tới!

“Chủ nhân tới! Hai vị lão bản, đây là chủ nhân của trà lâu chúng ta, Lê Tường tiểu thư.”

Chưởng quầy Miêu nhìn thấy nàng như nhìn thấy vị cứu tinh của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play