Trong lòng Ngũ Thừa Phong lập tức run rẩy một cái. Chẳng lẽ nàng cảm thấy hắn quá mức tính toán chi li?
Thế nhưng có vài lời không tiện hỏi thẳng, bởi vậy hắn chỉ có thể nghẹn đống thắc mắc này ở trong lòng, rồi đứng một bên nhìn Lê Tường và ông chủ tiệm thợ rèn thương lượng thanh toán tiền đặt cọc.
Sau khi thanh toán, lẽ ra hai người sẽ rời đi ngay, chẳng qua Lê Tường lại nghĩ tới vẫn còn một thứ chưa mua, vì vậy nàng lại hỏi ông chủ kia có làm những thứ nho nhỏ như kẹp sắt hay không.
“Đương nhiên là có thứ này. Vào đông, những gia đình giàu có đều dùng cái này để kẹp than, hai vị chờ đó, ta đi lấy ngay.”
Ông chủ xoay người vào cửa hàng, Lê Tường tò mò đi theo phía sau. Lúc này bên trong tiệm rèn đã không còn sóng nhiệt nóng bỏng như ban ngày, thanh âm leng keng leng keng cũng thưa thớt rất nhiều.
Trong tiệm chỉ còn ba sư phụ thợ rèn vẫn đang gấp gáp làm việc. Trong hai vị sư phụ này, chắc có một người đang làm kéo, hiện giờ đã có thể nhìn ra hình thức ban đầu.
Những thứ chưa từng nhìn thấy, hiển nhiên luôn khiến người ta tò mò. Lê Tường cũng vậy, hiện giờ nàng chỉ hận mình không thể mọc thêm hai con mắt nữa để nhìn được nhiều hơn.
Cũng không biết có phải vị sư phụ kia bị nàng nhìn chằm chằm dẫn tới có chút khẩn trương hay không, chỉ thấy hắn chưa kẹp chặt cái kéo đã vội buông tay ra
Đó chính là một miếng sắt nóng rực đỏ hồng đấy, nếu chạm trúng người khác, kiểu gì cũng lột mất một tầng da.
Thấy một màn này, Ngũ Thừa Phong sợ tới mức hồn vía bay hết lên mây, hắn theo bản năng ném ra nồi ngăn cản miếng sắt kia lại, sau đó một tay kéo Lê Tường qua.
Chỉ nghe leng keng một tiếng, miếng sắt kia bị cái nồi cản được. Vị sư phụ đang làm kéo cũng sợ hãi, đối phương vội vàng lại đây xin lỗi.
Cũng may không chạm trúng người, việc này cứ như vậy qua đi.
Sau khi trả tiền mua cái kẹp nhỏ, hai người mới bắt đầu trở về.
Dọc theo đường đi Ngũ Thừa Phong nói không ít chuyện thú vị trong tiêu cục, nhưng Lê Tường lại không chú ý mấy.
Lúc này trong đầu nàng đang tràn đầy hình ảnh Ngũ Thừa Phong kéo nàng lại, bảo vệ nàng khỏi cục sắt nóng kia, vừa nghĩ, nàng vừa cảm nhận tiếng tim đập điên cuồng trong lồ ng n.g.ự.c mình.
Qua chuyện này, bỗng nhiên nàng thông suốt, lại suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện.
Chẳng lẽ Ngũ Thừa Phong thích nàng?
Đột nhiên Lê Tường phát hiện ra, hắn chính là một ứng cử viên cực kỳ thích hợp để làm rể nhà mình.
Đầu tiên hắn đã chặt đứt quan hệ với Ngũ gia, không sợ người một nhà kia tới làm ầm ĩ. Thứ hai, hiện giờ hắn đang lẻ loi một mình, cũng có công việc ổn định rồi.
Thêm một lý do nữa, phụ mẫu nàng đã tận mắt nhìn hắn lớn lên từ nhỏ, hiểu tận gốc rễ, nếu nàng và hắn thành thân, phụ mẫu nàng sẽ không lo lắng nữa.
Càng quan trọng là, bản thân nàng không chán ghét hắn.
Ngày ấy thu đồ đệ, nàng đã tự mình nói muốn kén rể, hắn cũng ở đây, khẳng định hắn đã nghe được rồi. Một khi đã như vậy, mà hắn vẫn còn ở bên cạnh nàng, chẳng lẽ hắn cũng có suy nghĩ muốn ở rể rồi.
Tóm lại, có thể suy xét tới hắn một chút.
Hơn nữa, thời gian còn dài lắm, cứ từ từ quan sát xem sao.
Lê Tường sờ sờ chuỗi vòng tay vỏ sò trên tay, bỗng nhiên trong lòng nàng nhẹ nhàng hơn hẳn.
Bởi vì phải lo chuyện đặt nồi ở tiệm thợ rèn, nên khi hai người về đến cửa hàng, cũng là lúc mặt trời xuống núi. Đi bên ngoài, cơ hồ không nhìn thấy đường nữa.
“Tại sao muộn như vậy mới trở về? Đã vậy, đi trên đường cũng không mang cái đèn theo?”
Quan thị lo lắng một lúc lâu, tới khi nhìn thấy nữ nhi trở về, cục đá trong lòng bà mới rơi xuống đất.
“Phụ thân ngươi và tiểu cữu cữu đi ra ngoài đón ngươi rồi. Ngươi đi trên đường không gặp bọn họ sao?”
“Không có… Ta và tứ ca đi một con phố khác trở về, đại khái là không cùng đường với phụ thân.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT