“Chưởng quầy Miêu, giới thiệu cho ngươi. Đây là nương của ta, còn vị này chính là muội muội duy nhất của ta.”

Chưởng quầy Miêu:!!!

Những ngày gần đây, trong thành truyền đến ồn ào huyên náo nói rằng chủ nhân không phải huyết mạch thân sinh của Liễu gia, hắn còn tưởng chuyện đó là tin đồn nhảm nhí, không nghĩ tới… chuyện này lại là sự thật.

Bây giờ thì xong rồi, ngày thường thủ hạ của hắn đi ra ngoài đặt nguyên liệu nấu ăn, thường xuyên dùng thanh danh của Liễu gia để đặt hàng, người ta cũng nguyện ý cho chủ nhân vài phần thể diện, sẽ tính bớt đi một chút, tích luỹ biết bao năm tháng, cũng là một con số khá lớn.

Nhưng hiện nay? Chủ nhân chỉ là một hài tử của nhà ngư dân bình thường, sau này người của hắn đi đặt hàng chỉ sợ không dễ dàng như vậy nữa.

“Chưởng quầy Miêu, ngươi làm việc của mình đi, ta đưa hai người bọn họ đi dạo trong lâu.”

Liễu Trạch chẳng cần quan tâm tới sắc mặt chưởng quầy Miêu lúc này, thân phận thực sự của hắn đã sớm truyền ra, hắn cũng không đi phủ nhận làm gì.

Nếu so sánh với phu thê Liễu Thịnh kia, hắn càng thích phụ mẫu hiện giờ của mình hơn. Những người đó thích bàn tán thì cứ bàn tán đi, nghe xong cũng chẳng mất miếng thịt nào.

“Nương, ta đưa các ngươi lên trên lầu nhìn một cái nhé?”

Quan thị không có ý kiến, với bà, chỉ cần đi cùng nhi tử của mình, đi tới đâu cũng được.

Lê Tường càng không có ý kiến, nàng đã sớm muốn đi lên lầu ở Cửu Phúc trà lâu tham quan rồi. Nói gì thì nói, nơi này cũng là tiểu lâu ba tầng, thật sự nổi bật giữa khu phố toàn tiểu lâu hai tầng như thế này.

Lúc trước nàng chỉ được nghe chưởng quầy Miêu nói lầu ba của bọn họ thường xuyên sẽ được một ít phu nhân tiểu thư bao xuống tổ chức tiệc, chắc hẳn phong cảnh trên đó rất đẹp.

Liễu Trạch thấy hai người đều không có ý kiến, hắn lập tức đưa hai người lên lầu. Nhưng mới lên tới lầu hai, mấy người bọn họ đã nghe thấy hai tiểu nhị đang nói chuyện phiếm về trà lâu.

“Bây giờ thì Khương Mẫn nở mày nở mặt rồi, nhưng mấy vị trong phòng bếp kia đều không phục hắn đâu. Lại nói, sau khi biết chủ nhân của chúng ta không phải Liễu thiếu gia, mấy người đó đều muốn chạy lấy người rồi.”

“Nếu bọn họ đi rồi, trà lâu của chúng ta biết làm sao bây giờ? Chỉ dựa vào Khương Mẫn, làm sao mà đủ được?”

Liễu Trạch: “……”

Xem ra hắn nên tới phòng bếp trước mới đúng.

“Tiểu muội, ngươi đưa nương và Vân Châu lên lầu đi dạo trước, ta tới phòng bếp xử lý chút chuyện.”

Lê Tường gật gật đầu, nàng kéo tẩu tử và nương lên lầu ba.

Liễu Trạch đưa mắt nhìn hai tên tiểu nhị đã thành thành thật thật lau bàn ghế kia, nhưng hắn lại không nói năng gì, cứ thế xoay người đi xuống lầu.

“Chưởng quầy Miêu, cùng ta ra sau bếp.”

“Chủ nhân, nếu ngài muốn ăn gì, cứ phân phó tiểu nhị một tiếng là xong, đâu cần phải phiền ngài tự mình qua đó……”

“Yên lặng.”

Chưởng quầy Miêu: “……”

Dường như sắc mặt chủ nhân có chút không quá thích hợp, chẳng lẽ ngài đã biết cái gì rồi?

Chưởng quầy Miêu rất ngoan ngoãn ngậm miệng lại, đi theo phía sau hắn cùng ra sau bếp. Nhưng hai người bọn họ còn chưa tới cửa, đã nghe thấy âm thanh tranh cãi phát ra từ bên trong.

Kỳ thật mấy chuyện này chỉ là những chuyện quá nhỏ nhặt thường ngày, đơn giản chỉ là tranh dùng cái nồi tốt, tranh dùng cái đ ĩa tương đối đẹp mắt mà thôi.

Trong số mấy đầu bếp của Cửu Phúc trà lâu, Khương Mẫn là người trẻ tuổi nhất cũng là người có tính tình tốt nhất, mỗi lần đều là hắn nhường được thì nhất định sẽ nhường, có thể không lên tiếng, nhất định không lên tiếng. Thế nhưng hắn càng nhún nhường, người khác lại càng thích bắt nạt hắn.

Lưu Hữu Kim không kiên nhẫn ném cái giẻ lau trong tay mình xuống đất, đưa mắt nhìn chằm chằm vào Khương Mẫn, trong ánh mắt hắn ta đầy vẻ chán ghét.

Ngày nào tên Khương Mẫn kia cũng giả vờ giả vịt hiền lành ngoan ngoãn nhưng lại không chịu dạy cho bọn họ tay nghề làm bột mì kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play