Thời điểm bốn người trở lại cửa hàng, bên trong không có một người nào cả. Lê Tường bảo hai cô nương đặt đồ đạc ở dưới lầu trước, sau đó đưa các nàng vào phòng bếp tùy tiện lấy nguyên liệu nấu ăn nấu một bữa cơm trưa.

Hai tỷ muội Đào Tử tỏ ra rất vui vẻ, bọn họ không nói hai lời đã vén tay áo lên, sau đó bắt đầu rửa nồi nhóm lửa.

Ban đầu hai nàng còn nghĩ chủ nhân mua mình về là một hộ nông dân, về sau mỗi ngày đều phải ra đồng làm việc, vậy mà gia đình người ta lại có một cửa hàng bán đồ ăn.

Trong mắt hai nàng, mấy chuyện lặt vặt trong cửa hàng là công việc cực kỳ nhẹ nhàng, đặc biệt là chủ nhân của bọn họ còn rất hiền lành nữa.

“Tiểu thư, này……”

“Đừng đừng đừng, đừng gọi ta là tiểu thư, cũng đừng gọi phụ mẫu ta là phu nhân lão gia, nhà ta không thích như vậy. Về sau cứ gọi phụ thân ta là thúc, gọi nương ta là thẩm, còn ta, ừm cứ gọi là A Tường.”

Hiện giờ bảo bọn họ gọi sư phụ còn sớm quá, nàng cần phải quan sát thật cẩn thận trước đã.

Hai tỷ muội tỏ ra rất nghe lời, sau đó bọn họ quay đầu lại hỏi nàng có thể dùng bột mì hay không.

“Tất cả những nguyên liệu trong phòng bếp này đều cho hai người sử dụng, cứ làm ra món ăn mà các ngươi cảm thấy tự tin nhất là được. Hơn nữa, cố gắng làm nhiều chút, hiện tại nhà ta có tới chín miệng ăn cơ, nếu làm ít sẽ không đủ.”

Chẳng mấy khi Lê Tường được nhàn rỗi, nàng đứng một bên nhìn hai tỷ muội bận rộn.

Ừm, cách dùng d.a.o của Đào Tử cũng không tệ lắm, thái cải trắng ra hình ra dáng ghê, nhìn nàng ấy dùng không ít bột mì, chẳng lẽ muốn làm món bánh canh sao? Còn Hạnh Tử …… Hử??? Lực tay của nàng ấy không nhỏ nha, nhưng nàng ấy thái cái quỷ gì vậy, một miếng to một miếng nhỏ, hơn nữa, độ dày mỏng cũng sai lệch quá nhiều.

Hồi nãy nàng ấy nói mình không sở trường cái gì, Lê Tường còn tưởng nàng ấy khiêm tốn, bây giờ thì nàng tin thật rồi.

Nhìn cà rốt có hình thù kỳ quái như vậy, chẳng biết nàng ấy định làm món gì?[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-271.html.]Đào Tử muốn bộc lộ tài năng ý tưởng một cách hoàn hảo nhất trước mặt chủ nhân mới, vì vậy nàng ấy nhào bột mì thật sự nghiêm túc. Non nửa chậu bột mì, bỏ thêm một chút nước lạnh, rất nhanh đã biến thành trạng thái bông xốp, nàng ấy lại lấy d.a.o cắt chúng ra, thái sợi mì hơi nhỏ.

Chờ nước trong nồi sôi một cái là bỏ vào đó chút muối, chờ những sợi bánh canh bên dưới thành hình, nàng ấy mới bỏ thêm không ít cải trắng đã xắt sợi, cuối cùng còn run rẩy đập thêm vào nồi hai cái trứng.

Ngửi mùi hương của cải trắng rất thoải mái, nhưng Lê Tường không cần nếm cũng biết hương vị của món bánh canh cải trắng kia rất nhạt.

Đại khái là Đào Tử vừa tới nơi này vẫn còn hơi thận trọng, không dám thể hiện nhiều, lúc bỏ muối vào, nàng ấy sợ mình bỏ nhiều quá, vì vậy chỉ cho một chút mà thôi. Nhưng nấu có nửa nồi bánh canh, làm sao mà đủ được?

Hơn nữa, dường như Đào Tử chỉ biết gia vị là muối và nước tương dấm, Còn tất cả những loại gia vị khác được nàng đựng đầy trong lọ, bình trên bếp, nàng ấy đều không đụng tới.

“A, A Tường. Ta làm xong bánh canh rồi, ta còn biết làm canh cá, chỉ là dường như trong phòng bếp không có cá.”

“Không sao đâu, ngươi cứ múc bánh canh ra chậu gốm trước đi.”

Chờ chút nữa nàng sẽ xào thêm hai món đồ ăn cay, vừa vặn để ăn kèm với món bánh canh nhạt này.

Lê Tường đi đến bên cạnh Hạnh Tử, nhìn nàng ấy đang cầm giẻ lau chuẩn bị lau đi lớp dầu dính trên bình thì hoảng sợ, sau đó nàng vội vàng ngăn cản hành động của nàng ấy.

“Ngươi đừng vội làm như vậy.”

Hiển nhiên hai người này cần phải huấn luyện mới được.

Nàng biết có vài người sẽ dùng vải lau dầu sau đó quét vào nồi để xào rau, như vậy sẽ tiết kiệm được dầu. Nhưng ở nhà nàng, đây lại là chuyện tuyệt đối không thể, đặc biệt là dùng giẻ lau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play