Quan Thúy Nhi nhìn Kim Hoa tỏ ra quấn quít thân mật với biểu muội như vậy, trong lòng chua lòm như ăn phải giấm.

Chẳng qua khi Quan Thuý Nhi ngẫm lại, cảm thấy một ngày nàng ấy chỉ tới được một hai lần, lúc này trong lòng mới thoải mái hơn một chút.

Sau khi tiễn Kim Hoa rời đi, cũng gần sát giờ cửa hàng phải đóng cửa. Lê Tường bảo phụ thân nàng đi đóng cửa hàng, nhưng biểu tỷ vẫn chưa được nghỉ ngơi, nàng lấy ra chỗ nguyên liệu nấu ăn còn dư lại để biểu tỷ làm, còn nàng ngồi một bên dạy nàng ấy.

Hiện giờ, việc làm ăn trong tiệm càng ngày càng bận rộn, chỉ dựa vào một mình nàng chắc chắn lo không xuể, nàng phải nhanh chóng dạy biểu tỷ trước, ít nhất nàng ấy cũng phải học xong cách làm các món xào.

Nhìn tình huống hiện tại, chắc chắn cửa hàng nhà mình phải dọn qua nơi mới, vấn đề chỉ còn là thời gian nữa thôi, nhưng tay nghề của biểu tỷ vẫn chưa đạt yêu cầu.

Tạm thời Lạc Trạch phải ở lại cửa hàng đối diện, không thể điều động đi, nàng đang tính tới chuyện có nên nhận một đệ tử hay không.

Từ sau khi ông chủ Lộ kia trả giá cao mời nàng tới làm nữ đầu bếp cho nhà bọn họ, việc làm ăn trong tiệm bắt đầu khởi sắc, đã vậy không riêng gì việc làm ăn trong tiệm tốt lên, người tìm tới muốn học nghề của nàng cũng nhiều hơn, có điều nàng vẫn chưa từng nhận lời bất kỳ ai.

Dạy đệ tử đâu phải chuyện nhẹ nhàng, đặc biệt là những người không hiểu rõ gốc gác ở trong thành.

Dạy những người đó có độ nguy hiểm quá cao. Nàng cũng không lo lắng về chuyện dạy đệ tử sư phụ sẽ c.h.ế.t đói, rốt cuộc nền ẩm thực Trung Hoa có nhiều món ngon như vậy, nàng đi tới chỗ nào cũng có thể dựa vào tay nghề để kiếm cơm.

Điều nàng lo lắng chính là, vừa dạy dỗ xong người ta đã vỗ m.ô.n.g đi mất, còn tự lập môn hộ, hoặc sẽ bị người ta chào giá cao mời đi, kết quả, nàng đã bồi dưỡng cho người khác một đống đầu bếp, còn bản thân mình thì tốn công vô ích.

Buổi tối trước khi ngủ, Lê Tường thuận miệng nói hai câu như vậy, thật không ngờ biểu tỷ lại nói ra một câu kinh người.

“Biểu muội, nếu ngươi thật sự lo lắng như vậy, vậy cứ qua chỗ mấy kẻ buôn người kia mua hai người trở về giáo dục. Lúc đó khế ước bán mình của bọn họ ở trong tay ngươi, kể cả khi bọn họ có tâm tư sai lệch cũng không có cách nào thực hiện được.”

Lê Tường: “!!!”

Đúng là nàng đã quên, ở thời đại này có chuyện mua bán người, cũng có loại khế ước bán mình này.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-256.html.]Những lời của biểu tỷ đã đánh thức nàng.

Mua hai đệ tử về dạy dỗ, sẽ tiết kiệm được không ít chuyện. Không giống hiện tại, mỗi ngày nàng đều bị vây ở trong bếp, rất nhiều chuyện muốn làm cũng không thoát ra được.

Có điều nàng là người hiện đại, nghe tới chuyện mua bán người này vẫn cảm thấy quái quái. Vì vậy, nàng tạm thời đè ý tưởng này lại trong lòng, không nghĩ tới nó nữa.

“A tỷ…… Tỷ phu…… Ngủ chưa?”

Giữa buổi tối, thanh âm của tiểu cữu cữu trở nên cực kỳ rõ ràng.

Quan Thúy Nhi lập tức ngồi dậy mặc quần áo.

“Là phụ thân ta!”

Lê Tường cũng bò dậy theo nàng ấy, chờ tới khi hai nàng mặc quần áo xong xuôi, đi ra ngoài thì bên ngoài đèn đã sáng.

Quan thị đã ngủ say, Lê Giang cũng không đi gọi bà ấy nữa, chỉ có mấy người bọn họ cùng nhau xuống lầu vào trong phòng bếp trò chuyện.

“Phúc tử, tại sao muộn như vậy ngươi lại qua đây?”

“Đương nhiên là có chuyện quan trọng.”

Quan Phúc đóng cửa lại, vẻ mặt đầy nghiêm túc nói: “Giữa trưa hôm nay lúc A Trạch đi gánh nước, có một nam nhân tìm tới hắn, nói là cho hắn 30 ngân bối, bảo hắn bán lại công thức nước chát cho người đó. A Trạch chỉ nói đơn giản hắn là một người làm việc vặt không biết gì cả, sau khi trở về A Trạch lập tức nói lại cho ta. Kết quả buổi tối người nọ lại tới tìm ta, nói là nguyện ý lấy 50 ngân bối cho ta, bảo ta bán công thức nước chát cho hắn.”

Lê Tường: “……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play