Ngũ Thừa Phong đang chuẩn bị lấy tiền ra đã bị Lê Tường trừng mắt liếc một cái.

“Nương, ngươi xem tứ ca này, mới vừa nói không khách khí đã chuẩn bị bỏ tiền ra trả.”

Ngũ Thừa Phong: “……”

“Ngươi, hài tử này, chẳng qua chỉ là một chén điểm tâm thôi, đâu cần ngươi trả tiền chứ!”

Quan thị không cho hắn lấy tiền, cũng không cho nữ nhi thu, đã vậy còn mắng cho hắn một trận. Ngũ Thừa Phong đành phải buồn bực cất tiền trở về túi.

Lúc này thời gian cũng không còn sớm, hắn còn phải trở về luyện võ. Nghĩ tới chuỗi vòng tay vỏ sò vẫn còn nguyên trong ngực, hắn khẽ cắn môi, lấy hết can đảm mang nó ra ngoài.

Hắn cố giữ vẻ bình tĩnh thản nhiên, lấy nó ra ngay trước mặt hai mẫu nữ nhà Lê Tường, sau đó thẳng thắn nói.

“Tương nha đầu, lần trước ngươi cho ta mười mấy cái bánh bao, coi như giúp đỡ cho ta không ít chuyện. Lúc ấy ta ở Quân Châu bên kia nhìn thấy món đồ chơi này giá cả cũng khá rẻ, nên mua về tặng cho ngươi làm quà cảm ơn. Không đáng giá bao nhiêu tiền, ngươi đừng ghét bỏ.”

Lê Tường vừa nhận chuỗi vòng tay vỏ sò kia, còn chưa kịp phản ứng gì, nương nàng đã mở miệng.

“Trời ạ, thật là xinh đẹp, xinh đẹp như vậy thật sự không đắt ư?”

“Thật mà Quan thẩm! Những thứ này đều là vỏ sò, nhặt trên bờ cát ngoài bãi biển về làm, không tốn nhiều phí tổn. Quân Châu bên kia rất gần bờ biển, vì vậy giá của vòng tay này rất rẻ, chỉ có năm đồng bối, còn không đáng giá bằng một chén mì hoành thánh này đâu.”

Quan thị vừa nghe chỉ có năm đồng bối, lúc này mới để cho nữ nhi nhà mình nhận.

“Tương Nhi, không mau cảm ơn tứ oa đi. Hắn đi xa như vậy còn nhớ mang theo lễ vật về tặng ngươi.”

Lê Tường thật sự thích chiếc vòng tay vỏ sò này, bởi vậy nàng nói lời cảm ơn cũng đặc biệt chân thành, chỉ là nàng nói như vậy lại khiến Ngũ Thừa Phong hơi chút ngượng ngùng.

“Thẩm à, ta còn phải trở về luyện võ, ta đi về trước, hai bên ở rất gần nhau, rảnh rỗi ta lại đến.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-217.html.]

“Được được được, đi thôi, rảnh rỗi nhớ tới đây chơi.”

Quan thị còn nhiệt tình đưa hắn ra tận cửa, khi trở về hốc mắt bà lập tức đỏ bừng. Lê Tường theo bản năng muốn hỏi, đột nhiên nàng lại nhớ ra nguyên nhân.

Chắc là nương của nàng lại nhớ tới đại ca.

Đại ca nàng lớn hơn Ngũ Thừa Phong chừng ba tuổi. Khi còn nhỏ, hai người bọn họ cũng từng chơi đùa với nhau, mắt thấy tứ oa cách vách đã lớn như vậy rồi, nhưng hài tử của bà lại không biết còn sống hay đã chết, hiển nhiên trong lòng sẽ rất khó chịu.

Trong đầu Lê Tường chỉ có một chút ký ức m.ô.n.g lung vụn vặt, cảm tình của nguyên thân đối với đại ca không được sâu đậm như với phụ mẫu, nhưng nói như thế nào, hai người cũng là người một nhà, ngày sau nếu có điều kiện nhất định phải tìm đại ca.

Nỗ lực một chút có lẽ sẽ xuất hiện kỳ tích.

“Tương nha đầu, món thịt hầm xong chưa?”

Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Bạch lão bản, Lê Tường lập tức phục hồi lại tinh thần. Hồi nãy nàng đang chuẩn bị bắt tay vào làm nhưng vướng chuyện chuỗi vòng tay vỏ sò kia, lại quên khuấy đi mất phải vớt thịt hầm ra ngoài. Nàng vội vàng bưng băng ghế ra cửa.

“Bạch thúc, ngươi ngồi chờ một lát, bây giờ ta sẽ đi vớt cho ngươi ngay, rất nhanh thôi.”

“Không sao đâu, ta không cần ngồi cũng được. Nha đầu, ngày hôm qua ngươi nói cần phải suy xét một chút, hôm nay suy xét thế nào rồi?”

Hôm nay Bạch lão đại được phụ thân giao cho nhiệm vụ, nhất định phải đặt được hai trăm cân.

Lê Tường cũng không muốn bỏ qua một đơn đặt hàng lớn như thế, nàng lập tức nói lại cho hắn biện pháp tối hôm qua mình đã nghĩ ra.

“Ý của ngươi là, buổi sáng ta có thể kéo một trăm cân đi, giữa trưa lại đến kéo một trăm cân nữa?”

“Đúng! Bằng không nhà ta đâu thể làm một lần được hết 200 cân kia. Thúc à, ngươi cũng biết rồi đấy, nhà ta chỉ có ba nồi sắt làm hàng thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play