“Dù sao không có khế ước, muốn nói như thế nào, đó là do ý của nương nhà ngươi.”

Hắn vừa nhắc nhở, Quan Phúc cũng nghĩ đến chuyện này.

“Ta đã hiểu, đa tạ tỷ phu. Cách mấy ngày nữa, ta lập tức trở về khóc lóc đòi tiền nương, dù lăn lộn kiểu gì ta cũng phải lấy được khế ước mang về. Thuý Nhi bên kia đành làm phiền ngươi và tỷ tỷ chăm sóc giùm chúng ta. Nói nàng cứ yên tâm, chuyện trong nhà đã có ta lo.”

“Chắc chắn phải làm như vậy, ngươi chăm lo chuyện trong nhà chu đáo, Thuý Nhi cũng có thể an tâm kiếm tiền. Trên thuyền, ta có mang cho các ngươi 30 cân ngô, đủ để các ngươi ăn được một khoảng thời gian, tháng sau ta lại đưa Thuý Nhi trở về thăm các ngươi một lần. Về chuyện chân của tiểu cữu mẫu, nhất định phải đi mời lang trung, hắn kê dược gì cũng phải cố mua về. Đây là chuyện ta và tỷ của ngươi đã thương lượng xong xuôi, chúng ta quyết định cho ngươi mượn tiền. Thuý Nhi cũng nói rồi, mỗi tháng sẽ trả chúng ta hai trăm đồng bối, cho nên ngươi cứ an tâm nhận lấy khoản tiền này cầm đi xem bệnh bốc thuốc.”

Quan Phúc ngơ ngác nhìn đống tiền lấp lánh ánh bạc trong tay, quả thực hắn không cách nào tin nổi thứ mình đang nhìn thấy. Trời đất ơi, đây là ngân bối trong truyền thuyết! Hắn sống tới từng này tuổi rồi nhưng chưa bao giờ được nhìn thấy!

“Tỷ phu……”

Phu thê hai người đều nước mắt lưng tròng, Lê Giang sợ nhất là đối mặt với cảnh tượng như vậy, hắn vội vàng đi ra ngoài mang ngô vào phòng bếp. Lại dặn dò hai người đó thêm vài câu rồi mới dong thuyền trở về thành.

Lúc này cửa hàng Lê Gia Tiểu Thực đã khai trương từ lâu, trên tường vẫn là thẻ mì sợi chiếm đa số, bởi vì Lê Tường muốn tiếp đón khách nhân lại còn phải ghi sổ tính sổ, vì vậy không có thời gian vung muỗng, những món mì sợi này đều giao cho Quan Thuý Nhi làm.

Hôm qua Bạch lão bản nhìn chằm chằm hồi lâu quá mệt mỏi, hôm nay hắn dứt khoát ngồi trong tiệm, chọn một bàn đầy thịt hầm, vừa ăn vừa chờ cơ hội bàn chuyện mua bán với Lê Tường.

Một lần chờ đợi này, hắn chờ tới tận giờ Tỵ (9 giờ sáng).

Lúc này những khách nhân ăn sáng mới dần dần thưa thớt, trong nhà bếp chỉ cần một mình Quan Thuý Nhi cũng có thể đảm đương nổi, Bạch lão đại cũng nhân cơ hội đó gọi Lê Tường lại đây.

“Lê nha đầu, ta có một vụ mua bán, không biết ngươi có cảm thấy hứng thú hay không.”

Lê Tường nhìn một bàn món hầm trước mặt, lại nhìn mấy bình rượu trên bàn, chỉ liếc mắt một cái nàng đã hiểu mục đích của hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-175.html.]

Sản phẩm của Bạch gia là rượu, còn món thịt hầm nhà nàng, lại chính là món cực kỳ phù hợp để nhắm rượu. Hai thứ đặt cạnh bên nhau, chắc chắn sẽ thúc đẩy tiêu thụ.

Nhưng là……

“Không có hứng thú. Thúc à, ta biết mục đích của ngươi là món thịt hầm, nhưng hai nhà chúng ta quá thân cận, ngươi bán cái này không thích hợp.”

“Ây cha, dĩ nhiên là ta biết có hại rồi? Đương nhiên ta sẽ không làm ngươi khó xử.”

Bạch lão đại đặt bình rượu của mình vào giữa cái bàn.

“Lê nha đầu, ta muốn nói chuyện này với ngươi cũng không phải muốn bán tại cửa hàng nhà ta. Tuy Bạch gia chúng ta không phải thương nhân số một số hai thành An Lăng, nhưng cũng có tới mười mấy gian cửa hàng. Chỉ là mấy năm nay các phòng phân gia, nhà ta cũng được chia ba gian cửa hàng. Phụ thân ta quản lý hai gian khác, một gian ở phố chính nam, vị trí gần trung tâm thành, lưu lượng khách ít nhất cũng gấp ba bên này. Ngươi nói nếu thịt hầm của nhà ngươi giao cho phụ thân ta bán ở bên kia, chẳng phải là dệt hoa trên gấm sao?”

Vị trí gần trung tâm thành ……

Lê Tường hơi có chút động tâm.

“Vậy ngươi muốn mua bán thế nào? Muốn mua công thức ư?”

“Không không không, ta đâu mua nổi công thức.”

Bạch lão đại nói rất chân thành, hắn chỉ cần nhìn công thức món ăn thơm như vậy, lại có thể chế biến đại tràng heo, tim gan heo, những món nội tạng khó ăn kia trở thành mỹ vị như vậy, hắn cũng hiểu giá của nó rất đắt. Chỉ sợ cũng đáng giá tới mấy trăm ngân bối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play