Nhưng mọi việc không được suôn sẻ như trong tưởng tượng, Lạc Trạch mệt c.h.ế.t mệt sống khiêng một ngày, bọn họ chỉ trả cho hắn tám đồng bối, còn lạnh lùng nói tất cả đều như vậy.

“Ta đi tìm đốc công kia lý luận, đã bị bọn họ đánh cho một trận……”

Lê Tường khiếp sợ nhìn Lạc Trạch kéo ống tay áo lên, bên dưới toàn những vết xanh tím, không cần phải nói cũng biết, chắc chắn vết thương ở chân cũng do những người đó đánh, cho nên tối hôm qua, khi hắn khập khiễng bước đi mới bị ngã.

Còn trên mặt nữa, hiện tại một nửa bên mặt vốn rất ưa nhìn của thiếu niên này đã bị đánh sưng đến nỗi không khác gì đầu heo.

Quá thảm rồi.

“Vậy người thân của ngươi đâu? Chẳng lẽ một mình ngươi vào trong thành ư? Hay trong thành có người thân của ngươi?”

“Ta không có người thân ……”

Thanh âm Lạc Trạch trả lời rõ ràng mang theo tiếng khóc nức nở, trong lòng Lê Tường lập tức nổi lên cảm giác tội lỗi. Phảng phất như nàng vừa bắt nạt hài tử đáng thương này.

“Ngại quá, ta không biết. Thôi không nhắc lại chuyện này nữa, ta muốn hỏi ngươi, ngươi có đồng ý tới làm tiểu nhị cho cửa hàng nhà ta hay không, cũng chỉ làm những việc lặt vặt thôi. Ngày thường cần phải nhồi bột, băm nhân, gánh nước, rửa chén, đều là những việc đằng sau bếp. Một tháng ta trả 300 đồng bối, bao cơm trưa, cơm tối. Nếu ngươi không có chỗ để đi, cũng có thể tạm thời ở lại trong cửa hàng.”

Nghe xong, cả người Lạc Trạch trở nên ngây ngốc, khi hắn ngẩng đầu lên, hai mắt đã phiếm hồng. Hắn nghẹn ngào thốt lên.

“Ta nguyện ý!”

Lê Tường đoán hắn sẽ đồng ý. Suy cho cùng, chỉ cần nhìn Lạc Trạch, bất cứ ai cũng cảm nhận được hương vị của một người đã đi tới bước đường cùng.

Thời đại này không giống hiện đại, người gặp khó khăn đâu thể tìm cảnh sát xin giúp đỡ, quan phủ nha môn cũng mặc kệ loại chuyện bị người chơi xấu như thế này.

“Vậy ngươi rửa chén xong thì nghỉ ngơi đi, nên dưỡng cho thương thế trên người ngươi sớm khỏi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-169.html.]

Nội tâm Lạc Trạch đột nhiên chùng xuống, hắn chỉ cảm thấy cánh mũi mình cay cay, nghẹn ngào hồi lâu vẫn không nói nên lời. Hắn chỉ có thể gật gật đầu, lập tức xoay đi, tiếp tục rửa chén.

Kỳ thật trong nhà của Lạc Trạch ở trấn trên vẫn còn tiền.

Trước kia khi phụ thân hắn còn ‘làm ăn’, một năm chỉ về nhà hai lần, mỗi lần mang rất nhiều tiền về cho nương của hắn.

Hắn luôn nghĩ rằng tiền trong nhà mình quá nhiều xài không hết, rất nhiều chuyện cũng không cần tới hắn đắn đo, suy nghĩ, cũng bởi vậy, tối ngày hắn lang thang với đám lưu manh, mơ mơ màng màng sống qua ngày.

Không có việc gì thì đi chơi dế, nếu không sẽ đi gây sự đánh nhau, không được nữa thì đi học võ, tóm lại cả ngày chẳng bao giờ làm được một chuyện đứng đắn nào.

Rất nhiều chuyện trước kia hắn nghĩ mãi mà không rõ, nhưng hiện tại hắn đã rõ ràng rồi.

Vì sao trong nhà rõ ràng có nhiều tiền bạc như vậy, nhưng nương của hắn vẫn suốt ngày thêu hoa đi bán, vì sao trong nhà có tiền nhưng nương không cho phép hắn ra cửa khoe khoang, vì sao trước khi nương mất, dù đã đưa tất cả bạc trong nhà cho hắn, nhưng lại cấm hắn không được động tới dù chỉ một đồng?

Bởi vì những đồng tiền đó đều không sạch sẽ.

Phụ thân hắn là sơn phỉ, những việc phụ thân hắn làm, người trong thiên hạ đều biết. Nương không muốn cho hắn dùng những đồng tiền đó, cũng không cho phép bản thân bà dùng những đồng tiền đó. Hiện giờ đống tiền đó vẫn còn ở nhà cũ, nhưng Lạc Trạch không hề muốn quay về.

Hắn vẫn nhớ như in những lời nương nói, cả những lời phụ thân nói nữa. Sau này, hắn phải làm một người trong sạch.

Cứ để cho những đồng tiền không sạch sẽ đó tiếp tục ở lại nhà cũ đi. Chờ tới khi hắn đủ năng lực tự bảo vệ mình, lại suy xét tới chúng nó sau.

Lạc Trạch thu hồi suy nghĩ của mình lại, đặt tất cả chén bát sạch sẽ vào tủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play