Tuy nam nhân đó cực kỳ xót ruột, nhưng vì ngại mặt mũi, hắn không dám thốt lên câu không được, vì vậy chỉ có thể căng da đầu chọn.
“Khách quan có ăn được cay không?”
Hai người đều gật gật đầu.
“Được rồi! Khách nhân bàn số 4 gọi món đầu bảng, ba món ăn!”
Lê Giang quay đầu, lập tức đi vào trong phòng bếp.
“Tuệ Nương, ngươi đoán xem người đang ngồi bên ngoài là ai?”
Quan thị sửng sốt, lắc đầu không hiểu.
“Là Ngũ Đại Khuê! Bên người gia hỏa kia còn có một nữ nhân, hai người bọn họ tỏ ra cực kỳ thân cận còn lôi kéo tay nhau, vừa nhìn đã biết quan hệ không bình thường. Nhưng hắn làm như không quen biết ta, có lẽ là giả vờ?”
Phải biết rằng, Lê Giang chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra họ Ngũ kia.
“Thôi đi, người ta đã gặp ngươi bao giờ đâu? Dĩ nhiên là không nhận ra ngươi.”
Trong lòng Quan thị âm thầm khinh thường, từ khi Ngũ Đại Khuê kia còn trẻ, bà ấy đã cảm thấy đối phương chẳng phải người tốt. Chẳng phải chỉ là mười mấy tuổi đã có công tác ở trấn trên hay sao?
Có vậy mà mắt hắn đã leo cao tới đỉnh đầu, mỗi lần trở về nhìn thấy người một nhà bọn họ đều khinh thường y như nhìn những người hạ đẳng. Đúng là cái thứ gì đâu.
Lúc này, bà ấy bỗng có chút đồng tình với Kiều thị, một nữ nhân ở trong thôn mang theo mấy hài tử thành gia lập nghiệp, coi trượng phụ quan trọng hơn tất cả, còn thường xuyên khoe một tháng trượng phu cho bà ta phí sinh hoạt mấy trăm đồng bối.
Nhưng trượng phu của bà ta chẳng thèm chuyên tâm công tác ở trấn trên, ngược lại còn dẫn theo một nữ nhân vui vẻ đi dạo trong thành, một bữa cơm có thể ăn hết một ngân bối.
Nếu để bà ta biết được chuyện này, chẳng biết sẽ ầm ĩ tới mức nào!
“Nương, Ngũ Đại Khuê chính là phụ thân của Ngũ Thừa Phong?”
“Đúng vậy……”
Lê Tường: “……”
Ngũ Thừa Phong thật đáng thương, có nương như vậy, lại thêm một phụ thân kiểu này. Đúng là phụ thân không thương mẫu thân không yêu, lúc này còn không biết tên đó đang màn trời chiếu đất ở nơi đâu?
Haizzz… không phải tất cả những bậc phụ mẫu đều xứng đáng được làm phụ mẫu.
“Tương Nhi, ngươi muốn làm ba món ăn gì? Vẫn là cá chua ngọt, cá hầm ớt ư?”
Lê Tường lắc đầu, nàng không thèm làm mấy món ăn phức tạp đó đi chiêu đãi một tên tra nam đâu.
“Một món hấp, một món cá lát trơn tuột, thêm một món cá kho tộ là được.”
“Hấp? Vậy không phải có một không hai rồi.”
Lê Giang có chút lo lắng. Suy cho cùng tất cả mọi người đều từng ăn cá hấp, vừa nãy hắn còn nói với mấy người kia là món có một không hai mà. Nếu thật sự mang cá hấp ra, chỉ sợ Ngũ Đại Khuê kia sẽ quỵt nợ mất!
“Phụ thân, ngươi yên tâm đi, món cá hấp của ta chắc chắn không giống những món cá hấp mọi người ăn bình thường.”
Lê Tường đưa tay tóm lấy một con cá mè hơi nhỏ một chút, sau khi làm thịt nó xong, nàng lập tức bỏ một chút rau mùi lên đầu nó, lại bỏ thêm vài lát gừng, sau đó mới đặt lên lồ ng hấp chín.
Tiếp theo, nàng lại rắc lên thân cá một chút hành thái sợi, gừng thái sợi, cùng với cà rốt lát mỏng thái sợi, lại bỏ chút rau mùi lên trên, cuối cùng mới tưới nước tương lên trên.
Lúc này trên thân cá vẫn còn chút mùi tanh thoang thoảng.
Tới khi nàng rưới lên mình nó một muỗng dầu sôi, vốn dĩ con cá hấp rất bình thường hồi nãy, lập tức bốc lên một trận hương thơm! Ngay cả Quan thị cũng không nhịn được nuốt nuốt vài ngụm nước miếng.
Lê Giang cũng vậy, hắn chưa từng nhìn thấy món cá hấp nào như vậy, càng nhìn càng thấy yên tâm, sau đó rất nhanh nhẹn bưng cá ra bên ngoài.
Cá hấp vừa tưới dầu sôi phát ra một mùi hương mê người, hấp dẫn tất cả ánh mắt của những khách nhân trong tiệm. Một màn này cũng làm thoả mãn lòng hư vinh của Ngũ Đại Khuê.
Chính vì vậy, dù hắn nhìn thấy một con cá nhỏ xíu trong đ ĩa cũng không hề giận dữ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT