Khi Thời Thiệu Thư đi ra khỏi phòng tắm thì Đới Tinh Đường đã tắm xong và ngồi trên giường trong phòng ngủ chính. Anh đang cầm thứ gì đó trong tay và nhìn nó, đợi đến khi nhìn rõ đó là gì, Thời Thiệu Thư đỏ mặt lần nữa.
"Đó... đó là khi anh mới debut... Em... Em thật sự là fan của anh!" Thời Thiệu Thư nhấn mạnh lần nữa.
Đới Tinh Đường không ngờ rằng sau bốn năm qua đi, vậy mà vẫn còn có thể nhìn thấy ảnh của mình.
Đây là bộ album ảnh đầu tiên cũng là duy nhất mà công ty chụp cho anh sau khi quay xong "Biển Aegean".
Khi đó, anh cho rằng tương lai của mình sẽ rất xán lạn, cũng tràn ngập hy vọng đối với tương lai. Nhưng mà sau khi một gáo nước lạnh dội xuống đầu, anh cũng không còn là Đới Tinh Đường năm đó nữa.
Nhưng mà nhìn thấy Thời Thiệu Thư đang co rúm đứng trước giường, không dám nhích lại gần mình, vậy mà Đới Tinh Đường thật sự bắt đầu tin tưởng cậu là fan của mình.
Thời Thiệu Thư trông thấy người đàn ông trên giường vỗ vào bên cạnh, ra hiệu cho cậu đi lên.
Cậu hơi ngại ngùng, nhưng cũng biết rằng, tất cả những việc này đều do bản thân cậu yêu cầu, điều này cũng không có gì phải sợ cả, Đới Tinh Đường là một người rất dịu dàng.
Thế là cậu từ từ ngồi lên giường, cái chân mặc quần ngủ bỏ vào trong chăn một cách thận trọng, tựa lên đầu giường chung với Đới Tinh Đường.
"Vì sao lại trở thành fan của tôi?" Đây là câu đầu tiên mà Đới Tinh Đường chủ động nói với Thời Thiệu Thư sau khi anh vào nhà.
Không ngờ rằng Thời Thiệu Thư vốn đang rất rụt rè, lại trở nên can đảm hơn, ánh mắt sáng lấp lánh, cậu nói với anh: "Bởi vì Biển Aegean của anh!"
"Đạo diễn đó là cậu của em, hôm ấy em đến tìm cậu chơi, khi đó anh đang quay phim, vừa hay em nhìn thấy! Em cảm thấy kỹ năng diễn xuất của anh cực kỳ tốt luôn á!"
"Tốt chỗ nào?"
"Thì... Haizzz em cũng không biết diễn tả thế nào nữa, chỉ là cảm thấy vô cùng chân thật, rất có cảm giác nhập tâm, cực kỳ rung động lòng người!"
Đáng tiếc đây là Thời Thiệu Thư sáu năm trước, nếu như cậu trà trộn vào fandom và trở thành tay lão luyện như bây giờ thì chắc chắn sẽ giơ ngón cái với Đới Tinh Đường, nói với anh rằng, chỉ cần hai chữ có thể miêu tả anh thôi, sau đó lớn tiếng la lên hai chữ, tuyệt vời!
Nhưng lúc ấy cậu vừa tiếp xúc với Đới Tinh Đường, cả người đều như đi trên mây khi theo đuổi idol thành công, không có chỗ đặt chân, trống trải đến mức khiến người ta sợ hãi, vì vậy mà trông vô cùng nhát gan.
Thời Thiệu Thư lại nói: "Sau đó em hỏi thăm anh ở chỗ của cậu, ông ấy đánh giá anh rất cao, nói sau này nhất định sẽ trở thành báu vật!"
Thời Thiệu Thư trông thấy sau khi Đới Tinh Đường nghe xong câu này của cậu thì trên mặt hiện lên vẻ giễu cợt. Cậu hơi gấp gáp, thế là vươn tay dùng sức nắm lấy cánh tay của Đới Tinh Đường, vội vàng nói:
"Là thật đó! Cái tên tổng giám đốc đó... Em không biết ông ta sẽ như vậy. Em đi du học ở nước ngoài rồi! Lúc đó em đã nói với ba là muốn hẹn hò với anh, ba nói em đi du học về rồi mới có thể ở bên anh, em... em... rõ ràng ba đã đồng ý với em sẽ chăm sóc anh thật tốt!"
Thời Thiệu Thư không biết nên biểu đạt ý nghĩ của mình ra như thế nào, cậu muốn nói với Đới Tinh Đường rằng anh thật sự rất xuất sắc, anh hoàn toàn có thể trở nên kiêu ngạo, không cần phải tự hạ thấp bản thân như vậy, anh có thể đứng ở nơi cao nhất trên sân khấu và nhìn xuống những người yêu quý anh.
Từ trước đến nay, Thời Thiệu Thư vẫn luôn là một đứa con ngoan, cậu không ăn chơi trác táng giống với đám con ông cháu cha khác trong vòng giải trí. Mẹ của cậu xuất thân từ gia đình tri thức, từ nhỏ đã rất nghiêm khắc với cậu, cậu luôn tuân thủ từng bước theo con đường đã vạch sẵn. Ngoại lệ duy nhất chính là vào mùa hè trước khi thành niên, cậu đã phải lòng Đới Tinh Đường.
Khi cậu chạy đến và nói với ba về chuyện này, ba Thời đã nói với cậu là muốn cậu đi nước Anh để học đại học, sau khi đi học trở về thì sẽ sắp xếp cho họ ở bên nhau.
Thời Thiệu Thư của thời niên thiếu không biết rằng, tình yêu phải do mình tự giành lấy. Cậu cũng không biết được, một người ba không thể nào thật sự để tâm đến chuyện yêu đương của con trai lúc tuổi trẻ. Năm ấy, cậu mới mười bảy tuổi, tất cả mọi người đều cho rằng, khi Thời Thiệu Thư đi du học về sẽ không còn nhớ Đới Tinh Đường nữa, như một lẽ đương nhiên.
"Chỉ vậy?" Đới Tinh Đường không muốn nhớ đến tên tổng giám đốc đó nữa, vì vậy bắt lấy lời nói trước đó của cậu để bắt bẻ, anh trầm giọng nói: "Thậm chí cậu còn chẳng biết tôi là người thế nào."
"Em biết chứ!" Thời Thiệu Thư vội vàng nói: "Khi đó ở trong nước, em đã xem hết các buổi phỏng vấn của anh! Em còn từng đến hiện trường để tìm anh, em thấy anh khi ấy rất dịu dàng, cũng rất giàu tình yêu thương. Hôm ấy em bị lạc đường, vẫn là anh dẫn em đến ghế khán giả đó! À đúng rồi! Chúng ta còn cứu một chú chó hoang nữa!"
Đới Tinh Đường hoàn toàn không nhớ chuyện đó, cứ cho là phỏng vấn, thì cũng là trước khi anh bị đóng băng, là một người mới không đáng kể đến đi theo phía sau đàn anh đàn chị. Không có ai để ý đến anh, fan của đàn anh đàn chị cũng chỉ xem anh như một gánh nặng đang ké fame của thần tượng họ.
Còn về việc cứu một chú chó hoang, Đới Tinh Đường không biết vì sao có người sẽ nhớ rõ một chuyện bình thường như vậy. Anh nghe xong thì chỉ cảm thấy sự yêu thích của Thời Thiệu Thư chỉ là nhanh đến nhanh đi, lại còn rẻ mạt.
Có lẽ do trong lòng anh quá u ám, đến mức anh không tin rằng trên đời này vẫn còn sự ngây thơ trong sáng đến như vậy.
Đới Tinh Đường đột nhiên không nhiều lời với cậu nữa, bắt đầu cởi quần áo của Thời Thiệu Thư.
Thời Thiệu Thư mặc cho anh hành động, cậu cảm nhận được ngón tay dính chất bôi trơn đang tiến vào trong cơ thể mình. Cậu rất lo lắng, bất giác nhìn vào ánh mắt của Đới Tinh Đường. Nhưng ánh mắt của anh lúc này không hề sự dịu dàng như Thời Thiệu Thư đã tưởng tượng qua hàng trăm ngàn lần, thậm chí nó còn không có chút dục vọng nào.
Thời Thiệu Thư càng thêm cứng ngắc, cậu bắt đầu muốn bỏ cuộc giữa chừng, muốn đẩy cái người đang đè mình ra. Sau khi Đới Tinh Đường cảm nhận được cậu hơi giãy giụa, bèn nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
Thời Thiệu Thư cố gắng thả lỏng bản thân, cậu cố nhớ lại Đới Tinh Đường dịu dàng kia. Cho dù buổi gặp mặt hôm nay, cả người Đới Tinh Đường đều trông vô cùng lạnh lùng và u ám, nhưng cậu vẫn cố chấp cho rằng, dịu dàng mới thật sự là bản chất của anh.
Cậu chống người dậy, ôm lấy cổ của Đới Tinh Đường, nhỏ nhẹ an ủi bên tai anh: "Em thích anh, em biết bọn họ làm sai, em sẽ bồi thường hết... ừm... những gì anh đã đánh mất."
Khi cậu đang nói chuyện thì Đới Tinh Đường lại tăng thêm một ngón tay. Bỗng nhiên anh không muốn nghe thấy giọng của Thời Thiệu Thư nữa, bởi vì ba chữ Thời Thiệu Thân giống như sự hiện thân cho chân thiện mỹ vậy. Giống như đang dõng dạc nói với Đới Tinh Đường đã hãm sâu vào bùn lầy rằng: "Không sao đâu, em sẽ dẫn anh ra khỏi đây."
Nhưng sao cậu nhỏ nhỏ ngây thơ này biết được, khi Đới Tinh Đường đồng ý với quản lý để đến chung cư này thì những thứ anh đánh mất, mãi mãi không thể quay trở về nữa.
Thời Thiệu Thư vừa nhịn xuống cơn run rẩy ở cơ thể, vừa muốn nói chuyện. Ngón tay làm loạn trong cơ thể khiến cậu thở không ra hơi, nhưng vẫn nói bên tai Đới Tinh Đường rằng: "Mỗi người đều là một ngôi sao, chắc chắn anh chính là ngôi sao sáng nhất."
Hơi thở của Đới Tinh Đường cuối cùng cũng trở nên hỗn loạn, dục vọng cuồn cuộn dâng lên trong anh. Rốt cuộc, anh nhịn không được mà thúc người, tiến vào cơ thể Thời Thiệu Thư.
Ps: Xin lỗi vì đã bỏ bê lâu như vậy, tui bận iu đương với NCKH quá lâu 🥲
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT