Tần Lam mơ màng tỉnh dậy. Lại phát hiện đầu và toàn thân đồng dạng đau nhức, không tài nào nhúc nhích nổi.

"Tỉnh rồi?" Vương Viện Khả ngồi bên cạnh nàng, hai mắt bởi vì thức trắng đêm nên đã xuất hiện quầng thâm.

Tần Lam ho nhẹ một tiếng. Cổ họng khàn đặc khiến nàng cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Ta đang ở đâu?" Nàng hỏi.

"Ngươi hôn mê hơn một ngày, hiện tại đang ở bệnh viện." Vương Viện Khả vuốt nhẹ tay nàng. "Cẩn Ngôn dặn ta nhắn lại với ngươi. Ngươi phải sống thật tốt, đừng phụ sự hy sinh của em ấy..."

Dừng một lúc, nàng thở dài: "Tiểu Lam, hay là ngươi khóc đi. Hiện tại ở đây chỉ còn riêng chúng ta."

Tần Lam vô thức nắm chặt ga giường. Không lâu sau, nước mắt như đê vỡ cuồn cuộn chảy xuống: "Tiểu Khả, ngươi biết không. Vào đêm cuối cùng khi ta quyết tâm tới tìm Cẩn Ngôn, khi đó ta đã hy vọng rằng chỉ cần em ấy nói muốn ta ở lại, ta nhất định sẽ buông bỏ tất cả mà ở lại..."

"Nhưng em ấy đã không làm vậy." Vương Viện Khả lau nước mắt cho nàng. "Cẩn Ngôn là một đứa trẻ nhạy cảm với hai từ gia đình. Cho nên em ấy nguyện lui về sau, nhường lại cho gia đình ngươi cơ hội không bị tan vỡ.

Thì ra nhiều năm sau, chúng ta lại đi qua tất cả lời hứa, đi qua nhau...

***

Vương Viện Khả im lặng đợi Tần Lam hoàn toàn bình tĩnh, sau đó mới đứng dậy bước ra ngoài thông báo với mọi người.

Thật không ngờ người đầu tiên bước vào lại là Đinh Kiến Văn.

Tần Lam khép mi, lồng ngực phập phồng chẳng rõ là vì quá đỗi bi thương, hay là quá đỗi tức giận.

"Tiểu Lam..." Đinh Kiến Văn ngập ngừng gọi nàng.

"Cút ra ngoài..." Nàng quay đầu, kiên quyết không nhìn hắn nấy một lần.

"Tiểu Lam, anh biết chúng ta..."

Choang...

Chiếc cốc thủy tinh nhanh như chớp bay thẳng về phía hắn. Thật may vì Đinh Kiến Văn né tránh kịp thời nên nó chỉ đập vào tường, vỡ tan.

"Cút." Tần Lam dùng hết sức ngồi dậy, run rẩy chỉ tay. "Đinh Kiến Văn, cút ra ngoài ngay lập tức."

Đinh Kiến Văn kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt. Hiện tại nàng không còn chút dáng vẻ ôn hòa xinh đẹp thường ngày. Thay vào đó ánh mắt nàng toàn bộ đều là hận ý, khuôn mặt tái nhợt vì giận, đầu ngón trỏ không ngừng phát run.

Hắn vội vàng bước ra ngoài.

Chờ gã đàn ông đó đi rồi, bấy giờ nàng mới gục đầu giấu mặt vào trong chăn, khóc nức nở.

***

Hạ Chi Dung gõ nhẹ cửa phòng làm việc đề bốn chữ Phó tổng giám đốc, sau đó tiến vào.

"Cả đêm hôm qua lại không trở về?" Nhìn đôi mắt thâm quầng của Ngô Cẩn Ngôn, nàng căn bản không cần hỏi cũng biết đêm qua cô đã làm gì.

Thấm thoắt cũng đã tròn một tháng. Trong một tháng này, Ngô Cẩn Ngôn như cũ vùi đầu vào công việc. Bởi vì cô cảm thấy dường như chính mình đã mất đi mục đích sống.

Hiện tại cô không biết bản thân sống vì ai? Sống vì điều gì? Thậm chí tình yêu cả đời của cô, mục đích sống của cô, cô gái cô yêu nhất... cô hoàn toàn không biết lúc này nàng có ổn hay không?

Chị có giống em không? Hàng ngày chìm trong tuyệt vọng?

Trước đó Ngô Cẩn Ngôn từng nghĩ dù thế nào chăng nữa, mình nhất định cũng phải quên được nàng.

Nhưng cô nhầm rồi.

Thì ra để quên đi một người bản thân từng coi là tất cả, lại là chuyện vô cùng khó khăn.

Hạ Chi Dung nhìn Ngô Cẩn Ngôn hồi lâu không đáp. Nàng khẽ thở dài đặt tài liệu cần kí lên bàn làm việc cho cô.

"Thư kí Hạ, lát nữa tan làm chúng ta đi uống vài li được không?" Ngô Cẩn Ngôn đột nhiên kéo cổ tay nàng.

Hạ Chi Dung hơi sững lại, sau đó cũng mỉm cười đáp: "Đương nhiên là được."

Kết quả sau khi hai người rủ nhau đi uống vài li, chính là việc Ngô Cẩn Ngôn say đến mức không đứng dậy nổi.

Hạ Chi Dung phải dỗ dành cô vất vả lắm mới thành công lấy được số điện thoại của Tô Thanh. Sau khi trao đổi rõ tình hình, Tô Thanh không ngại đường xá xa xôi lái xe tới đón Ngô Cẩn Ngôn về nhà.

"Tiểu gia hỏa, ngươi bao giờ mới có thể ngừng gây họa?"

Khó khăn đem con ma men ném lên sofa, kế tiếp bà chủ Tô đi pha cho cô một tách trà giải rượu.

Ngô Cẩn Ngôn đột nhiên đứng dậy, ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Phải đến nửa tiếng sau mới bám víu vào tường, loạng choạng bước ra.

"Tiểu Thanh, ta muốn chết quá." Cô nở nụ cười thê lương. "Lam Lam của ta lấy chồng rồi, Lam Lam của ta lấy chồng rồi."

Tô Thanh biết cô giờ đây muốn có bao nhiêu đau lòng liền có bấy nhiêu đau lòng. Bởi vậy chỉ thở dài, vươn tay vỗ vỗ vai cô, an ủi: "Uống chút trà giải rượu đã..."

Ngô Cẩn Ngôn nhận lấy tách trà từ tay nàng, ngửa cổ uống sạch. Mặc kệ trà nóng, mặc kệ bỏng rát lan tỏa cả phần họng và ruột gan.

Nước mắt cô chảy dọc theo gò má...

***

Tô Thanh nhìn Ngô Cẩn Ngôn không ngừng làm tìm cách hành hạ bản thân. Rốt cuộc ngăn không nổi giật tách trà từ tay cô, sau đó vung một bạt tai giáng xuống thật mạnh.

"Ngô Cẩn Ngôn, ngươi tỉnh táo lại cho ta."

Ngô Cẩn Ngôn ôm má. Một giây trước còn tròn mắt bất ngờ, một giây sau liền nở nụ cười trào phúng: "Tiểu Thanh, ta đang rất tỉnh táo. Bởi vì tỉnh táo, cho nên bây giờ ta mới điên cuồng thương nhớ nàng."

"Nhớ nhung nàng gần mười năm, hẹn hò nàng gần bảy năm. Cuối cùng chính ta lại không đủ can đảm để giữ tay nàng."

"Tiểu Thanh, ta khổ tâm lắm. Một tháng qua ta lao đầu vào làm việc với hy vọng sẽ quên được nàng, nhưng sự thực, càng bận rộn, hình ảnh nàng càng hiện lên rõ hơn."

Tô Thanh xót xa nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt, cuối cùng chỉ biết vươn tay ôm cô vào lòng: "Cẩn Ngôn, ngươi còn ta và mọi người. Mọi người nhất định sẽ không rời khỏi ngươi."

***

Từ sau đêm hôm say rượu rồi ầm ĩ. Bằng một cách nào đó, người trong công ty ai nấy đều kinh ngạc khi thấy phó tổng giám đốc Ngô tươi vui yêu đời trở lại.

"Giám đốc Lý, hôm nay váy đẹp lắm." Tình cờ gặp nhau trong thang máy, Ngô Cẩn Ngôn liền liên miệng khen.

"Cảm ơn phó tổng."

"Lão Trịnh, cà vạt lệch kìa."

"Tâm nhi, hôm nay nhớ in tài liệu sớm sớm một chút, đừng làm trễ thời gian của tôi đấy nhé."

Ngô Cẩn Ngôn đi tới đâu, một trận huyên náo sẽ ùn ùn kéo theo tới đó. Thậm chí đôi lúc cô còn khiến mọi người mắt chữ A miệng chữ O nhìn theo.

"Không phải phó tổng của chúng ta... tìm được mối nào ưng ý hơn rồi chứ?"

"Tôi cũng nghĩ vậy."

"A, phó tổng si tình đáng thương."

"Im đi, dù sao người may mắn được phó tổng thương cũng sẽ không đến lượt chúng ta."

"Đúng thế."

***

Hạ Chi Dung đem cà phê sáng vào phòng cho cô, ngăn không được hiếu kì hỏi: "Rốt cuộc Tô Thanh đã làm cách nào? Hai tuần nay em thực sự đã có sức sống hơn rồi đấy."

"Đó là điều đương nhiên." Ngô Cẩn Ngôn vỗ ngực. "Em mạnh mẽ lắm, chị yên tâm đi."

Hạ Chi Dung nhìn sâu vào mắt cô, trong lòng không hiểu vì sao đột nhiên dâng lên một loại dị cảm.

Ra khỏi phòng, nàng lén lui vào một góc vắng người, kế tiếp nhấn số gọi cho Tô Thanh.

"Tôi là Tô Thanh."

"Tô tiểu thư..." Hạ Chi Dung ngập ngừng. "Tôi là thư kí Hạ bên cạnh phó tổng."

"A, chúng ta đã từng gặp nhau rồi, chị còn khách sáo cái gì?" Tô Thanh vui vẻ đáp. "Có chuyện gì sao?"

"Tô Thanh, tôi hỏi cô một chuyện được không?" Hạ Chi Dung càng nghĩ càng cảm thấy linh cảm của mình đúng.

"Đương nhiên là được, chỉ cần tôi biết, tôi nhất định sẽ trả lời."

"Ừ." Nàng thì thầm. "Vào đêm phó tổng say rượu, cô có khuyên nàng chuyện gì không?"

"Khuyên?" Tô Thanh ngẫm một hồi lâu, sau đó đáp. "Không có, Ngô Cẩn Ngôn khóc nháo chán chê liền ngủ say, sáng sớm hôm sau đã rời đi. Thời gian chúng tôi đối mặt nói chuyện còn không có."

Hạ Chi Dung nghe xong cũng không có phản ứng gì, chỉ khéo léo nói lời tạm biệt.

***

Một buổi chiều muộn tháng sáu, cơn mưa giông kéo xuống như thác đổ.

"Thư kí Hạ, hôm nay em làm việc tới đây thôi." Ngô Cẩn Ngôn dùng điện thoại nội bộ gọi cho Hạ Chi Dung.

Hạ Chi Dung không ngờ cô sẽ chủ động gọi cho mình, tuy nhiên nàng nhanh chóng gạt bỏ hoài nghi sang một bên, cười trả lời: "Được, để chị sắp xếp lịch ngày mai cho em."

"Ngày mai? Ngày mai e rằng em sẽ không tới công ty." Cô đáp.

"Em muốn đi đâu?"

"Bí mật. Chỉ là em muốn đi giải stress. Thời gian này em cảm thấy tù túng mệt mỏi quá."

Nàng nghe vậy cũng cảm thấy có lí: "Được, em cũng nên nghỉ ngơi nhiều một chút. Như vậy em tính không tới công ty bao nhiêu ngày?"

"Tạm thời chị đừng thắc mắc nữa được không? Thôi nhé thư kí Hạ."

Chưa để Hạ Chi Dung nói hết câu, Ngô Cẩn Ngôn liền gấp gáp dập máy.

***

Ngày hôm sau, trời vẫn đổ mưa lớn. Cơn mưa mãi chẳng thấy điểm dừng, tựa như góa phụ khóc chồng giữa năm tháng bão giông.

Trong hành lang bệnh viện truyền đến tiếng bước chân gấp rút.

Tần Lam hai mắt sưng đỏ, tóc tai hỗn loạn tìm tới phòng bệnh đặc biệt.

Ngô Cẩn Phi, Hạ Chi Dung và hội Tô Thanh sớm đã đứng chật kín một bên. Mặc dù người đông, song bầu không khí lại trầm lặng tới mức đáng sợ.

"Chú Ngô... người trong kia... là ai?" Nàng đưa mắt nhìn giường bệnh đã được khăn trắng phủ kín, sau đó lại đưa mắt nhìn Ngô Cẩn Phi, run rẩy hỏi.

Ngô Cẩn Phi cúi đầu, không trả lời.

"Chú Ngô... chú Ngô..." Nàng đổi vị trí, thống khổ bám chặt hai cánh tay hắn. "Chú trả lời con được không? Người đó là ai? Là ai?"

"Tiểu Lam... Cẩn Ngôn đi rồi..." Ngô Cẩn Phi nói xong cũng hoàn toàn sụp đổ. Hứa Khải và Tô Thanh lập tức đỡ hắn ra ngoài rồi gọi bác sĩ.

Tần Lam ngồi bệt xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu.

"Mọi người đừng lừa tôi..."

Đoạn, nàng quỳ dậy, dùng đầu gối lê tới bên cạnh giường bệnh, bàn tay run bần bật vươn ra vén khăn trắng xuống.

Gương mặt ấy quen thuộc biết bao nhiêu.

"Cẩn Ngôn..." Nàng nhẹ giọng gọi tên cô. "Cẩn Ngôn, chị về rồi đây, Cẩn Ngôn..."

Thế nhưng Cẩn Ngôn của nàng vĩnh viễn không còn vì tiếng gọi của nàng mà quay đầu mỉm cười nữa.

"A...a...a..." Tần Lam gần như hóa điên, nàng hét lên một tiếng, sau đó đứng dậy ôm chặt lấy cô. "Cẩn Ngôn, sao thế em? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tiếng khóc ai oán vang khiến phòng bệnh càng trở nên u ám đáng sợ.

Hạ Chi Dung khép mi điều chỉnh tâm trạng bất ổn của mình, sau đó lại gần vỗ vai nàng: "Tần tiểu thư, tôi tìm thấy hai thứ này của Cẩn Ngôn, có lẽ em ấy dành cho cô."

Nàng nhận lấy thư tay bên ngoài đề ba chữ Gửi Lam Lam và một máy ghi âm cỡ nhỏ. Liếc nhìn khuôn mặt giống như đang ngủ say, nhẹ nhàng xé bức thư ra đọc.

"Lam Lam!

Có lẽ khi chị nhận được bức thư này, trên thế giới rộng lớn đã không còn em nữa.

Trước đây khi tiểu Tân xảy ra chuyện, em đã oán trách cậu ấy. Em oán cậu ấy vì sao lại nghĩ quẩn? Oán cậu ấy vì sao phải dùng tới cách đau khổ để kết thúc cuộc đời mình?

Nhưng em sai rồi. Lam Lam, em rốt cuộc cũng nhận ra một điều: Phải tự mình trải qua hoàn cảnh mới có thể hiểu được bi ai trong hoàn cảnh.

Em cũng giống tiểu Tân, chúng em đều không còn đường lui. Cuộc sống của em bây giờ hoàn toàn là ngõ cụt.

Thú thật với chị, khoảng thời gian chúng ta chia tay, em đã biết nhất định chúng ta sẽ có kết cục này. Do đó em không thể, càng không đủ can đảm để níu kéo chị về bên mình. Lam Lam, thứ cho em ích kỉ, thứ cho em ngốc nghếch làm theo ý của bản thân.

Bởi vì hiện tại em muốn được giải thoát!

Lam Lam, hãy hứa với em, sau khi em đi chị nhất định phải sống thật tốt. Giống như lời bài hát Cây Sơn Tra em từng hát cho chị nghe.

Bây giờ anh phải đi rồi, dẫu cho lòng còn nhiều luyến tiếc

Đừng khóc nữa nhé em thân yêu, em phải sống thật tốt...

Nhưng Lam Lam, chị biết không? Em vẫn chưa hát hết bài hát Cây Sơn Tra. Thực ra vẫn còn một đoạn sau nữa, em không ngờ đoạn sau này lại càng giống với kết cục của chúng ta.

Tình yêu của em, dù sau hôm nay mọi chuyện có ra sao, chị hãy nhớ em vẫn luôn ở bên chị. Làm ơn đừng khóc, hãy là một người vợ, một người mẹ tốt. Và nhất định phải đối xử thật tốt với gia đình, với ông nội, ba mẹ, còn có Đinh Kiến Văn...

Xin lỗi vì kiếp này em đã không thể trở thành một phần trong gia đình nhỏ của chị.

Em yêu chị!

Cẩn Ngôn."

***

Hạ Chi Dung nhẹ nhàng bật máy ghi âm trong tay nàng. Cả phòng bệnh nhanh chóng vang lên tiếng đàn và giọng hát quen thuộc của Ngô Cẩn Ngôn...

"Cho dù cuối cùng anh có tan thành tro bụi

Còn em hãy vì anh mà sống tiếp.

Chỉ cần em vẫn luôn nhớ về anh

Thì anh sẽ mãi không xa rời

Cây sơn trà đã nở đầy hoa

Giống như em đang trò chuyện cùng anh đó

Cây sơn trà đã nở đầy hoa

Dẫn lối em đưa anh trở về...

Thế nhưng bây giờ anh phải đi rồi

Dù cho lòng còn nhiều luyến tiếc

Đừng khóc nữa nhé em thân yêu

Em phải sống thật tốt

Ở cuối con đường thời gian

Nhất định em sẽ thấy anh

Khẽ hát khúc ca đợi em

Miệng nhoẻn cười..."

***

Thì ra đây chính là lời cuối cùng của bài hát...

"Cẩn Ngôn, rốt cuộc hai tháng qua em đã phải một mình trải qua những gì?"

Tần Lam vô lực ngẩng đầu nhìn cây hoa giấy phía xa, trong đầu hiện lên hình ảnh bảy năm trước, một nữ sinh viên cả ngày chạy tới chạy lui đến khoa Văn nghe nàng giảng bài. Sau đó lại đứng dưới cây hoa giấy im lặng dõi theo từng bước chân nàng.

Để rồi bảy năm sau, ai đã đi qua những mùa hoa nở?

<9:52pm. 22/12/2018>

- Chính Văn Hoàn -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play