Chuyện Ngô Cẩn Ngôn bị khiển trách rất nhanh liền đến tai Ngô Cẩn Phi.
Cho nên vừa tan làm, Ngô Cẩn Phi lập tức kêu Hạ Chi Dung tới tìm cô...
"Con muốn ba đối với Trần Tiểu Hoa như thế nào?" Ngô Cẩn Phi híp mắt nhấp một ngụm trà, đem câu hỏi đối với miếng ăn của người ta đặt lên tay Ngô Cẩn Ngôn.
"Trần Tiểu Hoa là nhân viên của ba, không phải nhân viên của con." Ngô Cẩn Ngôn nhàn nhạt đáp.
"Con sai rồi, đó là nhân viên của con." Ngô Cẩn Phi từ khi cô đi làm, cách nói chuyện cũng khác hẳn. Cô mơ hồ cảm thấy Ngô Cẩn Phi như muốn thay đổi con người cô, chính xác là ông muốn cô tàn nhẫn hơn.
"Nhân viên của con? Không đời nào. Con hiện tại là nhân viên phòng 7, chức vụ đơn giản là thiết kế viên nhỏ bé."
"Ba hỏi con một lần nữa, chức vụ phó tổng giám đốc, con có nhận không?" Ngô Cẩn Phi cười nhạt. "Cẩn Ngôn, có một số chuyện đã được an bài sẵn, chỉ chờ vào sự can đảm thôi."
"Con cảm thấy chưa phải lúc." Ngô Cẩn Ngôn đứng dậy. "Nếu không còn chuyện gì nữa, con về đây."
"Con có muốn về nhà một chút không?"
"Không bao giờ."
***
Kết quả tối hôm đó, cô nhận được tin Trần Tiểu Hoa bị sa thải.
Ngô Cẩn Ngôn thầm than. Ba cô như vậy thực sự hại cô rồi.
Thở dài một hơi, Ngô Cẩn Ngôn bấm điện thoại gọi cho Khương Tử Tân.
"Hôm nay Ngô tiểu thư quý hóa gọi cho mình, có chuyện gì sao?" Khương Tử Tân cợt nhả hỏi.
"Đi cà phê cùng ta."
"Đột nhiên đi cà phê? Ngươi có biết mấy giờ rồi không? Là 8 rưỡi rồi đó, uống cà phê khiến ta mất ngủ.""Vậy thì uống trà, ta đang cần người tâm sự." Ngô Cẩn Ngôn trong lòng phiền muộn. "Ngươi thay đồ đi, ta qua đón ngươi ngay."
Khương Tử Tân đầu dây bên này liếc mắt nhìn Hổ Phách, sau đó nhún vai dáng vẻ vô tội.
***
Hai người tới một quán trà ở gần nhà Khương Tử Tân, vừa mới an tọa, Khương Tử Tân lập tức xoa cằm: "Chuyện gì khiến Ngô tiểu thư của chúng ta buồn?"
Ngô Cẩn Ngôn chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm dòng người đông đúc: "Hôm nay ta bị người khác chơi xấu. Kết quả ba ta biết được liền sa thải người đó... Hiện tại ta không biết nên đối mặt với đám người phòng 7 như thế nào." .
Truyện Mỹ ThựcKhương Tử Tân vì cô mà suy nghĩ, sau đó vô tình nói: "Cách duy nhất để sống không phải nhìn mặt người khác, chính là có chức quyền."
Ngô Cẩn Ngôn kinh ngạc nhìn Khương Tử Tân: "Tiểu Tân ngây thơ của ta. Vì sao ngươi bây giờ nom giống ba ta như vậy?"
"Không phải giống, mà là sự thật." Khương Tử Tân thản nhiên đáp. "Cẩn Ngôn, chúng ta đều trưởng thành rồi. Mà trưởng thành, đạo lý này ngươi ắt phải hiểu. Chính ngươi đã tự tay trải qua, chẳng lẽ còn không chịu giác ngộ?"
Ngô Cẩn Ngôn trầm mặc.
"Tần lão sư biết chuyện này chưa?"
"Cái gì cũng than với chị ấy, chỉ khiến chị ấy lo lắng thêm thôi." Ngô Cẩn Ngôn phẩy tay. "Ta không muốn làm kẻ lắm lời."
Khương Tử Tân gật đầu: "Cho nên, ngươi vẫn là nhận chức phó tổng mà ba ngươi an bài đi."
"Ta mới ra trường, làm vậy chắc chắn nhiều người dị nghị." Ngô Cẩn Ngôn đương nhiên không muốn khiến ba khó xử. Dù sao trong công ty còn có các cổ đông khác.
Khương Tử Tân trái lại nhướn mi. Nhìn dáng vẻ điềm tĩnh của cô, quả nhiên Tần lão sư dạy khéo. Đem con người ngốc nghếch bốc đồng biến thành dạng này rồi.
Ngồi thêm một lúc, Ngô Cẩn Ngôn dứt khoát hỏi Khương Tử Tân: "Tiểu Tân, ngươi có định công khai chuyện của Hổ Phách cho gia đình không?"
Khương Tử Tân đảo mắt một vòng, rốt cuộc đáp: "Ta không biết nữa. Tạm thời chưa phải lúc... Chỉ là ta sợ... ba mẹ ta sẽ không đồng ý để ta và Hổ Phách đến với nhau. Tới lúc đó... ta định tính bỏ trốn."
"Bất hiếu a." Ngô Cẩn Ngôn lập tức ngăn cản. "Ba Khương mẹ Khương chỉ có một đứa con là ngươi. Ngươi không thể không suy nghĩ cho hai người họ."
Khương Tử Tân ánh mắt không tin nhìn cô. Đúng, không tin vì những lời này được phát ra từ chính miệng Ngô Cẩn Ngôn.
Ngô Cẩn Ngôn liếc nàng một cái: "Khi ngươi đối diện với việc gia đình tan rã như ta. Ngươi tự khắc sẽ hiểu tầm quan trọng của gia đình."
Điều cô nói hoàn toàn là sự thật. Gia đình cô không hạnh phúc, cô lợi hại giữ chút hơi thở hạnh phúc cuối cùng, kết quả thì sao? Ba mẹ cô vẫn giấu cô ly hôn đấy thôi.
Chớp mắt đã vài năm rồi...
"Ngươi có tha thứ cho cô Bạch không?" Khương tử Tân cắt ngang suy nghĩ của Ngô Cẩn Ngôn.
"Không biết. Chỉ là ta không bài xích gay gắt như ban đầu." Ngô Cẩn Ngôn đem tách trà lên ngửi một hơi, thật khiến đầu óc sảng khoái.
"Ngươi khác xưa rồi, Cẩn Ngôn."
"Ta biết."
***
Chiều thứ bảy, Tần Lam giữ đúng lời hứa tới thành phố T thăm cô.
"Lam Lam."
Ngô Cẩn Ngôn ra mở cửa, phản ứng đầu tiên chính là ôm chặt lấy nàng giống như bạch tuộc.
Tần Lam cười đặt túi đồ ăn xuống để mặc cô ôm: "Thôi nào, chị sẽ khó thở mà chết mất."
Ngô Cẩn Ngôn vươn tay đóng cửa, sau đó áp nàng ra sau, cúi đầu hôn thật sâu. Cho tới khi dưỡng khí không còn, cô mới luyến tiếc đẩy nàng ra.
"Em rất nhớ chị."
"Chị cũng vậy." Nàng hôn nhẹ một cái lên má cô. "Giờ thì chị cần nấu bữa tối."
Ngô Cẩn Ngôn lẽo đẽo đi theo nàng.
"Lam Lam, chúng ta không cần ăn tối đâu..."
Vừa mở miệng liền có mùi ám muội...
Tần Lam ho một tiếng: "Chị đói."
"Sẽ nhanh thôi."
"Cẩn Ngôn, có thực mới vực được đạo."
"..." Lần này đến lượt Ngô Cẩn Ngôn kinh ngạc đỏ mặt. "Lam Lam, chị như vậy thật khiến người ta không nhịn được a~"
Tần Lam cười không đáp. Nàng thuần thục lấy đồ ăn ra bỏ vào tủ lạnh, song rất nhanh lập tức nhíu mày: "Ngô Cẩn Ngôn, em thường xuyên ăn đồ ăn nhanh trừ bữa?"
Ngô Cẩn Ngôn chột dạ xua tay: "Không có không có, chỉ là em bận quá... một bữa thôi."
"Một bữa? Chị thấy trong tủ lạnh của em hoàn toàn trống rỗng. Em giải thích với chị như thế nào?" Nàng đóng tủ lạnh, xoay người nghiêm túc nhìn cô.
"Em..." Ngô Cẩn Ngôn không dám đối diện với ánh mắt này của nàng, bởi vậy cúi đầu dáng vẻ giống như đứa trẻ mắc lỗi. "Lam Lam, em sai rồi."
Tần Lam lại gần, lặng lẽ nắm tay cô áp lên má mình: "Em đã hứa với chị sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt."
Ngô Cẩn Ngôn rất sợ nàng đau lòng. Cô rụt tay về, thuận thế kéo nàng ôm chặt.
"Đừng lo đừng lo, em không như vậy nữa."
"Em hỏi chị không lo thế nào đây?" Tần Lam mệt mỏi gục đầu vào hõm vai cô. "Chị ở thành phố S, điều duy nhất trăn trở mỗi đêm chính là em."
Ngô Cẩn Ngôn xoa xoa má nàng: "Khiến Tần lão sư hao tâm tổn trí rồi. Thôi mà, đừng nói những chuyện không vui nữa. Hôm nay em trực tiếp xuống bếp bù cho chị."
Tần Lam bật cười: "Em xuống bếp? Chẳng lẽ thực sự muốn đốt nhà ư?"
"..."
Nàng rời khỏi vòng tay cô, sau đó đem rau thịt xếp gọn bên cạnh bồn rửa: "Vẫn là để chị làm thôi. Em không cần bận tâm a."
Ngô Cẩn Ngôn hiện tại giống như tiểu khuyển nhỏ ngồi trên ghế chăm chú nhìn nàng. Hận không thể gắn thêm cái đuôi để vẫy cho bõ ghét.
"Lam Lam. Công việc của chị dạo này thế nào?"
"Đặc biệt nhàn hạ, buổi sáng lên lớp, buổi chiều ở nhà nghỉ ngơi. Có vài hôm tới trung tâm âm nhạc dạy đàn."
"Em thật nhớ tiếng đàn của chị."
Tần Lam cười: "Còn em, đã làm quen với đồng nghiệp chưa?"
Bị nàng chạm tới tâm sự, Ngô Cẩn Ngôn lập tức đem chuyện một tuần qua kể cho nàng nghe. Bao gồm cả việc Trần Tiểu Hoa buộc phải nghỉ việc, cả phòng 7 xa lánh cô giống như tránh tà.
Tần Lam thở dài: "Đáng lẽ chú Ngô không nên làm thế với em."
"Vâng." Ngô Cẩn Ngôn nằm bò xuống bàn. "Vì thế nên em chỉ muốn trở về làm bạn học Ngô của chị thôi. Xã hội rộng lớn quá, em thích ứng không nổi."
"Dù sao em còn có chị." Tần Lam xoay đầu lại nhắc nhở.
"Em biết." Ngô Cẩn Ngôn trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp.
Em biết dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, chị nhất định cũng sẽ cùng em trải qua.