Ngô Cẩn Ngôn trở về thành phố S khi sắc trời đã hóa màu tro.
Mở cửa bước vào nhà, không còn thấy dáng hình nhỏ bé tất bật trong bếp như mọi khi...
Lặng lẽ thở dài một tiếng, Ngô Cẩn Ngôn ngồi xuống sofa lấy điện thoại ra gọi cho nàng.
Rất nhanh, đầu dây bên kia liền có người bắt máy: "Chị đây, em đã ăn cơm chưa?"
Ngô Cẩn Ngôn lòng nặng trĩu, im lặng một lúc rốt cuộc cũng trả lời: "Em nhớ chị lắm."
Tần Lam khẽ cười: "Đồ ngốc, chị cũng có phải bỏ rơi em đâu. Cố lên, rất nhanh chị sẽ trở về."
Bất lực cười, bạn học Ngô thầm nghĩ ngoài chờ đợi thì còn cách nào khác đây? Cô không thể tới thành phố D bởi vì lịch học gần như đã kín.
***
Kết thúc vài tiết học buổi sáng, Ngô Cẩn Ngôn không tới tìm Khương Tử Tân như mọi khi. Bởi vì bước sang năm ba, dường như mỗi người đều đã có cuộc sống của riêng mình. Cô biết mình và Khương Tử Tân cũng được coi là thanh mai trúc mã. Nhưng thanh mai trúc mã thì sao chứ? Có những chuyện cô không tiện nói với nàng và ngược lại...
Tình bạn sẽ phai nhạt đi nếu cả hai tìm được bến đỗ của đời mình...
Ngô Cẩn Ngôn lắc đầu cười, ép mình rời khỏi những suy nghĩ tiêu cực. Đúng là cô đã nghĩ quá nhiều rồi.
Tiếng còi xe phía sau khiến Ngô Cẩn Ngôn giật mình, theo bản năng tránh qua một bên.
"Còn không tránh coi chừng ta đâm chết ngươi." Người trong xe thò đầu ra cười mắng.
"Ninh Ninh, ngươi thật biết đùa." Ngô Cẩn Ngôn nhếch môi cười. "Tới đây làm gì vậy? Ta còn tưởng ngươi đã thề sẽ không bao giờ đặt chân vào những nơi gần trường học cơ mà."
Tiêu Lục Ninh khóe môi cong lên: "Còn không phải vì tìm ngươi sao? Ngô Cẩn Ngôn ngươi đáng chết. Từ khi ta về nước tới giờ, ta gặp ngươi duy nhất vào hôm ngươi đón ta ở sân bay. Sau đó ngươi liền biệt tăm biệt tích."
"Ta bận."
"Bận? Có mà bận lấy lòng bạn gái thì có." Tiêu Lục Ninh hừ lạnh. "Còn không mau lên xe?"
"Lên xe? Ngươi muốn đưa ta đi đâu? Chiều nay ta còn tiết học." Ngô Cẩn Ngôn cảnh giác.
"Ta cũng không còn hứng thú với ngươi nữa rồi, yên tâm đi." Tiêu Lục Ninh hào sảng nói. "Đúng giờ vào học ta sẽ thả ngươi ở đây, thế nào?"
"..."
"Ngô Cẩn Ngôn không sợ trời không sợ đất mà ta từng hẹn hò đâu rồi?"
"..."
"Mẹ nó." Tiêu Lục Ninh nguyền rủa một tiếng, sau đó trực tiếp ra khỏi xe, lôi kéo Ngô Cẩn Ngôn vào trong.
"Ta đã hứa với nàng sẽ không đặt chân tới những địa điểm như vậy nữa rồi."
Ngồi trong xe hồi lâu, Ngô Cẩn Ngôn rốt cuộc cũng lên tiếng: "Nếu hôm nay ngươi muốn đưa ta tới Ám Dạ Các thì thôi đi. Ta không có hứng."
Tiêu Lục Ninh trầm mặc nhìn Ngô Cẩn Ngôn, sau đó thản nhiên hỏi: "Ngươi vì nàng mà thay đổi?"
"Ừ." Ngô Cẩn Ngôn không phủ nhận. "Ta vì nàng mà trưởng thành. Ta không thể vĩnh viễn hành xử giống như một đứa trẻ chưa lớn nữa."
"Ninh Ninh, nàng quá tốt... Thậm chí hiện tại nàng đối với ta... còn mang theo cả hai chữ 'gia đình'. Có lẽ Tô Thanh cũng kể ngươi nghe về biến cố của ta rồi. Bởi vậy, ta đã quyết không thể để nàng thất vọng."
Tiêu Lục Ninh nhìn người trước mặt... trải qua vài năm không gặp mà dường như cô đã thấu đáo không ít.
"Vậy sau này ngươi tính thế nào? Ta nghe nói gia đình nàng là gia đình gia giáo."
"Còn thế nào được nữa? Tùy cơ ứng biến mà thôi." Ngô Cẩn Ngôn cười nhạt. "Chỉ là ta mong nàng sẽ không đứt gánh giữa đường. Ta cũng mong ta có đủ dũng cảm để che chở cho nàng."
Những lời cô nói đều là thật. Bởi vì khi yêu Tần Lam, cô lúc nào cũng có cảm giác mình không bằng nàng, mình không xứng với nàng. Cho nên cô rất sợ vạn nhất nếu một ngày gặp phải khó khăn, cô sẽ vì tự ti mà chủ động rút lui...
Lam Lam, chỉ trách chị thật quá hoàn hảo.
***
Rốt cuộc, Tiêu Lục Ninh cũng chỉ đưa cô đến phòng trà. Sau đó hai người tìm tới một bàn trong góc, lặng lẽ thưởng thức những bản acoustic nhẹ nhàng.
"Nếu là trước đây, có lẽ ngươi chắc chắn sẽ sống chết muốn rời khỏi nơi này." Tiêu Lục Ninh chống tay nhìn cô. Khói cà phê bay lên phảng phất trong đôi mắt đen huyền của nàng.
"Còn ngươi, ta rốt cuộc cũng hiểu lý do tại sao ngươi là geisha có tiếng ở Tokyo rồi." Ngô Cẩn Ngôn bật cười. "Ninh Ninh, ta cảm thấy trưởng thành giống như là con dao hai lưỡi vậy. Chúng ta có thể suy nghĩ chín chắn nhiều việc, thế nhưng bất quá lại đánh mất cái mạnh mẽ bồng bột của tuổi trẻ."
"Ừ." Tiêu Lục Ninh gật đầu. "Ta còn đang nghĩ nếu lúc đó chúng ta không chia tay, có phải hay không bây giờ ngươi và ta đều trở thành những kẻ vô công rỗi nghề?"
Tiêu Lục Ninh hồi tưởng dáng vẻ cứng đầu của Ngô Cẩn Ngôn vài năm trước, sau cùng chỉ biết mỉm cười thở dài.
Đều đã trưởng thành cả rồi.
Ngô Cẩn Ngôn chưa từng trò chuyện thẳng thắn cùng Tiêu Lục Ninh... kể cả năm đó khi chia tay, cũng là chia tay trong một quán bar lớn. Lý do bắt đầu sau khi vung tiền chán chê, cô say rượu và cãi nhau với nàng. Kết quả Tiêu Lục Ninh thống hận tặng cô hai cái bạt tai, sau đó trực tiếp xuất ngoại tìm tới công việc geisha
Năm hai mươi tuổi, chúng ta đều dần trở thành những con người khác. Ninh Ninh của cô đến cái nhìn cũng thấu đáo hơn xưa.
Còn cô... chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình bên cạnh Tần Lam.
Đó chính là sự thay đổi của thời gian...
***
Đã là một tháng kể từ sau ngày gặp Tiêu Lục Ninh. Hôm nay cũng vừa vặn là ngày Tần Lam về nước. Ngô Cẩn Ngôn vốn còn định tới sân bay đón nàng. Thế nhưng Tô Thanh đã gọi tới thông báo với cô hôm nay mọi người liên hoan chia tay, ngày mai Tiêu Lục Ninh phải rời khỏi thành phố S rồi.
Đắn đo một hồi, Ngô Cẩn Ngôn cũng quyết định gọi điện hỏi ý kiến của Tần Lam. Nàng cũng vui vẻ để cô gặp gỡ bạn bè. Chỉ dặn cô uống ít một chút.
Cho nên chừng 8 giờ tối, Tô Thanh lái xe tới đón cô.
***
Tiêu Lục Ninh cùng mọi người trò chuyện rôm rả. Thấy Ngô Cẩn Ngôn xuất hiện, phản ứng đầu tiên là bất ngờ. Nhưng sau đó cũng mỉm cười trêu đùa: "Không ngờ Ngô đại tiểu thư cũng để ý tới tiểu nữ."
"Vì tình nghĩa mà thôi." Ngô Cẩn Ngôn phẩy phẩy tay. "Vì sao ngươi đi gấp như vậy?"
"Hôm qua ông chủ gọi tới nói có vài con cá lớn đòi gặp ta bằng được. Ta không còn cách nào khác đành phải trở về."
"Liệu ngươi có gặp nguy hiểm không?"
"Nguy hiểm cái gì mà nguy hiểm. Geisha là một công việc tinh tế và nghệ thuật, ngươi lại nghĩ bậy bạ đi đâu rồi?" Tiêu Lục Ninh lườm cô. "Ngồi xuống đi, hôm nay chúng ta vui hết mình."
"Ngô đại tiểu thư kể từ ngày chạy theo tình yêu liền bỏ mặc anh em. Hôm nay nhất định phải phạt rượu." Hứa Khải nâng ly về phía cô. "Không say không về."
Ngô Cẩn Ngôn nhoẻn miệng cười, cũng cầm ly rượu lên một hơi hết sạch: "Được, không say không về. Dù sao hôm nay ta cũng phải để lại một chút ấn tượng với Ninh Ninh."
Tiêu Lục Ninh thì thầm vào tai Tô Thanh, sau đó mỉm cười nhìn Ngô Cẩn Ngôn...
Cẩn Ngôn, coi như đây là chút quà nhỏ ta dành cho sự nhát gan của ngươi... Khi tỉnh dậy rồi nhất định đừng có trách ta.
***
Tần Lam trở về nhà, sau khi tắm xong lại nhận được cuộc gọi đến từ số lạ...
"Tôi nghe."
"Tần tiểu thư, quán bar của Tô Thanh, mau tới đón Ngô Cẩn Ngôn."
Chỉ đơn giản một câu nói, nhưng cũng đủ để Tần Lam vội vàng thay đồ.
***
Khi nàng tới nơi, Tiêu Lục Ninh và Tô Thanh đã dìu Ngô Cẩn Ngôn say mềm đứng trước quán bar.
"Không sao..." Tần Lam cũng lịch sự cười đáp. "Cẩn Ngôn, chúng ta về thôi."
Ngô Cẩn Ngôn vốn còn đang say rượu, mơ hồ cảm thấy mùi hương quen thuộc, cho nên lập tức dựa vào người nàng để nàng đưa về.
"Ninh Ninh... ngươi làm vậy ngộ nhỡ... Ngô Cẩn Ngôn tỉnh dậy nổi điên giết chúng ta thì sao?" Tô Thanh lo lắng nhìn theo. "Trong mắt Ngô Cẩn Ngôn, nữ thần của cậu ta vĩnh viễn không thể... không thể cưỡng ép được đâu..."
"Ta tin vào năng lực của Ngô Cẩn Ngôn." Tiêu Lục Ninh khẽ cười. "Cậu ta trong tình yêu rất ngốc nghếch, cũng rất nhát gan."
Chúc mừng đội tuyển Việt Nam
VIỆT NAM VÔ ĐỊCH ✊✊✊😂
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT