Mùa hạ đầu tiên của bạn học Ngô rốt cuộc cũng kết thúc... Buổi sáng trước khi chuẩn bị quay về trường, Khương Tử Tân đã đứng trước cửa nhà cô.
"Ngô Cẩn Ngôn, nhanh lên a... Nếu không lát nữa tắc đường đừng hỏi vì sao ngươi lại kêu gào."
Ngô Cẩn Phi đứng trước cửa nhà tưới cây, thấy Khương Tử Tân ý thức thật tốt liền gật gật đầu vài cái tỏ ý đồng tình: "Tiểu Tân con nói đúng lắm. Chỉ tiếc là Cẩn Ngôn không bao giờ nghĩ được như vậy."
Ngô Cẩn Ngôn xách theo vali, khuôn mặt vô cùng ngái ngủ bước ra hỏi: "Ba, mẹ đi rồi sao?"
"Đúng vậy, mẹ con đã bay từ hai giờ sáng rồi." Ngô Cẩn Phi nhàn nhạt trả lời. "Hai đứa cũng mau đi đi, không còn sớm nữa."
"Từ khi nào ba lại giục con đi sớm vậy?" Ngô Cẩn Ngôn híp mắt đầy nguy hiểm. "Có phải hay không ba hết thương con rồi?"
Ngô Cẩn Phi ôn nhu xoa đầu cô, ánh mắt lộ rõ vẻ cưng chiều: "Nào có? Ba chỉ lo hai đứa tới thành phố S sẽ mất nhiều thời gian hơn dự định mà thôi."
"Không sao, nhân cơ hội này con sẽ hâm nóng tình cảm với họ Khương."
"..."
***
Dặn dò thêm một lúc, rốt cuộc Ngô Cẩn Ngôn và Khương Tử Tân cũng bắt đầu chuyến đi tới thành phố S - trở thành sinh viên năm hai...
"Thật không ngờ mới đó chúng ta đã lớn thế này rồi." Khương Tử Tân hạ kính xe xuống, thoải mái đón từng đợt gió man mát cuối hạ, thậm chí còn không màng hình tượng hít sâu vài cái.
"Coi chừng ta đá ngươi ra khỏi xe." Ngô Cẩn Ngôn ngồi ở ghế lái, nom bộ dạng của Khương Tử Tân mà lắc đầu thở dài.
"Cẩn Ngôn, ngươi nói xem... sau khi đưa ta về kí túc xá, ngươi sẽ đi gặp ai trước?"
"Ý ta rất rõ ràng, đó là ngươi chọn gặp Tần lão sư hay là chọn gặp Trương học tỷ?" Khoanh tay ném cho Ngô Cẩn Ngôn cái nhìn sắc lẹm.
Ngô Cẩn Ngôn hừ một tiếng: "Chỉ suy nghĩ vớ vẩn."
"Nói đi, nói đi mà..." Năn nỉ x3,14.
"Được, ta gặp học tỷ trước." Ngô Cẩn Ngôn thật thà đáp.
Cô nghĩ rồi, dẫu sao hiện tại Trương Gia Nghê cũng là bạn gái chính thức của cô. Cả một mùa hè cô không tới thăm nàng, cho nên hiện tại phải bỏ thời gian dỗ dành nàng một chút. Mặc dù nàng không bao giờ nói ra, thế nhưng cô cũng ngầm hiểu nàng sẽ rất buồn nếu cô không để ý tới nàng.
Im lặng một lúc, bạn nhỏ Khương lại tiếp tục chuyên mục những câu hỏi líu ríu...
"Cẩn Ngôn, ngươi còn thích Tần lão sư không?"
"Còn."
"Vậy sao ngươi còn đồng ý tiến tới với Trương học tỷ."
"Bởi vì có cảm giác được yêu."
"Tim ngươi là tim lợn hay sao mà nhiều ngăn như vậy?"
"Ta sống theo cảm giác. Người yêu mình thì mình yêu người."
"Ta vẫn không hiểu... Cẩn Ngôn, ngươi thực sự yêu Trương học tỷ sao?"
"Ngươi còn nói nữa, coi chừng ta cắt cuống họng ngươi."
Cứ tranh cãi qua lại, cho tới khi xe dừng lại trước khuôn viên kí túc xá, Ngô Cẩn Ngôn mới ném cho Khương Tử Tân cái nhìn cảnh cáo rồi xuống xe xách đồ cho nàng.
"Cẩn Ngôn, hôm nay không thể đi ăn cùng ngươi được rồi." Khương Tử Tân khoác tay Ngô Cẩn Ngôn, nũng nịu giống như bạn gái nhỏ.
Đáng tiếc, cái hành động này lọt vào mắt bạn học Ngô chỉ giống như một con sư tử Hà Đông đang cố tỏ ra dễ thương mà thôi...
"Ngươi mau buông tay ra. Tới nơi rồi."
Ngô Cẩn Ngôn đứng trước cửa kí túc xá xoa đầu Khương Tử Tân: "Có gì khó khăn nhớ gọi ta một tiếng. Bị ai bắt nạt cũng phải gọi ta một tiếng. Không cho phép ngươi báo Hổ Phách trước ta."
Khương Tử Tân ôm cô một cái. Hết thảy cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể của Ngô Cẩn Ngôn...
Tình bạn của họ... vĩnh viễn đơn thuần mà đẹp đẽ như vậy.
***
"Học tỷ, đã ăn cơm chưa?"
Ngô Cẩn Ngôn muốn tạo cho Trương Gia Nghê một bất ngờ nho nhỏ. Bởi vậy sau khi tới trước cửa nhà nàng, cô mới quyết định gọi điện thoại.
"Chưa có a. Chị vẫn đang nấu." Đầu dây bên kia vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Trương Gia Nghê.
"Vậy thì tốt quá, nhớ chừa cho em một phần." Ngô Cẩn Ngôn bật cười.
Rõ ràng cô cảm nhận được Trương Gia Nghê hơi sững sờ...
"Sao thế?"
"Cẩn Ngôn, em tới thành phố S rồi?"
"Còn hơn thế cơ. Chị mau ra đây."
Ngô Cẩn Ngôn cúp máy, sau đó rất phong lưu đứng dựa người vào xe. Không lâu sau, Trương Gia Nghê từ trong thang máy bước ra, vừa trông thấy cô liền mỉm cười tiến tới.
"Em về rồi."
Ngô Cẩn Ngôn dang tay ôm nàng vào lòng. Nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng vài cái, không thể không thừa nhận, cô ở bên cạnh Trương Gia Nghê mới cảm thấy có một cỗ tự do trào dâng trong lòng.
"Vì sao không báo cho chị một tiếng. Chị sẽ chuẩn bị nhiều đồ ăn hơn." Trương Gia Nghê ngẩng đầu hỏi cô, ánh mắt long lanh không giấu nổi vài tia hy vọng.
"Chính là sợ chị vất vả đó." Ngô Cẩn Ngôn cọ cọ vào hõm vai nàng. "Học tỷ, kì thực tập vui vẻ chứ?"
"Đương nhiên rồi." Trương Gia Nghê tự hào đáp. "Chị được công ty xếp hạng S, nhất định học kì mới này sẽ có ưu ái."
"Như vậy thì tốt. Sau này có thể ăn bám học tỷ dài dài."