"Chuyện cậu là bạn gái của Hứa Khải?" Cô đầy thiện ý nhắc nhở. "Đừng lo, tôi cũng không phải loại người thích ngồi lê đôi mách."
Nói trắng ra là cô không muốn bàn tới việc Trầm Bích là gái bao, thực tình điều mới mẻ này cũng thật quá thú vị đi.
Trầm Bích cắn chặt môi.
"Bất quá Ngô Cẩn Ngôn tôi cũng không phải loại tốt đẹp gì đâu. Cho nên sau này chúng ta hãy hảo hảo đối xử với nhau cho đàng hoàng." Ngô Cẩn Ngôn vỗ vỗ vai nàng. "Thế nhé."
Kết thúc đợt thi học kì cũng vừa vặn chuẩn bị tới Giáng sinh.
Từ sau lần xem phim cùng nhau, tình cảm của Khương Tử Tân và Hổ Phách có xu hướng tăng lên đáng kể. Thậm chí nữ nhân họ Khương ấy còn đành lòng bỏ rơi cô để đồng ý đi chơi Giáng sinh cùng Hổ Phách.
"Loại vì tình yêu mà bỏ bạn là loại đáng khinh nhất."
Ngô Cẩn Ngôn chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ, hậm hực nói.
Khương Tử Tân vỗ vỗ vai cô: "Đừng buồn mà. Chẳng phải hôm nay chị đây đã dẫn ngươi đi chọn quà cho Bạch Nguyệt Quang rồi sao?"
Nhắc mới nhớ. Chẳng là sắp tới Giáng Sinh, cho nên Ngô Cẩn Ngôn liền muốn nhân cơ hội này để tạo ấn tượng với Tần lão sư thêm một chút.
"Nhưng tiểu Tân, ta vẫn chẳng biết tặng nàng cái gì cả." Đã dạo quanh khu trung tâm mua sắm vài vòng, cô cảm thấy thực sự rất chán nản.
Khương Tử Tân giúp cô lên ý tưởng, rất nhanh liền ghé vào tai cô thì thầm.
"Bỏ đi, chân tay ta vụng về lắm." Ngô Cẩn Ngôn nghe xong vội xua tay. Mơ sao? Cô sẽ không bao giờ làm những việc đó đâu.
"Ta dạy ngươi." Nàng nháy mắt. "Bắt đầu thôi, ta dẫn ngươi đi mua nguyên liệu. Chỉ cần ngươi chăm chỉ một chút, ta đảm bảo kịp để ngươi tặng cho Tần lão sư."
Kết quả những ngày tiếp theo, bạn cùng phòng đều thấy Ngô Cẩn Ngôn cả ngày lén lén lút lút làm những chuyện kì lạ bí ẩn.
"Cẩn Ngôn, cậu đang mưu tính cái gì thế?"
Hổ Phách ngẩng đầu lên nhìn, cô hiện tại đang trùm chăn ngồi thù lù ở trong góc.
"Đi đi đi đi, để mình yên."
Vừa nghe là biết người này đang rất mất kiên nhẫn.
"A..." Ngô Cẩn Ngôn đột nhiên giãy giụa trong chăn. "Con mẹ nó tức chết bà đây rồi."
Minh Ngọc ngồi đọc sách ở tầng dưới, vì tiếng hét của cô mà giật nảy mình. Nàng và Hổ Phách đưa mắt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà lắc đầu thở dài.
Dạo gần đây cô không còn tới lớp Văn nữa, bởi những môn học của kì tiếp theo thực sự rất nặng. Cho nên cô chỉ còn biết mong tới Giáng Sinh để có thể đường đường chính chính tới tìm nàng.
Ngày hai mươi tư...
Đóng hộp quà nhỏ có thắt nơ lại. Ngô Cẩn Ngôn trong lòng thấp thỏm mong ngóng không yên. Liệu nàng có thích không? Liệu nàng có cảm động tới mức dùng thân báo đáp không?
À... đi hơi xa vấn đề rồi...
Liệu nàng có vui vẻ không?
Cô thở dài vươn tay nhìn đồng hồ. Hiện tại là năm giờ chiều, chừng mười phút nữa sẽ hết tiết, cô sẽ đứng ở đây chờ cho đến khi nàng xuất hiện.
Nào ngờ cuộc đời không như là mơ...
Ngô Cẩn Ngôn kinh ngạc nhìn đám sinh viên ồ ạt kéo tới vây quanh nàng. Đông tới mức còn tưởng có người nổi tiếng về tham quan trường, hết lớp này tới lớp kia. Mà Tần lão sư lại yếu đuối không thể tách được bọn họ.
Đương lúc bạn học Ngô nổi máu anh hùng muốn xông lên cứu. Thì một thân âu phục đen đã nhanh chân hơn cô, bước lại gần đám sinh viên và nàng.
"Tiểu Lam." Người đàn ông cầm trên tay bó hoa hồng lớn, nhoẻn miệng cười nói: "Anh về rồi."
Đám sinh viên vô thức dạt sang hai bên, chừa cho Tần Lam và người đàn ông đó lối đi nhỏ.
Người đàn ông dáng vẻ bảnh bao ấy nói cảm ơn một tiếng. Sau đó lại kiên nhẫn hướng về phía nàng mà rằng: "Anh về rồi đây."
Bó hoa hồng theo lời của chủ nhân mà được đưa lên giữa không trung.
Tần Lam hơi sững lại. Sau đó vẫn là nụ cười ngọt ngào thường ngày, nàng nhận lấy bó hoa trong tay người đàn ông lạ mặt, đáp: "Hoan nghênh anh trở về."
Xung quanh nhanh chóng vang lên tiếng vỗ tay và tiếng hò hét của đám sinh viên.
Ấy thế nhưng đối với Ngô Cẩn Ngôn mà nói, mỗi tiếng hét đều giống như một mũi dao. Chúng rất sắc, rất chói, và không ngừng đâm vào lòng tự tôn của cô.
"Cẩn Ngôn."
Khương Tử Tân nhanh chóng phát hiện ra cô. Nàng lách qua dòng người chạy tới.
Từ trước tới giờ mỗi lần đau lòng cô sẽ đều sẽ như vậy. Cô giống như con thú nhỏ bị thương, run rẩy tìm một góc nào đó rồi tự liếm láp vết thương của mình.
Cho nên Khương Tử Tân luôn sợ cô đau lòng.
"Cẩn Ngôn, ngươi sẽ không sao đấy chứ?" Nàng sải bước đuổi theo, dùng hết sức kéo tay cô lại.
"Sẽ không sao đâu."
Ngô Cẩn Ngôn hiện tại chẳng có lấy một tia năng nổ như thường ngày. Cô gỡ tay Khương Tử Tân ra, sau đó cứ như vậy mà rời khỏi cổng trường.
Giáng sinh năm mười tám tuổi, Ngô Cẩn Ngôn đã một mình uống rất nhiều rượu...
"Cẩn Ngôn?"
Trương Gia Nghê và bạn cùng phòng rủ nhau ra ngoài ăn tối. Thời điểm tới quán ăn, vừa hay bắt gặp Ngô Cẩn Ngôn say khướt đang đờ đẫn ngồi dựa vào tường.
Dù đã say mèm, bất quá lí trí vẫn còn hoạt động. Cho nên nghe thấy tiếng nàng gọi, cô liền nhướn mày đáp: "Xin chào học tỷ, Giáng Sinh vui vẻ."
"Các cậu đi trước đi."
Trương Gia Nghê quay đầu nói với bạn học, sau đó kéo ghế ngồi xuống cạnh cô.
"Bạn em đâu? Sao hôm nay em lại ở đây một mình?"
"Tiểu Tân có việc rồi." Ngô Cẩn Ngôn mỉm cười. "Em bất quá cảm thấy buồn chán, cho nên mới mượn rượu giải sầu một chút. Rượu sẽ không chê người trẻ tuổi như chúng ta đâu nhỉ? Hahaha..."
"Em uống nhiều rồi đấy." Nàng gọi phục vụ tới, sau đó tính tiền thay cô.
"Chị làm gì vậy? Em vẫn còn muốn uống thêm."
Cô vội giữ tay nàng lại, ánh mắt mờ mịt vì hơi men.
"Chị đưa em về trường. Nếu không em nhất định sẽ bị phạt." Trương Gia Nghê đáp.
Ban đầu cô sống chết không đi, khiến nàng đành phải mất thời gian để dỗ dành một hồi, rốt cuộc rất lâu sau người say xỉn kia mới chịu đồng ý. Ấy thế nhưng lại đồng ý với một điều kiện rằng nàng phải đưa cô tới sân vận động. Chờ hơi men qua hết rồi hẵng trở về kí túc xá, bởi vì cô không muốn làm ảnh hưởng tới bạn cùng phòng.
"Ngốc tử." Trương Gia Nghê vì dáng vẻ thiện lương này mà bật cười.
***
Hai người cùng nhau rời khỏi nhà hàng. Ngô Cẩn Ngôn bước đi xiêu vẹo, mấy lần suýt vì tuyết trơn mà vấp ngã, tuy nhiên cô vẫn nhất quyết không để Trương Gia Nghê đỡ mình.
Đem gói quà trong tay lặng lẽ đặt xuống một bên, Ngô Cẩn Ngôn phủi phủi lớp tuyết trên hàng ghế dài ở sân vận động, sau đó ngồi xuống không nói tiếng nào.
Trương Gia Nghê thấy cô muốn yên tĩnh, bởi vậy cũng chỉ im lặng ngồi kế bên.
"Cảm ơn chị, học tỷ." Ngô Cẩn Ngôn đột nhiên mở lời, thanh âm khàn khàn giống như sắp khóc.
Cô chợt nhận ra hình như khi bản thân mình đơn nhất, thì Khương Tử Tân không phải người mình tìm tới đầu tiên.
"Cảm ơn vì điều gì?" Trương Gia Nghê nghĩ mãi không ra lý do.
"Cảm ơn vì đã sẵn sàng ngồi đây cạnh em. Trong thời tiết lạnh như thế này." Cô nhoẻn miệng cười.
Nàng chậm rãi lắc đầu: "Chị chỉ vì cảm thấy không nỡ để em một mình mà thôi."
"Học tỷ." Ngô Cẩn Ngôn mở hộp quà ra, nói: "Đây là chiếc khăn quàng cổ em tự tay đan. Cũng là vật đầu tiên em làm vì người khác, ấy thế nhưng hiện giờ em không muốn tặng người đó nữa. Em có nên vứt nó đi không?"
"Đó là công sức của em mà."
"Con mẹ nó công sức đổ sông đổ bể cả rồi."
Trông thái độ thất thường của cô, nàng thoáng giật mình sửng sốt.