Sáng hôm sau khi Viên Tư Ý thức dậy phát hiện người say rượu bên cạnh đã không thấy đâu, cô mơ hồ cảm giác hình như nửa đêm hôm qua nghe thấy tiếng Lý Quân Nguyện tắm rửa, hơn nữa...
Lúc cô nghe thấy tiếng nước có mở mắt nhìn lướt qua, vừa lúc trông thấy Lý Quân Nguyện tóc ướt quấn khăn tắm đi ra từ phòng tắm, trên làn da trắng sáng còn dính nước, ngọn đèn yếu ớt chiếu thoáng qua như là thủy tinh.
Đây rốt cuộc là thật hay cô đang nằm mơ?
Viên Tư Ý ngẩng đầu nhìn vành tai đỏ lên của bản thân trong gương, lắc lắc đầu, ừm, nhất định là nằm mơ.
Tối qua chị ấy cũng đã say, không thể nào nửa đêm thức dậy tắm rửa.
Viên Tư Ý rửa mặt xong xuống lầu định đến phòng bếp tìm chút đồ ăn sáng, đã bị mọi người ngồi ngay ngắn gọn gàng trên bàn cơm dọa sợ, Hứa Lãng Nguyệt trông thấy cô xuống lầu miệng cắn bánh mì chào hỏi cô, "Tư Ý dậy rồi à, lại đây ăn bữa sáng thầy Kỷ làm này!"
"Ồ." Trên bàn chỉ còn lại một chỗ ngồi bên cạnh Lý Quân Nguyện, cô ngồi xuống, đã ngửi thấy hương sữa tắm trên người Lý Quân Nguyện, là hương chanh, không khác mấy mùi hương cô ngửi thấy khi nằm mơ tối qua.
"Ăn món này đi, ngon lắm." Hứa Lãng Nguyệt ngồi bên cạnh lấy một chiếc bánh mì cho cô, "Ơ, Tư Ý, tai cô sao thế? Đỏ vậy, cô nóng lắm à?"
"Ừm, hơi nóng." Viên Tư Ý cảm thấy tai nóng lên có hơi cuống, dứt khoát xõa tóc bên tai xuống, cầm bánh mì cắn một ngụm, cố gắng nói sang chuyện khác, "Ăn rất ngon."
Lý Quân Nguyện nhìn cô một cái, không rõ tại sao tai bỗng nhiên lại đỏ.
Ánh mắt cô ấy chuyển hướng về Vu Sơ Ánh ngồi đối diện Viên Tư Ý, nhíu mày, chẳng lẽ là vì trông thấy Vu Sơ Ánh???
Ăn xong bữa sáng, đoàn người xuống núi mở tiệm, hàng hóa đưa đến ngày hôm qua cũng đã sắp xếp xong, ngoài cửa tiệm đang đặt thực phẩm mới nhà cung cấp đưa tới sáng nay, Viên Tư Ý cầm nguyên liệu nấu ăn lấy cớ chuẩn bị thức ăn trốn vào bếp, Lý Quân Nguyện phụ trách khu vực bên ngoài đành phải ở lại bên ngoài quét dọn rửa ly.
Viên Tư Ý trốn trong phòng bếp mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, tối qua không phải cô ấy nằm mơ...
Nhớ đến đường cong mờ mờ ảo ảo cô trông thấy cùng làn da nhẵn nhụi tựa như ngọc mỡ cừu của đối phương, Viên Tư Ý cảm thấy tai bản thân lại nóng lên.
Cô ra sức chớp mắt, ảo não đều hiện lên mặt, bình thường cũng không phát hiện bản thân có loại tiềm chất biến thái này.
Cô vốn định gọi một cuộc cho Lục Tình hỏi, nhưng nhìn camera xung quanh, vẫn quyết định làm việc trước, chờ tối nay sẽ tìm Lục Tình hỏi thử.
Bởi vì có chủ tiệm cà phê Thích Sá ở đây, việc buôn bán thuận lợi lạ kỳ, hơn nữa vị trí tiệm cà phê khá hẻo lánh, đa phần người tới là du khách lên núi.
Nhưng vẫn có một bàn các cô gái nhận ra Lý Quân Nguyện, ở một góc lén chụp thật nhiều ảnh, lúc Viên Tư Ý đi ra đưa cơm mấy cô gái đó còn nhìn cô vài lần.
"Ấy, các cậu có thấy bóng dáng chị gái xinh đẹp này trông hơi quen mắt không..." Một cô gái trong đó chọc cô gái bên cạnh hỏi, cô nàng cứ cảm thấy hình như đã từng thấy bóng dáng này ở đâu rồi.
"A?" Những người khác đều nhìn thử, "Không đâu, không quen."
Cô gái kia hoài nghi nói, "Các cậu có thấy cô ấy giống bạn gái tin đồn mới của Lý Quân Nguyện trên mạng lúc trước không?"
"???" Những cô bạn còn lại trên mặt đều lộ ra biểu cảm cậu có biết bản thân đang nói gì không, "Giống sao được, cô gái kia xấu hơn nhiều, đầu tóc còn bù xù."
Cô gái nghĩ nghĩ, cũng phải, đầu xù lại thêm áo lông màu đen ống thẳng kia trông rất quê mùa, không giống chị gái vừa đưa đồ ăn cho bọn họ, trông thật sự rất ngọt huhuhu! Đến nỗi muốn tài khoản Wechat luôn!
Haiz, rốt cuộc sao lại thấy giống chứ?
Đưa cơm xong, Viên Tư Ý ngồi ở chiếc ghế bên quầy bar định nghỉ ngơi một chốc, nào ngờ một khách nam vừa thấy cô ngồi xuống đã lập tức đi về phía này.
Vừa lúc Thích Sá đang ở quầy bar pha cà phê, chú ý tới người đi về phía bên này, trông còn là dáng vẻ sinh viên ngây ngô, cầm điện thoại chạy về phía này, cứ như sợ người khác không nhìn ra cậu ta đến tìm Viên Tư Ý muốn có thông tin liên hệ.
Anh ta đang chuẩn bị thưởng thức màn kịch trước mặt, đã cảm thấy áp suất bên cạnh bỗng hạ thấp, Thích Sá quay đầu nhìn sang Lý Quân Nguyện đang pha đồ uống bên cạnh, lại phát hiện vẻ mặt ôn hòa sáng sớm hôm nay giờ đã biết thành sát khí hừng hực, đang tỏa ra ngoài.
Thích Sá gần như lập tức bắt đầu nhớ lại hôm nay bản thân có đắc tội Lý Quân Nguyện ở đâu không, nghĩ nghĩ lại cảm thấy có lẽ không phải vấn đề của bản thân, chẳng lẽ cảm giác nhàn hạ muốn xem trò hay của anh ta quá mức rõ ràng bị Lý Quân Nguyện phát hiện rồi?
Cậu trai phía trước quầy bar sờ tóc bản thân, nửa khuôn mặt đã đỏ bừng, lắp bắp hỏi Viên Tư Ý, "Có, có thể kết bạn wechat không?"
Viên Tư Ý trước tiên là ngẩng đầu nhìn khách, lại nhìn thoáng qua bàn của cậu ta, "Ngại quá, tiệm chúng tôi không có Wechat, xin hỏi cậu có vấn đề gì sao?"
Ơ...
Thích Sá cảm thấy luồng sát khí bên cạnh hình như đã hạ xuống.
"Không phải tôi muốn thêm Wechat của tiệm," Cậu khách nam ngại ngùng chỉ điện thoại cô, nửa câu sau nghẹn hồi lâu mới nói ra được, "Tôi, tôi muốn kết bạn với cô."
Ly đồ uống trong tay Lý Quân Nguyện bị đặt xuống quầy bar một cách nặng nề, phát ra một tiếng trầm đục.
Thích Sá bị âm thanh này làm run rẩy, đây đây đây là sao thế?
"Ngại quá," Viên Tư Ý chỉ camera xung quanh, "Bọn tôi đang ghi hình không tiện lắm."
"Ồ, được được, xin lỗi." Mặt mày cậu khách nam kia đã đỏ hết cả lên, khoát tay bỏ chạy.
Thích Sá quay sang nhìn Lý Quân Nguyện đã bình tĩnh trở lại, lại nhìn Viên Tư Ý vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng dần dâng lên một phán đoán, không thể nào?
Nếu dựa theo cá tính lúc trước của Lý Quân Nguyện, dù cho cậu chàng kia không có được Wechat của cô thì kiểu gì cũng phải ghen tuông trước mặt Viên Tư Ý thuận tiện nũng nịu để đổi lấy nụ hôn của bạn gái, lúc này cô ấy thấy cậu trai kia chạy đi lại chỉ thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó kìm nén bưng đồ uống cho khách hàng.
Viên Tư Ý hoàn toàn không nhận thấy diễn biến tâm trạng của Lý Quân Nguyện, cô nhìn bản thân phản chiếu từ mặt kính máy pha cà phê có phần không quen điều chỉnh quai váy, tóc giả với áo tay ngắn quần ống suông vẫn thoải mái hơn.
Quả nhiên vẻ ngoài đẹp rất phiền phức, nếu có thể che chắn được thì tốt rồi.
Dòng người trong tiệm tuy không nhiều, nhưng vẫn liên tục không ngừng, mọi người đành phải chia nhau đặt cơm ngoài ăn ở sau bếp. Lúc đến lượt Lý Quân Nguyện đi vào ăn cơm, Viên Tư Ý vừa bận rộn vừa cảm giác được ánh mắt đối phương rơi vào trên người mình suốt quá trình, cô đột nhiên có ảo giác bản thân như là phim truyền hình để xem khi ăn vậy.
Bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, ngay cả món ăn đơn giản thuận tay ngày thường cũng trở nên khó khăn.
Khó khăn lắm mới chịu được đến khi Lý Quân Nguyện thu dọn xong, Viên Tư Ý chỉ nghĩ trong lòng muốn cô ấy nhanh chóng đi ra ngoài, lúc này cô vừa trông thấy Lý Quân Nguyện sẽ nhớ tới hương chanh thoang thoảng sáng nay và cả một màn bắt gặp tối qua.
Viên Tư Ý cảm giác tai bản thân lại nóng lên rồi...
Vậy mà Lý Quân nguyện dọn bàn vứt rác xong vẫn đứng ở đằng sau, tay vẫn đặt trong túi, mấp máy môi, nhưng không nói câu nào.
Cô ấy vốn định gọi một tiếng "A Ý", nhưng lại cảm thấy hiện giờ gọi Viên Tư Ý như vậy đã không còn thích hợp.
Nhưng cô ấy lại không muốn gọi tên đầy đủ của Viên Tư Ý, cứ cảm thấy như thế sẽ có vẻ xa lạ.
Rối rắm nửa ngày, cô cũng không nghĩ ra rốt cuộc nên mở miệng thế nào, dứt khoát đi ra phía trước vỗ vai Viên Tư Ý.
Tay cô ấy vừa mới vỗ vai Viên Tư Ý, Viên Tư Ý đã tránh đi, Lý Quân Nguyện trông thấy lòng đầy chua xót.
Nhưng vẫn lấy thứ trong túi ra đặt trên bàn, "Em cầm đi, lúc ra ngoài đưa món ăn có thể mang."
Nói xong, Lý Quân Nguyện bèn quay người rời khỏi bếp.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Viên Tư Ý thở phào, ánh mắt lúc này mới dời về thứ Lý Quân Nguyện vừa đặt lên bàn, thế mà lại là một xấp khẩu trang nhỏ.
Lúc này Viên Tư Ý mới trì độn nhìn thoáng qua Lý Quân Nguyện đi ra cửa, như vẫn sẽ trông thấy dáng vẻ cô ấy khoa tay múa chân nói với bản thân có thể mang khẩu trang.
Cô cho rằng biểu hiện mất tự nhiên vừa rồi của bản thân thật sự không lộ rõ, không ngờ Lý Quân Nguyện vẫn phát hiện.
Viên Tư Ý cầm xấp khẩu trang màu đen kia, chẳng hiểu sao nhớ tới lúc các cô đi ra ngoài, hai người đều bao bọc giống như kẻ trộm, trông ít nhiều có vẻ giấu đầu lòi đuôi.
Cô ngẩng đầu, nhìn bản thân phản chiếu từ gạch men, mới phát hiện vừa mới nhớ lại một đoạn ngắn đã khiến trên mặt cô hiện lên ý cười.
Viên Tư Ý nhấp môi, thu lại nụ cười, lại cho xấp khẩu trang kia vào trong túi của mình.
Đến khi đi bưng cơm lần nữa, trên mặt Viên Tư Ý đã mang khẩu trang màu đen Lý Quân Nguyện đưa cô.
Đưa món ăn nhẹ lên bàn ăn của khách, Viên Tư Ý đang chuẩn bị quay lại bếp đã va phải Hứa Lãng Nguyệt đang đưa bánh ngọt, nhìn bát đĩa lung lay sắp đổ trong tay đối phương, cô nhanh chóng đưa tay hỗ trợ.
"Cảm ơn." Hứa Lãng Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, vừa ngẩng đầu nhìn cô đã ơ một tiếng, "Thì ra là cô dùng cái này à?"
"Hửm?" Viên Tư Ý và cô cùng đi đưa bánh ngọt, sóng vai đi vào bếp.
"Lúc trưa ấy, cô Lý tới hỏi tôi có mang khẩu trang tới đây không." Hứa Lãng Nguyệt nói, "Nên tôi đưa cô ấy mấy chiếc. Ai dà thì ra là cô, vậy sao không nói sớm, cô không biết đâu lúc cô Lý đột nhiên mở cửa phòng làm bánh của tôi làm tôi hoảng hồn, tôi còn tưởng tôi làm chuyện gì không đúng nên cô ấy tới tìm tôi làm phiền ấy."
"..." Viên Tư Ý trầm ngâm hồi lâu, mói nói, "Sao cô sợ chị ấy vậy?"
"Sao cô không sợ cô ấy?!" Hứa Lãng Nguyệt hạ giọng, "Ở đây cũng chỉ có cô không sợ cô ấy thôi"
Viên Tư Ý ngẩn người, "Vậy sao?"
"Ừ," Hứa Lãng Nguyệt nói, "Sơ Ánh với thầy Kỷ thật ra cũng không sợ lắm? Nhưng cũng không thân. Cô Lý còn có thể đi mượn khẩu trang giúp cô nữa, mặt mũi cô khá lớn đấy."
Nói xong cô nàng còn đưa ngón tay cái với Viên Tư Ý, bổ sung, "Đỉnh."
Viên Tư Ý:...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT