"Cut! Tốt lắm! Đóng máy!" Giây phút đạo diễn cầm một chiếc loa to hô lên những lời này ở hiện trường, thần kinh căng thẳng của mọi người đều thả lỏng.

Không biết từ đâu có hai ống pháo cực to cùng bắn ra, bầu trời tung bay một loạt giấy màu, trên tay những diễn viên chính đều cầm hoa tươi, trước mặt còn bày một chiếc bánh kem đóng máy thật to.

Đạo diễn gọi mọi người cùng nhau chụp một bức ảnh tập thể, đoàn nhân viên từ các nơi bắt đầu đi về phía giữa, Viên Tư Ý bị nhóm người chen chúc nhốn nháo đẩy tới vị trí chính giữa, lại đứng bên cạnh Lý Quân Nguyện.

Lý Quân Nguyện cười rút ra đóa hồng duy nhất trong bó hoa đưa cho cô, ý cười lộ rõ trên mặt, "A Ý, đóng máy vui vẻ."

Mượn cớ nhóm người chen chúc, Viên Tư Ý hơi nghiêng người, kéo tay còn lại không ôm hoa đang rũ xuống của Lý Quân Nguyện.

Lý Quân Nguyện cho rằng bị người khác đụng phải đầu tiên là chán ghét cau mày nhìn xuống, tầm mắt còn chưa chạm đến, bàn tay đã được cảm xúc nắm tay quen thuộc ngăn lại trước, cô ấy có phần kinh ngạc nhìn sang Viên Tư Ý, đã thấy vẻ mặt đối phương nghiêm túc nhìn chằm chằm ống kính, chỉ là bàn tay nắm lấy tay Lý Quân Nguyện cào mấy cái vào lòng bàn tay cô ấy.

Nụ cười trên mặt Lý Quân Nguyện càng sâu, nắm chặt tay Viên Tư Ý, hai người cứ thế cùng nhau mỉm cười với ống kính.

Trong hai bức ảnh tập thế duy nhất của đoàn phim, các cô đều nắm tay nhau.

Như vậy sau này cũng sẽ tiếp tục cùng nhau.

Lý Quân Nguyện của khi đó đã nghĩ vậy, trong nụ cười đối diện ống kính đều là tưởng tượng về tương lai tốt đẹp.

Người trong đoàn cùng ăn tiệc đóng máy, hai người lại không đi theo đám đông, mà lén trốn đi, Viên Tư Ý nói muốn dẫn Lý Quân Nguyện đến một nơi.

Lúc hai người chuồn đi còn gặp phải đạo diễn hút thuốc bên ngoài, đạo diễn trông thấy các cô cũng chỉ sửng sốt một chút, sau đó bất đắc dĩ phất phất tay mặc các cô đi. Quay cũng đã quay xong, ông ta cũng thật sự không thể xen vào, người trẻ tuổi đều có con đường người trẻ tuổi muốn đi.

Ông ta nhìn bóng dáng rời đi phun ra một hơi thuốc, hy vọng là một con đường tương đối bằng phẳng.

Viên Tư Ý đưa người đến nhà thờ bên bờ biển kia, Lý Quân Nguyện có phần kinh ngạc, lại vẫn đi theo Viên Tư Ý vào lần nữa.

Trong nhà thờ không hề u tối như lần trước, bóng đèn hình ngọn nến chiếu sáng cả tòa giáo đường, ngay cả Đức Mẹ có vẻ bi thương trong bóng đêm giây phút này cũng cực kỳ dịu dàng.

Nhưng lần trước khi các cô tới rõ ràng không có những ngọn đèn này, Lý Quân Nguyện hỏi, "Đây là em làm à?"

"Ừm." Viên Tư Ý gật đầu, vừa rồi trên xe cô đã tháo tóc giả mắt kính của bản thân xuống, giờ phút này cô đang mặc một chiếc váy dày hiếm thấy, bên ngoài khoác một chiếc cardigan, trông xinh đẹp hơn bình thường, cũng quyến rũ hơn.

Lý Quân Nguyện hỏi cô, "Vì sao?"

Chỉ là một nhà thờ từng quay phim mà thôi, các cô sẽ rời khỏi ngay lập tức, việc gì phải tốn công tốn sức trang hoàng nhiều đèn như vậy chứ?

"Chị thích không?" Viên Tư Ý không trả lời câu hỏi của cô ấy, chỉ hỏi cô ấy như vậy.

"Thích." Lý Quân Nguyện thành thật gật đầu, không ai có thể khước từ cảm giác tia sáng rạng ngời lại dịu dàng nhẹ nhàng xâm nhập vào sinh mệnh của bản thân, ít nhất cô ấy không thể.

"Thích là tốt rồi, không vì sao cả."

Trải qua quan sát và phân tích mấy ngày nay, Viên Tư Ý không cho ra kết luận gì, sau đó cô lên mạng tìm kiếm rất nhiều tư liệu phát hiện, thì ra tình cảm rất nhiều lúc chính là không nói đạo lý như vậy, bạn không nói ra được một lý do, nhưng sẽ thích một người chẳng hiểu tại sao.

Cô dần bắt đầu hiểu được hóa ra trên thế giới này không phải mỗi một sự kiện đều sẽ có đáp án, đặc biệt là tình cảm, rất nhiều khi chỉ có một ranh giới mơ hồ, chỉ có một ý thức đơn giản, về phần những mức độ sâu hơn không thể phân tích cũng không thể hiểu rõ ràng được.

Giống như cô bỗng nhiên muốn trang trí cho nhà thờ này nhiều đèn như vậy sau đó dẫn Lý Quân Nguyện đến xem, không có lý do gì, chỉ là cô muốn nhìn thấy Lý Quân Nguyện vui vẻ trong ngày cuối cùng này.

Lý Quân Nguyện nghe đáp án có phần tổng giám đốc bá đạo này thì bật cười, "Sao vậy, sao hôm nay A Ý của chúng ta muốn dỗ chị vui vẻ thế?"

"Bởi vì hôm nay rất quan trọng." Viên Tư Ý nói.

Nhưng Lý Quân Nguyện muốn lừa cô nói ra vì sao lại quan trọng, rốt cuộc Viên Tư Ý cũng không chịu mở miệng, chỉ kéo cô ấy ngồi ở vị trí ngày đó từng ngồi, sau đó bản thân chạy ra phía sau tượng Đức Mẹ, đẩy cửa sổ hoa hồng kia ra.

Lý Quân Nguyện có vẻ khiếp sợ, cô ấy không ngờ cửa sổ kia lại còn có thể mở ra, "Cái này hợp lý à?"

"Không hợp lý lắm, nghiêm túc mà nói đây không phải một nhà thờ Kitô giáo mang ý nghĩa truyền thống, tôi tra cứu rồi, nó chỉ thiết kế để du khách tham quan, cũng không có đủ ý nghĩa tôn giáo thực chất." Viên Tư Ý giải thích, "Cho nên cửa sổ hoa hồng có thể mở ra được, tôi cũng có thể mua đèn trang trí."

Nhìn thấy bạn gái nhỏ vừa nhất thời lãng mạn được nửa khắc lại lần nữa biến trở về dáng vẻ thanh niên nghiêm túc, Lý Quân Nguyện cảm thấy cô đáng yêu vô cùng, "Đúng vậy, A Ý của chúng ta hiểu biết nhiều quá."

Viên Tư Ý không thích giọng điệu này của cô ấy, nhíu mày, "Chị đừng xem tôi như trẻ thiểu năng, tôi nghe ra được."

Lý Quân Nguyện nở nụ cười, hôn Viên Tư Ý, "Là lỗi của chị, nhưng A Ý của chúng ta thật sự rất đáng yêu."

"Được rồi." Viên Tư Ý khuất phục nói.

Trên tư liệu nói, người sẽ bất giác sử dụng loại từ ngữ nghèo nàn như từ đáng yêu này để miêu tả người khác, so với người khen bạn xinh đẹp, một người khen bạn đáng yêu sẽ dễ dàng sinh ra mức liên kết sâu sắc hơn với bạn - gọi tắt là yêu đương.

Lý Quân Nguyện đến gần mặt cô nhanh chóng hôn một cái, cảm thấy rất hài lòng với khuôn mặt mềm mịn của bạn gái nhỏ, càng hài lòng với ánh mắt đáng yêu mơ mơ màng màng của cô.

Không đợi cô ấy lại trêu bạn gái nhỏ lần nữa, phía xa trên biển lại đột nhiên truyền đến tiếng nổ.

Từ cửa sổ hoa hồng nhìn ra vừa vặn có thể trông thấy pháo hoa đang nổ giữa không trung, sáng rực chói mắt.

"Đây mới là bất ngờ," Viên Tư Ý nói xong cũng đền gần hôn lên mặt Lý Quân Nguyện, "Lý Quân Nguyện, đóng máy vui vẻ."

Sau này khi Lý Quân Nguyện nhớ về buổi tối này sẽ nghĩ, có lẽ vì bị ánh nến đầy phòng làm mờ mắt, nên ngày đó cô ấy mới có thể không nhìn ra thần sắc bi thương trên mặt Viên Tư Ý, có lẽ vì bị âm thanh pháo hoa che lấp, nên ngày đó cô ấy mới có thể không nghe thấy sự buồn bã ẩn giấu trong lời chúc của Viên Tư Ý.

Mà cô ấy ở thời điểm đó chỉ đơn thuần cảm thấy hạnh phúc vì bạn gái nhỏ bình thường nghiêm trang lại cố ý tạo ra lãng mạn cho bản thân, cũng mặc sức tưởng tượng trong đầu kế hoạch bất ngờ của bản thân phải thế nào mới có thể lãng mạn hơn so với màn bất ngờ này.

Viên Tư Ý nhìn gương mặt được pháo hoa chiếu rọi của Lý Quân Nguyện thật lâu, cuối cùng mới khẽ rũ mắt gọi tên cô ấy một tiếng, trong đôi mắt của đối phương khi quay đầu lại, Viên Tư Ý thấy được ảnh phản chiếu của màn pháo hoa bản thân đã phóng lên.

Cô ngẩng đầu hôn lên môi đối phương, chủ động hơn so với lần trước, kỹ thuật hôn đã dần từ trúc trắc trở nên thông thạo, triền miên trên môi Lý Quân Nguyện.

Để cô hưởng thụ một đêm cuối cùng này đi.

Sau khi trở lại khách sạn các cô vẫn theo lệ thường tự quay về phòng bản thân, Tiểu Tiếu đến đây xác nhận lịch trình rời đi ngày mai với Lý Quân Nguyện còn thuận tiện hỏi, "Ấy, đúng rồi, biên kịch Tiểu Viên có đi cùng chúng ta không?"

Lý Quân Nguyện vỗ đầu, cô ấy đã nói hôm nay dường như đã quên gì rồi, "Em tra xem em ấy đặt vé máy bay chưa?"

Tiểu Tiếu kiểm tra, "Vẫn chưa."

"Vậy em đặt vé máy bay cùng chuyến với chị đi." Lý Quân Nguyện nói như đương nhiên.

"A? Vậy không ổn nhỉ?"

"Cũng đã quay xong rồi," Lý Quân Nguyện nhớ về nụ hôn tối nay, nở nụ cười, "Kế đến là thời gian tự do của chị."

Cánh tay nhỏ này của Tiểu Tiếu đương nhiên không véo được chiếc đùi săn chắc của Lý Quân Nguyện, chỉ có thể đặt vé máy bay cùng thời gian cho Viên Tư Ý, sau đó bản thân lập tức gọi điện báo cáo cho chị Lâm.

Lý Quân Nguyện vừa chuẩn bị ngủ đã nhận được cuộc gọi của chị Lâm, "Em muốn làm gì?"

"A?" Lý Quân Nguyện có chút không hiểu gì, "Em lại làm sao vậy?"

"Ngày mai là lộ trình công khai!! Em bảo Tiểu Tiếu đi mua vé máy bay cùng chuyến cho biên kịch Viên là ý gì?!" Chị Lâm rống giận bên kia, chuyện lần trước chị ấy vẫn chưa có thời gian tính sổ với Lý Quân Nguyện, lúc này mới qua bao lâu sao lại gây rắc rối cho chị ấy rồi!

"À, chỉ mua vé cùng chuyến thôi, đến lúc đó em để cô ấy lên xe chờ trước, em đi gặp fans rồi lên xe không phải được rồi sao." Cũng không phải Lý Quân Nguyện hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này, sau sự kiện scandal lần trước cô ấy vẫn có phần sợ dư luận, không phải sợ dư luận, mà là sợ Viên Tư Ý chưa từng tiếp xúc những chuyện này sẽ bị tổn thương.

"Em không thể buông tha biên kịch Viên người ta sao!" Chị Lâm không chịu được Lý Quân Nguyện, trước đây một bộ đổi một người chị ấy đã phát điên, bây giờ mang một người từ trong đoàn về chị ấy vẫn phát điên.

"Không thể," Lý Quân Nguyện nghiêm túc nói, cô ấy cảm thấy cũng là lúc báo với chị Lâm, sau này cô ấy còn muốn cùng Viên Tư Ý ra nước ngoài du lịch nữa, phải mất mười ngày nửa tháng, chị Lâm không thể giấu được, "Chị Lâm..."

Nghe Lý Quân Nguyện bỗng nhiên dùng ngữ điệu trịnh trọng, chị Lâm chợt cảm thấy lạnh, cứ cảm giác có chuyện gì không tốt, cảnh giác hỏi, "Làm gì vậy? Em lại làm ra chuyện gì cho chị rồi??"

"Chị Lâm," Lý Quân Nguyện nói, "Có chuyện vẫn chưa nói với chị, thật ra em với Viên Tư Ý, đang yêu đương."

"Cái gì???" Chị Lâm suýt nữa đã hoài nghi bản thân có phải bị ảo giác không, "Em với ai? Em với Viên Tư Ý? Viên Tư Ý là ai? Biên kịch Viên á??? Sao em lại dụ dỗ người ta rồi!!! Em đây là tạo nghiệt đấy Lý Quân Nguyện!!!"

Lý Quân Nguyện nghe loạt câu hỏi tựa như loạt pháo có chút cạn lời, lại lặp lại từng chữ một "Em, yêu, đương, với, Viên, Tư, Ý."

Chị Lâm suýt nữa ngã từ sofa xuống đất, khó khăn lắm mới giữ vững tâm thần, "Khoan đã em để chị tiêu hóa một chút."

Tiêu hóa được ba phút, chị Lâm mới yếu ớt mở miệng, "Thật à? Hôm nay không phải cá tháng tư chứ?"

"Thật sự." Thật ra chị Lâm xem như nửa người nhà của Lý Quân Nguyện, nên lúc này cô ấy cũng cực kỳ nghiêm túc và trịnh trọng nói với chị Lâm, "Em rất thích cô ấy, hơn nữa em đã xác định, sẽ tiếp tục với cô ấy."

Chị Lâm nhất thời im lặng, không nói gì nữa, sau một lúc lâu chỉ thở dài, "Biên kịch Viên rất tốt, em..."

"Bỏ đi, chị nghĩ cách giúp em, ngày mai cùng trở về đi." Cuối cùng chị Lâm thỏa hiệp nói như thế."

"Cảm ơn chị." Lý Quân Nguyện nói.

Chị Lâm uể oải nói, "Không cần cảm ơn, đây đều là nghiệt duyên."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play