Lý Quân Nguyện chống đầu dựa vào cửa kính xe thật ra là đang suy nghĩ, vừa xúc động đã kéo người ra khỏi khách sạn, may mà buổi sáng bản thân còn đeo khẩu trang, không đến mức bị người nhận ra gây chuyện phiền phức.
Tuy đã từng "yêu đương" rất nhiều lần trong nội dung phim kịch, nhưng ngoại trừ những lần đó cô ấy không có kinh nghiệm, lúc này kéo Viên Tư Ý ra rốt cuộc là muốn đi đâu cô ấy chưa nghĩ ra.
Cũng may đường đi nội thành còn rất dài, cô ấy vẫn còn chút thời gian có thể suy nghĩ thêm.
Lúc cô ấy quay đầu nhìn Viên Tư Ý vừa lúc thấy cô cúi đầu, lén nở nụ cười, tâm tình Lý Quân Nguyện vốn rối rắm có phải bản thân quá xúc động hay không dường như thoáng cái đã tan đi, mặc kệ thế nào, ít nhất lúc này trông nhóc biên kịch thật sự vui vẻ.
Cũng trong ý cười này dường như cô ấy đột nhiên nghĩ tới điểm đến hôm nay, bảo tài xế nửa đường thay đổi tuyến đường chạy về phía vùng ngoại thành.
Lý Quân Nguyện dẫn Viên Tư Ý đến tiệm trà tại một ngọn núi, là bạn bè cô ấy kinh doanh, vừa rồi trên đường cô ấy cũng đã gọi một cuộc cho bạn.
Không giống những nơi khác, muốn đến tiệm trà này chỉ có một con đường mòn dọc theo núi mà lên, không có đường khác.
Cũng vì rất khó đi, ngoại trừ người quen, cơ bản không có người nào tới đây, đương nhiên cũng không sợ gặp phải sự cố gì.
Viên Tư Ý ngoan ngoãn theo Lý Quân Nguyện xuống xe, xe đã chạy đến lưng chừng núi, trước mặt là một con đường đá nhỏ ven núi, cô đánh giá thể lực của bản thân, quay đầu hỏi Lý Quân Nguyện, "Đường này dài bao nhiêu?"
"Không biết. Đây là đỉnh núi bạn tôi tự thầu, chưa có ai đo qua."
"Tôi lo có thể tôi không trèo lên được," Viên Tư Ý nói, "Thể lực tôi cũng không tốt lắm."
"Không sao," Lý Quân Nguyện nhẹ nhàng cong khóe môi, "Không leo nổi chúng ta lại đi xuống."
Một khi đã vậy, vậy Viên Tư Ý không thành vấn đề, chỉ là nhìn ngọn núi này và con đường trước mặt, làm sao cô cũng không hiểu được, không phải Lý Quân Nguyện muốn dẫn cô đi trải nghiệm cảm giác yêu đương sao, sao lại muốn tới nơi này?
Viên Tư Ý cũng không hỏi nhiều, về chuyện yêu đương này, Lý Quân Nguyện biết nhiều hơn so với cô, thử trải nghiệm một chút xem.
Thật ra Lý Quân Nguyện cũng không biết vì sao bản thân lại dẫn Viên Tư Ý tới nơi này, chỉ là nghĩ đến chuyện mối tình đầu, trông thấy nụ cười của Viên Tư Ý, thứ đầu tiên cô ấy nghĩ đến chính là thật lâu thật lâu trước kia, lần đầu tiên cô ấy ở đỉnh núi trông thấy đám mây mù kia.
Rất đẹp rất huyền ảo, sự tồn tại cách cô ấy gần như vậy, lại không chạm được cũng không sờ được.
Hai người ăn ý không nói nữa, đường mòn rất hẹp, hai người tự giác nhường lối một trước một sau lần lượt đi lên theo bậc thang, gió núi mùa đông một khắc cũng không dừng, rừng trúc xung quanh luôn bị tiếng gió thổi lay động thật sự cũng không tịch mịch.
Trong tiếng gió còn mang theo tiếng thở của hai người, Lý Quân Nguyện luôn quay đầu lại nhìn Viên Tư Ý, sợ cô đi không nổi.
Có lẽ thấy số lần cô ấy quay đầu lại quá nhiều, Viên Tư Ý dừng lại thở hổn hển đưa tay cho cô ấy, bàn tay vừa vận động đỏ bừng lại ấm áp, Lý Quân Nguyện hơi sửng sốt.
"Sao vậy?" Lý Quân Nguyện đoán, "Đi không nổi?"
"Không phải." Viên Tư Ý đứng hồi lâu mới thở đều lại, "Cô nắm lấy tôi, tôi đi không nổi sẽ kéo cô, như vậy cô sẽ không cần quay đầu lại mãi."
"Đường núi rất hẹp, cô cứ quay đầu lại như vậy rất nguy hiểm."
Lý Quân Nguyện không ngờ là đáp án thế này, nở nụ cười nhàn nhạt, nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấm áp mà mềm mại kia, "Được, vậy nhớ giữ chặt tôi."
Cô ấy nắm bàn tay kia trong lòng bàn tay, đi về phía trước.
Bàn tay kia vẫn luôn ở trong không khí, vốn phải lạnh lẽo vì bị gió lạnh thổi qua, lại vì nhiệt độ trong lòng bàn tay mà vẫn duy trì ấm áp.
Ra khỏi kịch bản, ra khỏi màn ảnh, đây là lần đầu tiên trong cuộc sống Lý Quân Nguyện nắm tay một người lâu như vậy.
Ấy vậy mà trong khoảnh khắc đó cô ấy lại cảm thấy, lâu hơn chút nữa cũng không sao.
Nhưng có lẽ chủ nhân tiệm trà cũng không muốn đi quá lâu, đoạn đường này cũng chỉ có mười lăm phút ngắn ngủi, lại vòng qua một cây cầu treo đặt trên sông nhân tạo chính là tiệm trà.
Mười lăm phút, cũng đã đủ khiến cho nhóc biên kịch bình thường không vận động chỉ thích ở nhà thở hồng hộc, thở ra khí nóng khiến cho kính mắt cũng dần phủ kín sương trắng, cách ăn mặc quê mùa cũng trở nên đáng yêu.
Lý Quân Nguyện kéo Viên Tư Ý dừng lại trước cầu treo, tiếp theo không cần đi nữa, có thể để cô nghỉ ngơi một chút thở gấp.
Viên Tư Ý nghỉ ngơi chốc lát mới hồi thần lại từ di chứng vận động kịch liệt, nhìn về phía cầu treo trước mắt, chợt bừng tỉnh vì sao Lý Quân Nguyện lại muốn dẫn cô đến nơi này.
"Cô đây là làm càn." Cô thì thầm một câu.
"Cái gì?" Tiếng nói Viên Tư Ý quá nhỏ, Lý Quân Nguyện không nghe rõ.
Viên Tư Ý đẩy kính, "Tôi nói, cô đây là làm càn."
Lý Quân Nguyện: "?"
Viên Tư Ý chỉ vào cây cầu treo kia, "Hiệu ứng cầu treo đó, bởi vì lúc đi qua cầu treo tim sẽ đập nhanh hơn, khi gặp phải người khác dễ lầm tưởng mà chuyển dời tình cảm."
"A..." Lý Quân Nguyện cảm thấy hình như đã từng nghe qua thứ tương tự như vậy.
Viên Tư Ý trước mặt lộ ra một nụ cười đắc ý, "Đáng tiếc, tôi không sợ độ cao tí nào, cho nên có lẽ cũng sẽ không có tim đập nhanh, không có hiệu quả với tôi."
"Phì." Lý Quân Nguyện thấy dáng vẻ đắc ý của cô không nhịn được cười, "Vậy Tiểu Viên thật sự quá giỏi."
Viên Tư Ý gật đầu, tỏ vẻ đương nhiên, dẫn đầu kéo Lý Quân Nguyện bước lên cầu treo kia, "Đi thôi."
Vừa giẫm lên Viên Tư Ý vẫn có chút chùn bước, cầu treo lung lay hơn so với tưởng tượng của cô, gió núi mùa đông lại lớn, lúc thổi qua cảm giác cả cây cầu đều đang lay động. Dưới cầu là một con sông, trông không phải quá sâu, khí ẩm lạnh lẽo bị gió dẫn tới lạnh đến khiến người ta rùng mình.
Tay kia của Viên Tư Ý theo bản năng nắm chặt lấy lan can lại lập tức buông ra, lan can mùa đông thật sự rất lạnh, lạnh cóng tay.
Lý Quân Nguyện trông thấy dáng vẻ kia của cô thì cười, cô ấy cảm thấy tần suất cười của bản thân hôm nay có hơi cao, "Đừng sợ, người xây cây cầu này cực kỳ sợ chết, mỗi tuần đều kiểm tra tu sửa. Sông bên dưới cũng là người xây, hồ giữ nước ở không xa, không chết đuối được."
Trông cô ấy không có tí sợ hãi, kéo Viên Tư Ý đi về phía trước, mỗi một bước đều chắc chắn. Viên Tư Ý kinh hồn táng đảm nắm chặt tay cô ấy đi hai bước, hình như bước đi quả thật không lung lay như vậy.
Hai người cứ thế qua cầu treo, Lý Quân Nguyện nhìn bàn tay nắm chặt của Viên Tư Ý và bản thân thầm nở nụ cười, nói đạo lý rất nhiều còn hiệu ứng gì gì đó, tay lại nắm rất chặt.
"Đi vào thôi, bên ngoài vẫn rất lạnh." Lý Quân Nguyện cũng không chủ động buông tay, nắm tay Viên Tư Ý liền đi vào trong tiệm.
Các cô chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, còn cạnh bên máy sưởi, thoáng chốc đã sưởi người trở nên ấm áp. Chủ nhân có lẽ đã đánh tiếng với nhân viên cửa hàng, sau khi vừa đến gọi món xong liền đem trà bánh đưa đến đây, nhân viên phục vụ liền trực tiếp biến mất không thấy, trong tiệm trà chỉ còn có hai người các cô cùng tiếng ùng ục của trà pha.
Trà đun tương đối, Lý Quân Nguyện mới tự nhiên buông tay Viên Tư Ý ra, cầm lấy ấm trà rót trà, lại thuận tay cho hai quả quýt vào lò than nướng.
Viên Tư Ý cảm thấy tay trống không, theo bản năng cúi đầu nhìn, mới bỗng ý thức được thế mà các cô lại nắm tay lâu như vậy.
Thật kỳ lạ, trước đây rõ ràng cô không thích tiếp xúc thân thể với người khác lắm, thế mà lần này lại không có cảm giác. Không hổ là Lý Quân Nguyện có nhiều tin đồn tình ái, quả nhiên có điểm đặc biệt.
Cô cầm lấy chén trà nóng Lý Quân Nguyện mới vừa rót uống một ngụm, thế mà là ngọt.
"Uống ngon không?" Lý Quân Nguyện thấy biểu cảm kinh ngạc của cô khi uống một ngụm, "Đây là hồng trà bà chủ cố tình nhập từ Tích Lan, tất cả đều là vị ngọt, một chút đường cũng không có."
Cô ấy lại đẩy bánh dùng kèm trà đến trước mặt Viên Tư Ý, "Cô cũng nếm thử cái này một chút."
Bánh có hình dạng rất tinh xảo, được làm thành hình các loại hoa, Viên Tư Ý nhón lấy đóa cúc anh màu vàng trong đó cho vào miệng, đóa hoa kia lập tức ra trong miệng, vị mềm dẻo ngọt nhẹ lại mang theo mùi đậu xanh tươi mát.
"Đây là bánh đậu xanh?" Viên Tư Ý hỏi.
"Ừm." Lý Quân Nguyện cũng ăn một miếng, "Bà chủ này thích nhất là nghiên cứu mấy món này. Còn vị khác nữa, cô cũng thử xem, ăn rất ngon."
Buổi sáng "trốn học" này cuối cùng trôi qua trong cảnh hai người im lặng ngắm cảnh sắc ngoài cửa sổ cùng uống trà ăn chút điểm tâm và quýt nướng.
Lúc chuẩn bị ra về Viên Tư Ý mới giật mình, thế mà bản thân lại lãng phí thời gian một buổi sáng ở đây, chẳng làm gì cả. Rõ ràng đã nói phải viết cho tốt và trải nghiệm cảm giác, cuối cùng lại biến thành một hồi phóng túng của cô dành cho bản thân, thật sự không nên.
"Sao vậy?" Lý Quân Nguyện mới vừa ra phía sau đánh tiếng với nhân viên phục vụ, bước ra đã thấy sắc mặt Viên Tư Ý lại cứng đờ lần nữa, khó khăn lắm mới thả lỏng đây là lại làm sao vậy.
"Tôi quá phóng túng rồi." Viên Tư Ý nói, "Vậy mà tôi lại chạy đi chơi."
Thì ra là đang lo lắng chuyện này, Lý Quân Nguyện bất đắc dĩ thở dài, một ngôi sao lớn như cô ấy chơi cùng còn bị người ghét bỏ lãng phí thời gian của người ta là chuyện gì vậy.
"Vậy đi thôi, chúng ta xuống núi trở về." Lý Quân Nguyện nói, "Xe đã chờ chúng ta ở giao lộ rồi."
"Ừm." Viên Tư Ý nhấc chân liền đi ra bên ngoài.
Cứ thế mà đi rồi, một chút lưu luyến cũng không có? Lý Quân Nguyện nhìn bóng dáng không chút do dự của cô, ánh mắt toát lên chút cô đơn bản thân cũng chưa phát hiện.
Hai người xuống núi đến nửa đường, trời lại bắt đầu lất phất mưa bụi, đợi đến khi ngồi trên xe tuy người vẫn khô ráo, nhưng tóc đã ẩm ướt.
"Còn ăn cơm không?" Lý Quân Nguyện hỏi cô.
Viên Tư Ý lắc đầu, "Về khách sạn ăn đi, tóc cũng ướt rồi, hơn nữa kịch bản không chờ được."
Lý Quân Nguyện nhất thời không biết nói gì, chỉ gật đầu, để tài xế lái xe về khách sạn.
Không đợi cô ấy chìm đắm trong cô đơn một hồi, đã bị Viên Tư Ý chọc chọc, cặp mắt to phía sau kính gọng đen nhìn cô ấy, "Lát nữa cô tới phòng tôi đi."
Lý Quân Nguyện:????
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT