Lâu Chỉ vòng tay đỡ đùi Dư Lệ, nhanh chóng đứng dậy, vững vàng cõng đối phương lên lưng mình.
Dư Lệ sợ ngã, vòng tay ôm cổ người kia, nhỏ giọng hỏi: “Tôi có nặng lắm không?” Anh không dám lộn xộn, một mực dán vào gáy Lâu Chỉ, khiến hơi thở ấm áp phả lên da thịt hắn.
Lâu Chỉ không vội trả lời, còn sốc người anh lên một chút.
“Ấy! Lâu Chỉ, cậu làm gì đấy hả!” Dư Lệ xiết chặt vòng tay, chỉ sợ bị đối phương hất xuống.
“Sợ cái gì? Dù đàn anh có nặng gấp đôi, tôi cũng cõng được.” Ngửi được mùi vải nhàn nhạt tỏa ra từ người Dư Lệ, Lâu Chỉ liền cẩn thận thả ra một ít pheromone để trấn an anh.
“Nếu không cõng được, cậu phải nói tôi biết đấy.” Dư Lệ vẫn không nhịn được, mở miệng dặn một câu.
“Ừ.” Lâu Chỉ cười.
Giữa trưa, bến xe vẫn rất đông người. Thấy bọn họ đều nhìn qua đây bằng ánh mắt hết sức tò mò, Dư Lệ hơi xấu hổ. Anh nói với Lâu Chỉ: “Hay cậu thả tôi xuống đây đi?”
Nhưng người kia không hề quan tâm đến ánh mắt của kẻ khác, trả lời: “Đàn anh hoài nghi thể lực của tôi sao?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play