Đây là lần đầu tiên Phó Lâm Viễn nhìn thấy cô khóc.
Điều này ảnh hưởng rất lớn tới anh, có nghĩa là lời nói của Văn Liễm là thật, cũng có nghĩa là trong đoạn tình cảm vướng mắc trước kia, trong lòng cô vẫn có anh.
“Trần Tĩnh.”
Anh tiến lên một bước, một tay nâng mặt cô lên, dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho cô. Trần Tĩnh ngước mắt lên nhìn anh, nước mắt giàn giụa trong khóe mắt, cô nhìn anh thêm vài lần, từ lúc anh hỏi cô có cần anh không, cảm xúc trong cô lập tức vỡ òa, có lẽ là bởi vì cô đã thích anh quá lâu rồi.
Những chuyện ấm ức tồn đọng về nhà và xe chồng chất lên nhau.
Cũng có lẽ là vì rốt cuộc anh đã hiểu, cô thật lòng với đoạn tình cảm dây dưa đó mà không hề liên quan đến bất kỳ vật chất nào, giống như tâm trạng của một người luôn sống trong bóng tối cuối cùng đã nhìn thấy ánh sáng.
Ánh mắt hai người quấn lấy nhau.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play