Thắt chặt hơn một chút, bên trên chính là yết hầu của anh, không thể nào làm như không biết được. Trần Tĩnh lặng lẽ nới lỏng xuống, cà vạt của đàn ông cũng rất quan trọng, là bộ mặt của họ.
Cô vừa thả lỏng, chân vô thức lùi lại.
Song, bàn tay ở sau lưng hệt như gọng thép, ấn cô lại khiến cô không thể cử động, cô chỉ có thể tập trung chỉnh cà vạt lại đàng hoàng cho anh.
Anh tiện tay đặt tài liệu lên chiếc bàn phía sau.
Mùi hương trên cơ thể cô thoang thoảng xộc vào mũi anh, Phó Lâm Viễn cụp mắt nhìn khuôn mặt cô, hỏi: “Ăn sáng chưa?”
Trần Tĩnh vừa chỉnh vừa đáp: “Ăn rồi.”
Trước đây anh chưa từng hỏi kiểu câu hỏi này, một cấp trên sao có thể quan tâm đến cấp dưới có ăn sáng hay chưa được, bởi vì anh là một người cực kỳ có chủ kiến. Vì thế, ngày thường, gần như Trần Tĩnh cũng không hỏi anh những vấn đề kiểu này. Cô trả lời xong thì anh cũng không hỏi nữa, nắng sớm chiếu vào sau lưng hai người.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT