Trước đây, Trần Tĩnh đã từng tới nhà hàng Tây ở bến cảng này rồi, phong cảnh rất đẹp. Trước đây khi cô còn làm thư ký của anh, Phó Lâm Viễn muốn đi gặp mặt một khách hàng, Trần Tĩnh đã đặt nhà hàng này.
Sau đó vị khách hàng kia không muốn ăn đồ ăn Tây, Trần Tĩnh chỉ có thể đặt một nhà khác, bởi vì nhà hàng cũng gần, nên cô đã đích thân tới đây để hủy bỏ phòng ăn.
Khi đó tình cờ là lúc mặt trời lặn, Trần Tĩnh đi ra khỏi nhà hàng nhìn thấy ánh mặt trời lặn, nó từ từ biến mất trên hành lang nhà hàng, trông vô cùng đẹp, điều này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Trần Tĩnh.
Cô khoác tay Phó Lâm Viễn đi vào bên trong, hai người ngồi xuống vị trí gần hành lang của nhà hàng gọi đồ ăn, đúng lúc ánh nắng chiều chiếu vào, Trần Tĩnh cầm điện thoại di động chụp ảnh bầu trời buổi chiều ở bên ngoài.
Phó Lâm Viễn khép thực đơn lại, đưa nó cho phục vụ, ánh mắt lại nhìn về phía người ngồi đối diện.
Trần Tĩnh chụp mấy bức ảnh rồi quay đầu lại nhìn anh: “Có phải bầu trời buổi chiều rất đẹp không?”
Phó Lâm Viễn ừ một tiếng: “Em càng đẹp hơn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT