Tạ Kiến Vi biết rõ đồ ăn của mình không có vấn đề, anh không uống nhầm thuốc kích thích, mà do thân thể đến một gian đoạn nào đó tự sinh ra phản ứng.
Anh không phải bé gái thơ ngây mười mấy tuổi đầu, đương nhiên hiểu rõ vấn đề của bản thân.
Muốn Lục Ly, muốn đến mức phía sau đã bắt đầu ướt đẫm.
Vụ này thật sự là quá khó chịu đựng rồi.
Tạ Kiến Vi khẽ thở dốc, cố gắng khiến thân thể khô nóng của mình bình thường trở lại. Đáng tiếc những nỗ lực đó chẳng hề có kết quả, trong đầu trong óc anh toàn là Lục Ly, là những chuyện hai người đã làm khi trên giường.
Nhưng anh mới đá Lục Ly không bao lâu, bây giờ lại tự tìm đối phương trở về, như thế liệu giấc mơ có sụp đổ không?
Có điều, thân thể này thực sự rất chết tiệt, anh muốn làm tình, trong cái đầu nóng hầm hập như lửa đốt của anh chỉ hò hét đúng hai tiếng đó mà thôi.
Lục Ly… Lục Ly…
Tạ Kiến Vi dùng chút lý trí ít ỏi để cân nhắc cách giải quyết, đột nhiên một tia sáng chợt lóe lên trong đầu, anh nhanh chóng ngộ ra.
Trong giấc mơ này anh có ra sao đều do Lục Ly thiết lập.
Hiển nhiên cái thằng cha mất nết kia hoàn toàn không có ý định bạc đãi bản thân.
Tuy vừa bị đá, tuy vẫn đang giằng co dằn vặt trong cuộc chiến tinh thần nhưng vẫn không thể bỏ qua cơ hội tranh thủ tận hưởng phúc lợi.
Thân thể Tạ Kiến Vi có biểu hiện như thế này đều xuất phát từ mong muốn của Lục Ly.
Hắn đang chờ Tạ Kiến Vi tới tìm mình, mong mỏi đối phương sẽ cần hắn, khát khao hắn, kể cả chỉ vì tình dục.
Nếu đã là thiết lập của Lục Ly, đương nhiên Tạ Kiến Vi sẽ nghe theo, chỉ có như thế giấc mơ này mới không sụp đổ.
Tạ Kiến Vi bấm số điện thoại của trợ lý: “Đưa Lục Ly đến đây, không cần biết phải dùng đến thủ đoạn gì.”
Không thể nhẫn nhịn thêm nữa, dù trời vẫn còn sáng, ngày vẫn còn sớm, song anh chẳng muốn chờ đợi thêm một phút giây nào nữa.
Không bao lâu sau, Lục Ly đã đứng ngay trước mặt anh.
Xa cách bảy ngày, khoảnh khắc gặp lại tự nhiên có cảm giác “tiểu biệt thắng tân hôn” — đây là tâm tình của Quân sư Tạ.
Trong khi đó, Lục Ly lại chẳng ngờ rằng mới vừa bị “đuổi” không lâu mà hắn đã có cơ hội gặp lại thanh niên tàn nhẫn này thêm lần nữa.
Nói không nhớ Tạ Kiến Vi là giả, hắn nhớ người kia, nhớ đến mức cả ngày lẫn đêm đều không yên lòng nổi.
Nhớ càng nhiều, yêu càng sâu, oán hận cũng càng sâu đậm.
Hắn chỉ muốn kéo Tạ Kiến Vi xuống khỏi chín tầng mây rồi lôi thẳng xuống mười tám tầng địa ngục, hắn khao khát dùng xiềng xích trói đối phương lại trong một mét vuông nhỏ hẹp, không cho người nọ đi bất kỳ đâu… Ham muốn bệnh hoạn này của hắn quá dữ dỗi, Lục Ly gần như không thể nào đè nén được.
Tạ Kiến Vi gọi mình tới để làm gì? Tiếp tục lăng nhục mình sao?
Trừ điều đó ra, Lục Ly không thể đoán còn lý do nào khác.
Tạ Kiến Vi phất tay bảo những người khác lui ra ngoài rồi bước tới gần Lục Ly bằng đôi chân đang run run.
Lục Ly hạ mắt nhìn người nọ, gương mặt đẹp trai không để lộ bất kỳ biểu cảm nào.
Dù lúc này lòng hắn đang đau như dao cắt, dù hiện tại hắn muốn hôn người ta đến phát điên lên, dù hắn vẫn đắm đuối vì nụ cười của người trước mặt một cách đớn hèn bất chấp cả lòng tự trọng, nhưng cuối cùng, tôn nghiêm đã giúp hắn khống chế được bản thân, ngăn hắn không để lộ chút kích động nào.
Tạ Kiến Vi túm chặt ngực áo đối phương, đôi môi run run: “Ôm em.”
Đầu Lục Ly nổ “uỳnh” một tiếng.
Tạ Kiến Vi chủ động hôn hắn, làn môi nóng cháy, đầu lưỡi dụ người, hệt như một yêu tinh sinh ra để mê hoặc nhân loại.
Lục Ly không rõ mình đã đẩy đối phương ra bằng thứ sức mạnh nào: “Tạ Kiến Vi, em có ý gì?”
Tạ Kiến Vi ngước lên nhìn bằng đôi mắt ướt nhòe hơi nước, giọng nói mang theo rung động khó kìm nén, nói: “Lục Ly… Lục Ly…”
Anh dùng những tiếng nỉ non da diết như có thể hòa tan lỗ tai người nghe mà gọi tên hắn. Âm thanh ấy còn quyến rũ hơn so với tất cả những lời tâm tình cảm động nhất trên thế giới này, Lục Ly chỉ biết cắm chặt đầu móng vào lòng bàn tay để sự đau đớn giúp mình trở nên tỉnh táo.
Nhưng ngay sau đó, một tia lý trí mỏng như chỉ mành này cũng đứt phựt.
Bởi vì Tạ Kiến Vi bắt đầu cởi quần áo ngay trước mặt Lục Ly.
Cứ thế, anh để thân thể trần trụi lại mềm dẻo đầy quyến rũ và nóng bỏng như có khả năng thiêu đốt tâm hồn con người dán sát lên thân thể Lục Ly.
Sau đó, hai người liền làm một trận “cưỡi ngựa” sung sướng ngập tràn.
Thân thể được thỏa mãn, Tạ Kiến Vi dựa vào lồng ngực Lục Ly trong sự vui sướng vô cùng.
Tạ Kiến Vi rất thích những lúc thế này, hai người đều ở trần ôm lấy nhau, cảm nhận hơi thở của nhau, nghe tiếng tim đập rộn ràng trong lồng ngực người đối diện. Dù chẳng làm bất cứ một cái gì nhưng vẫn có thể cảm nhận được hạnh phúc vĩnh hằng.
“Cưỡi ngựa” là việc tương đối tiêu hao thể lực, nên nhịp thở của Tạ Kiến Vi ngay lập lúc này cũng dồn dập lên xuống: “Lục Ly…”
Sau khi thốt ra hai tiếng này, ba tiếng còn lại suýt chút nữa đã bật ra theo sau, nhưng may thay Tạ Kiến Vi cũng không phải người thường, sức mạnh tinh thần siêu cấp đã giúp anh giữ được bình tĩnh và lý trí.
Không thể tỏ tình.
Tỏ tình sẽ chỉ khiến giấc mơ tan vỡ.
Tạ Kiến Vi dừng lại đúng lúc, lời đã gần ra khỏi miệng lập tức được nuốt ngược vào trong.
Lục Ly buông Tạ Kiến Vi ra, sải chân bước xuống giường, tỉnh bơ bắt đầu mặc quần áo.
Tạ Kiến Vi: “…”
Lục Ly liếc nhìn người nọ, châm chọc nói: “Đúng là Giám đốc Tạ rất biết tận dụng.”
Tạ Kiến Vi còn đang cân nhắc xem nên nói gì vào thời điểm này, thế nhưng Lục Ly đã ném tới một câu: “Chẳng hay lần này Giám đốc Tạ định cho tôi cái gì?”
Mơ hồ nắm được ngữ cảnh, Tạ Kiến Vi lạnh mặt ngẩng đầu nhìn hắn.
Lục Ly vừa mặc áo, vừa chậm rãi nhả ra từng tiếng: “Nhà? Xe? Hay là…”
Hắn không nói hết lời mà bất ngờ tới gần Tạ Kiến Vi, thản nhiên để mở toàn bộ cúc áo sơ mi, phô bày lồng ngực trần của mình, Lục Ly nhìn từ trên cao xuống với khí thế lấn át, “… Hay là ngài giao Tạ thị của mình cho tôi đi?”
Lục Ly hơi cong môi, thoáng để lộ tà khí mà Tạ Kiến Vi vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Quen, là bởi Tạ Kiến Vi biết Lục Ly sẽ dùng thái độ này để đối diện với người mà hắn chán ghét; lạ, là vì Tạ Kiến Vi chưa bao giờ thấy Lục Ly dùng vẻ mặt ấy để nói chuyện với mình.
Một ngọn lửa giận không tên bỗng bùng cháy trong lòng Tạ Kiến Vi, anh trầm giọng quát: “Cút!”
Giọng Lục Ly lạnh lẽo như băng: “Gọi tôi đến là em, bảo tôi cút cũng là em, Tạ Kiến Vi, em được lắm!”
Tạ Kiến Vi ngẩng đầu nhìn hắn: “Về sau tôi sẽ còn tìm anh.”
Con ngươi tối đen của Lục Ly co lại.
Tạ Kiến Vi cười khẽ, chậm rãi nói: “Tôi cho rằng ba tháng đã đủ để chán rồi, nhưng bây giờ xem ra… anh vẫn còn tác dụng.”
Hai cánh môi mỏng của Lục Ly mím chặt lại gần như thành một đường chỉ mảnh.
Tạ Kiến Vi quan sát thái độ của đối phương: “Tiếp tục quan hệ với tôi, ok không?”
Lục Ly cắt lời: “Tôi sẽ không đến nữa.”
Tạ Kiến Vi lộ vẻ mặt tiếc nuối: “Thôi quên đi.”
Tim Lục Ly hẫng một nhịp.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Tạ Kiến Vi ném cho hắn một câu: “Hẳn là tìm một bạn giường như anh cũng chẳng khó khăn gì.”
“Tạ Kiến Vi!” Lục Ly không thể nhịn được nữa, hắn quát lên.
Tạ Kiến Vi quay đầu nhìn đối phương: “À, phải cảm ơn anh đã cho tôi biết đến cái thú vui này…”
“Câm miệng.” Lục Ly bất chợt nắm chặt khớp hàm người kia, đôi mắt hắn hiện rõ sự dâng tràn phẫn nộ của dã thú, dường như có thể thấy rõ từng tia đỏ bạo tàn ánh lên trong đó. Hắn nghiến răng nói, “Tôi sẽ đến, chỉ cần em muốn, tôi sẽ thỏa – mãn – em.”
Ba tiếng cuối cùng xen lẫn sự hung tàn ác liệt.
Sau khi Lục Ly rời đi, Tạ Kiến Vi vẫn ở trong trạng thái sửng sốt mất một lúc lâu.
Anh lặng lẽ rời khỏi giấc mơ.
Nhan Kha kinh hãi kêu lên: “Ôi boss, cậu lại bị đuổi ra ngoài hả?”
Đến lúc này Tạ Kiến Vi mới hoàn hồn: “Tôi tự thoát ra.”
Nhan Kha thở phào một tiếng: “Sao vậy? Gặp phải vấn đề gì?”
Sau khi bước vào giấc mơ của Lục Ly, Tạ Kiến Vi vẫn có quyền tự chủ, anh có thể tỉnh lại ngay khi muốn, có điều anh không thể rời đi qua lâu, điều này sẽ dẫn tới việc giấc mơ bị gián đoạn sẽ có khả năng thiết lập lại, khi quay lại sẽ gặp nhiều phiền toái hơn.
Tạ Kiến Vi lắc lắc đầu: “Không có việc gì.”
Nhan Kha buồn bực: “Thế cậu ra đây để làm chi?”
Tạ Kiến Vi chớp chớp mắt, mãi mới tỉnh táo lại, anh nói: “Tôi vào lại đây.”
Hành động của đối phương khiến Nhan Kha xoay mòng chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Đến tận khi trở lại cảnh trong mơ, Tạ Kiến Vi mới có thể bình ổn được nhịp tim hỗn loạn của mình.
Anh nghĩ có lẽ bản thân cũng bị bệnh rồi, thế quái nào lại thấy bộ dáng Lục Ly bị mình chọc giận lúc nãy ngầu chết đi được.
Dường như rất lâu trước kia, tại cái hành tinh hoang sơ ấy, thiếu niên Lục Ly bị tách rời xã hội, vừa hung hãn như con sói nhỏ, vừa lạnh lùng ác liệt tựa dao sắc, cũng từng đối diện với anh với vẻ mặt hư vậy.
Đó là bộ dáng bảo vệ thức ăn theo bản năng bẩm sinh của dã thú.
Đáy mắt Tạ Kiến Vi ánh lên niềm vui không thể xóa mờ.
Quả nhiên, dù cho đã bao nhiêu năm trôi qua đi chăng nữa, Lục Ly vẫn mãi là Lục Ly của Tạ Kiến Vi anh.
Dựa theo nguyên tắc từ một suy ra ba cơ bản, Tạ Kiến Vi liền diễn rất tròn vai bot khốn nạn cho thận không cho tim của Giám đốc Tạ.
Cứ cách một tuần, Lục Ly sẽ tới gặp anh một lần.
Hai người không nói gì nhiều, chỉ đơn giản quần nhau trên giường .
Trước kia, Lục Ly đối xử với Tạ Kiến Vi rất dịu dàng, luôn sợ người kia cảm thấy không thoải mái, nhưng hiện tại hắn đang bùng cháy, bản thân không dễ chịu, hắn chỉ ước người dưới thân càng khó chịu hơn nữa.
Đáng tiếc thân thể này của Tạ Kiến Vi vô cùng khao khát, dù hắn có bừa bãi làm xằng làm bậy đến đâu, anh vẫn sướng đến mức đầu ngón chân cong lên.
Lục Ly vừa yêu tha thiết dáng vẻ này của Tạ Kiến Vi, lại vừa oán hận tột cùng.
Cứ nghĩ đến chuyện nếu mình không tới, rất có thể Tạ Kiến Vi sẽ dùng dáng vẻ này để quyến rũ thằng đàn ông khác, hắn lại ghen như muốn điên lên, chỉ hận không thể quần chết đối phương ngay trên giường.
Dần dà Tạ Kiến Vi cũng hiểu được cái gì gọi là “tình thú”.
Mặc dù Lục Ly cố ý thiết lập tố chất đặc biệt cho thân thể này, nhưng không thể không nói, với kịch bản hiện tại, tố chất ấy quả thật vô cùng vô cùng thích hợp.
Hai người duy trì loại quan hệ “không bình thường” như vậy khoảng nửa năm.
Trong khoảng thời gian đó, bọn họ không hề nhàn rỗi.
Trên giường Lục Ly gây sức ép với Tạ Kiến Vi, dưới giường hắn chèn ép Tập đoàn Tài chính Tạ thị.
Tạ Kiến Vi cũng vậy, phối hợp hết sức trong chuyện giường chiếu, mà xuống giường vẫn tiếp tục diễn theo chiều hướng cảm xúc của đối phương.
Thân phận Lục Ly tự thiết lập cho mình rất bình thường, tuy cũng là con nhà danh giá, nhưng so với Tạ thị khổng lồ mà nói thì nhà họ Lục thật sự không đáng để nhắc tới.
Thực ra Lục Ly có xuất thân và con đường phát triển tương đối hoang dã, trước khi làm Nguyên soái, hắn chính là thủ lĩnh của một đám giặc cỏ.
Toàn bộ quân đoàn Flying Wing đều gọi hắn là “đại ca”. May mà có Tạ Kiến Vi, bằng không kể cả có dẹp yên nạn xâm lăng của đám ngoài hành tinh, hắn cũng sẽ không đi làm Nguyên soái, trái lại, rất có khả năng sẽ trở thành thủ lĩnh đám cướp vũ trụ thứ hai của dải Ngân Hà.
Sau khi làm Nguyên soái, phần tính cách hoang dã này đã được Lục Ly kìm xuống rất nhiều, nhưng trong giấc mộng này hắn lại để lộ rõ mồn một.
Nếu chỉ dùng biện pháp thông thường sẽ khó mà lật đổ được Tạ thị, nhưng thêm thắt một chút thủ đoạn đặc biệt, vậy thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.
Đã vây, Tạ Kiến Vi còn âm thầm giúp một tay, vậy nên chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, nhà họ Lục đã phát triển mạnh mẽ, còn Tập đoàn Tài chính Tạ thị lại dần dần bước tới giai đoạn suy tàn.
Thoáng cái đã tới cuối năm, vừa khéo, sinh nhật Tạ Kiến Vi trước lễ Noel đúng một ngày.
Tiệc sinh nhật của người đứng đầu Tập đoàn Tài chính Tạ thị đương nhiên phải được chuẩn bị tỉ mỉ kỹ càng, bữa tiệc đông vui náo nhiệt không gì sánh được.
Tạ Kiến Vi không thể không uống nhiều rượu chúc mừng, anh cảm thấy đầu mình có hơi choáng váng. Anh gọi trợ lý tới đối phó với khách khứa rồi tự đi lên boong thuyền hóng gió.
Rượu vang gặp gió là gục, nhưng Tạ Kiến Vi không phải người Địa Cầu thời xưa nên không biết cái quy luật này.
Anh đứng hóng gió biển, đầu óc chẳng những không tỉnh táo thêm, trái lại càng lúc càng váng vất hơn.
Giữa lúc mơ màng, anh cảm thấy có vài người đang đi tới phía mình: “Kiến Vi?”
Dù Tạ Kiến Vi đã ngà ngà say, nhưng cũng không đến mức bất tỉnh nhân sự, anh híp mắt nhìn người mới tới, đối phương có phần lạ mắt.
Thế nhưng, đối phương lại biết anh: “Em chờ anh đã rất lâu rồi, còn tưởng không được gặp anh chứ, Kiến Vi… Em rất nhớ anh.”