Biết Trạm Cẩn bị thương, Hàm Sênh sai người mang thuốc liền sẹo tốt nhất của Nam Lương tới cho nàng, còn hẹn khi có thời gian sẽ cùng đi chơi.
Tuyết rơi hai ngày liên tiếp, trong phủ Thái tử thật là yên tĩnh. Trạm Nhân không vội tới tìm, Hàm Sênh đoán là vì chuyện Tần Dịch vừa qua đi, tiểu cô nương còn hoang mang lo sợ.
Từ sau khi thành thân, Trạm Trinh không còn ăn cơm ở quân doanh nữa, trưa nào cũng cưỡi ngựa vội vã trở về, lúc đi ngang qua các cửa tiệm trong thành, hắn còn dừng lại mua đồ ăn vặt cho Hàm Sênh. Thế nên đồ ăn trong phòng hai người chưa từng thiếu thốn.
Tuyết lặng trời quang, song nhiệt độ không khí vẫn thấp như trước. Hàm Sênh mở cửa sổ hít vài hơi thấm mùi tuyết lạnh. Nguyệt Hoa đã nhanh chóng đóng cửa vào: “Tuy hôm nay có mặt trời, nhưng thời tiết vẫn còn lạnh lắm, chúng ta không mở cửa sổ được đâu.”
Hàm Sênh thu lại ánh mắt, “ừ” một tiếng. Chơi cờ một mình được chừng nửa ván, khi hắn bắt đầu lười biếng, hạ nhân bỗng đi vào bẩm báo: “Điện hạ đã về rồi.”
Trạm Trinh đứng bên ngoài cởi mũ và áo khoác. Vì trên người còn mang theo hơi lạnh nên sau khi vào phòng, hắn không đến gần Hàm Sênh mà ngồi xuống trước một chiếc lò sưởi xa xa, vừa hơ tay vừa nói: “Hôm nay tuyết đã ngừng rơi… Vốn định đưa ngươi ra ngoài dạo chơi một chút, nhưng ngươi còn yếu quá, trời cũng chưa ấm lên được bao nhiêu, nên cô gia đã sai người tới quán lẩu mua một nồi nhị hợp (*), tối nay ăn lẩu trong phủ đi.”
(*) Hình minh họa:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play