Hàm Sênh tự về phòng trước.
Như Ý cảm thấy không thể hiểu được suy nghĩ trong đầu hắn, vừa cầm đèn lồng, vừa nhẹ giọng hỏi: “Điện hạ không để ý tới Công chúa là chuyện tốt, sao Công chúa còn tự tìm tới?”
Hàm Sênh chỉ cười không đáp.
Trạm Trinh tự kỉ cần an ủi, nhưng lại không thể nhắm vào việc kia để vỗ về. Nói cho cùng, giờ Thái tử Điện hạ đang mất mặt, chí khí cũng tụt xuống theo. Đương nhiên tình trạng này chỉ là tạm thời, động viên một thời gian tất sẽ dễ dàng vượt qua.
Lúc trước, mỗi lần nhìn thấy Hàm Sênh, Trạm Trinh đều nghĩ đến chuyện kia, ăn không được càng chẳng chịu bỏ qua, ngược lại còn coi sự từ chối của đối phương là lạc thú. Dù sao hắn cũng rất ngông, chắc chắn sẽ không chấp nhận nhu cầu tâm lý của Hàm Sênh.
Nhưng dù có cho rằng Hàm Sênh đơn thuần đến đâu đi chăng nữa, hắn vẫn sẽ lo bị người nọ chê cười. Giờ Hàm Sênh chủ động ra mặt giảm bớt xấu hổ, trấn an linh hồn đầy đau thương của Thái tử Điện hạ, sau này nếu Hàm Sênh có chút nhu cầu, tóm lại sẽ không đến mức bị phớt lờ như trước.
Tuy không có khả năng so bì về sức mạnh, nhưng nếu có thể khiến Trạm Trinh để ý đến mình, vậy thì việc né tránh hành phòng sẽ không giống gây chiến như ban đầu nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT