(*Anh trai ở đây là ca ca, Diệp Lệnh Úy gọi Phí Lan là ca ca, tui sẽ đổi thành “anh” hết nhé.)
Diệp Lệnh Úy không biết sao mình lại đứng lên nữa, có lẽ là do nghĩ tới bóng lưng khi đứng ở trước mặt Phương Khả Mông, bóng lưng trầm lặng u ám trong bóng tối nơi hành lang.
“Em muốn thử xem, nhưng không chắc có giải ra không…” Diệp Lệnh Úy cầm phấn, nói với ông giáo đang đứng trên bục giảng.
Ông giáo chắp hai tay sau lưng, hiếm khi dễ tính: “Không sao, em cứ làm đi, làm không được thì thôi.”
Phía dưới xôn xao, ông giáo của trường bọn họ nổi danh là công chính liêm minh, dù con gái khóc trước mặt ông cũng chẳng có tác dụng gì, học sinh mới chuyển tới này không bình thường.
Vậy sao hồi còn ở lớp cũ cậu ta lại thảm như thế.
Bài trên bảng là bài lớp 11, cũng không hề đơn giản, Diệp Lệnh Úy hơi suy tư một lúc, thầm tính toán trong đầu, sau đó viết công thức thật chậm, động tác của cậu hơi do dự, thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn người khác, diễn thật tròn vai học sinh ngu.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn làm ra, có điều cậu lại cố ý viết sai một chỗ, dẫn đến đáp án bị sai.
Dù là như vậy, ông giáo cũng rất hài lòng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT