Ngày hôm sau là một ngày nắng đẹp, Diệp Lệnh Úy cúi xuống nhìn bánh mì sandwich trên giá của cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới, ánh nắng chói chang chiếu vào lớp giấy bọc trong suốt, đồ ăn bên trong trông thật tươi ngon và đẹp mắt.

Nhân viên thu ngân nghểnh cổ, muốn mời chào cậu nhóc đẹp trai này: “Đều vừa mới đến sáng nay đấy, bánh mì sandwich cá hồi chà bông heo và gà cay là hai món bán chạy nhất trong hai ngày qua.”

Diệp Lệnh Úy cười xấu hổ nhìn cô, sau đó cầm lấy một chiếc bánh mì kẹp xà lách cà chua đơn giản nhất, một phần nguyên nhân là do nguyên thân kén ăn, phần còn lại là vì cơ thể này từ nhỏ đã được nuông chiều, có cái dạ dày cực kỳ “đỏng đảnh”, có một số thức ăn đi vào trong thế nào thì sẽ nôn ra thế ấy.

Cầm bữa sáng đi ra ngoài, Diệp Lệnh Úy cúi đầu mở bao bì ra, đụng phải hai người trước mặt, nói chính xác hơn là hai người đó đụng phải cậu.

“Diệp Lệnh Úy.” Bọn họ kêu lên một tiếng.

Diệp Lệnh Úy nhìn lên, đôi mắt màu hổ phách sáng như ngọc quý dưới ánh mặt trời, hai người bị ánh mắt đánh giá và nghi ngờ không hề che giấu của Diệp Lệnh Úy làm cho sửng sốt, người thấp hơn trong số đó tò mò hỏi: “Cậu cắt tóc rồi à?”

Tóc của nguyên thân trước đây hơi dài, che mất cả phần lông mày, có lúc phần tóc rủ xuống sẽ chọc vào lông mi, Diệp Lệnh Úy đã sửa một chút vào tối hôm qua.

Diệp Lệnh Úy thờ ơ gật đầu, cắn một miếng sandwich, ậm ờ hỏi: “Làm sao vậy?”

Hai người trước mặt nhìn nhau vài lần, tên con trai mạnh mẽ cường tráng trầm giọng nói: “Chúng tôi hết tiền rồi…”

Cậu ta còn chưa nói hết lời, bởi vì thường vào những lúc thế này, không cần Lý Duy Nhất nói hết câu thì Diệp Lệnh Úy sẽ trực tiếp hỏi bọn họ muốn bao nhiêu tiền.

Xét cho cùng, trong mắt Diệp Lệnh Úy, hai người họ là bạn tốt của cậu.

Diệp Lệnh Úy vẫn đang cắn một miếng sandwich trong miệng, cậu ngẩn người một lúc, có hơi không hiểu tình huống trước mắt, chậm rãi hỏi lại hai người, “Vậy chuyện này liên quan gì đến tôi?”

Bây giờ lại đến lượt Lý Duy Nhất và La Sinh cảm thấy mờ mịt, ủa là sao, bây giờ Diệp Lệnh Úy nên trực tiếp đưa tiền cho họ mới phải chứ? Hỏi thẳng mặt họ như vậy, làm họ phải xấu hổ trả lời như thế nào đây?

La Sinh vứt bỏ liêm sỉ, đang định hỏi trực tiếp thì bị Lý Duy Nhất bịt miệng lại, vừa kéo lại vừa hét: “Không có gì, không có gì, chúng tôi đã nhận nhầm người rồi!”

Diệp Lệnh Úy, “…” Nhận nhầm người? Nhưng đọc đúng cả tên rồi mà.

Lúc sắp đến gần cổng trường, Diệp Lệnh Úy nhìn thấy một vài tên lớp 11 đang vây lấy để xin tiền học sinh lớp 10 mới vào trường, cậu chậm chạp nhớ ra, hai người vừa rồi có thể chính là hai tên “bạn tốt” của nguyên thân.

Từ nhỏ đến lớn sức khỏe của nguyên thân đã không tốt, không thể chạy nhảy, cũng không có mấy bạn bè chịu chơi với cậu, khi lớn lên Diệp Lệnh Úy rất tự giác không đi làm phiền người khác, hai người này là một trong vài người đồng ý chơi với Diệp Lệnh Úy, điều kiện tiên quyết là Diệp Lệnh Úy luôn phải đưa tiền cho họ.

Chỉ khi thiếu tiền, bọn họ mới đến tự nguyện đến tìm nguyên thân, trong lòng cậu cũng hiểu rõ, nhưng khó khăn lắm mới có được hai người bạn, ít nhất cũng khiến nguyên thân cảm nhận được, cậu ấy vẫn có một chút giá trị lợi dụng.

Diệp Lệnh Úy tức giận đến vứt luôn nửa miếng sandwich còn lại.

Thế là Lâm Sơ Đông từ xa đã có thể nhìn thấy vẻ mặt thâm sâu khó dò của Diệp Lệnh Úy, trên khuôn mặt ấy viết bốn chữ “muốn sống thì phắn”.

Trường Trung học số ba có phù hiệu, quy định ngày nào cũng phải đeo phù hiệu và mặc đồng phục, mỗi lớp trưởng đồng thời cũng là thành viên ban kỷ luật của trường, sáng nào cũng bố trí hai người túc trực ở cổng trường, tất cả những người không đeo phù hiệu và mặc đồng phục đều đứng xếp hàng sang một bên.

Để ngăn không cho thành viên ban kỷ luật “buông thả”, lão đệ ở phòng giáo vụ đi đi lại lại, hai tay chắp sau lưng, hai mắt sáng rực.

Lão đệ là biệt danh mà học sinh đặt cho thầy, vì thầy chưa đến 40 tuổi mà trên đỉnh đầu đã xuất hiện một mảng hói lớn, ban đầu gọi là “lão địa” nhưng gọi hoài gọi hoài lại thành “lão đệ”.

(*Ông Địa á :))))

Diệp Lệnh Úy cũng nhìn thấy Lâm Sơ Đông, Lâm Sơ Đông vươn tay ngăn Diệp Lệnh Úy lại, chỉ vào ngực cậu, “Bạn học à, phù hiệu của cậu đâu?”

“……”

Diệp Lệnh Úy ôm cặp sách đang đeo trước mặt, kéo khóa ra, lật xem cẩn thận, trường học trước đây của cậu không có phù hiệu, cho nên hiện tại cậu rõ ràng là không biết, cặp sách bị lộn ngược lại, huy hiệu nhỏ màu vàng vẫn chưa xuất hiện.

Diệp Lệnh Úy ngẩng đầu lên nói nhỏ, “Tôi quên mang nó rồi.”

Lâm Sơ Đông nhếch khóe miệng, đang định để cho cậu đứng sang bên cạnh, khá là công chính nghiêm minh thì Diệp Lệnh Úy sáp tới gần, tiếp tục nói: “Cậu coi như không thấy, được không?”

Khi cậu trai dựa sát lại, không biết là mùi chanh thoang thoảng trên mặt hay trên tóc, cũng không rõ là tác dụng của sữa rửa mặt hay dầu gội đầu, thần trí của Lâm Sơ Đông thoáng chốc chấn động.

“A, chúng ta, là những bông hoa của Tổ quốc, nhất định phải làm gì nhỉ?! Phải tràn trề sức sống, mạnh mẽ tiến lên!” Giọng nói lanh lảnh của lão đệ vang lên bên cạnh, làm cho Lâm Sơ Đông lập tức tỉnh táo lại.

Lâm Sơ Đông hoảng sợ cúi đầu xuống, viết tên của Diệp Lệnh Úy vào sổ tay, rồi nói: “Cậu đi mà nói với thầy Ngô.”

“……”

Khóe miệng Diệp Lệnh Úy ngậm lại, kéo giãn khoảng cách với Lâm Sơ Đông, nhưng sau đó bỗng nở một nụ cười thật tươi, “Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ chú ý.”

Khi Lâm Sơ Đông ngẩng đầu lên, Diệp Lệnh Úy đã rời đi, đầu không ngoảnh lại.

Có không ít người đứng cạnh tường, mãi cho đến khi đến giờ học mới được đi, đứng ở đây chẳng khác nào như bị hành quyết nơi công cộng, những học sinh đi vào trường đều có thể nhìn thấy họ trong nháy mắt.

Diệp Lệnh Úy lặng lẽ đứng ở cuối hàng, chịu đựng lễ rửa tội nhiệt huyết dâng trào của lão đệ.

“Nhìn dáng vẻ đầu tóc bơ phờ của các cậu xem! Các cậu phải bị phạt roi! Không trải qua mưa to gió lớn, làm sao có thể nhìn thấy cầu vồng!”

“Đứng thẳng, thẳng lưng lên, dựa vào tường, còn chưa tỉnh ngủ sao?!”

Lão đệ khí thế ngút trời nhưng cũng vô ích.

Hầu hết những người đứng ở đây đều là những tên ranh ma, lời nói của giáo viên từ tai trái lọt sang tai phải rồi chạy ra ngoài, có thể nghe vào tai mới là kì lạ, lão đệ đứng thuyết giảng ở phía trước, có người còn ở phía dưới nhỏ tiếng học bài.

Diệp Lệnh Úy cúi đầu nhìn ngón chân, cũng chẳng nghe lọt tai, cậu lớn từng này rồi nhưng chưa từng trải qua loại chuyện như vậy.

Nhìn bóng lá cây lay động trên mặt đất, tầm mắt của cậu cũng đưa theo, sau đó phát hiện ra bên cạnh có một đôi giày vải màu đen, đế giày được đánh sạch sẽ, quần đồng phục học sinh hơi ngắn, lay động trên mũi giày.

Tiếp đó Diệp Lệnh Úy nhìn thấy khuôn mặt của Phí Lan.

“……”

Phí Lan cao hơn Diệp Lệnh Úy, hắn không đeo cặp sách, hai tay đút túi quần, cúi đầu nhìn Diệp Lệnh Úy, nhếch khóe miệng, nói chào buổi sáng.

Diệp Lệnh Úy không mặn không nhạt chào lại, tiếp tục cúi đầu đếm bóng lá cây.

Cậu không nhìn thấu được Phí Lan, cũng không nhìn ra hắn rốt cuộc là người như thế nào, cậu dứt khoát không nhìn nữa, hạn chế tiếp xúc.

Phí Lan nhìn đỉnh đầu Diệp Lệnh Úy, màu tóc nhạt như lông tơ, cái cổ mềm mại uốn thành hình vòng cung xinh đẹp, một đốt sống cổ dưới cổ áo đồng phục nhô lên.

Ánh mắt của hắn trở lại đỉnh đầu Diệp Lệnh Úy, “Cậu có hai cái xoáy.”

Diệp Lệnh Úy một lúc mới phản ứng lại, nhận ra đối phương đang nói chuyện với mình, cậu nghiêng đầu ngước mắt lên, “Cái gì?”

Phí Lan chỉ vào đỉnh đầu mình, “Trên đỉnh đầu của cậu có hai xoáy tóc, người mà có hai xoáy thì rất đáng ghét.”

Giọng điệu của hắn rất bình thường, nếu như phớt lờ những gì hắn nói, thì nghe như hắn đang báo cáo kết quả học tập vậy.

Phí Lan không có ý định lôi kéo làm quen với Diệp Lệnh Úy, bọn họ học cùng một lớp, đứng không thì rất nhàm chán, nói chuyện một chút là bình thường.

Sau khi Diệp Lệnh Úy hiểu điều Phí Lan nói là ý gì thì giễu cợt một tiếng, “Là thông minh đó, anh trai ạ.”

Phí Lan đờ ra trước cách gọi của anh trai người kia, hắn nheo mắt nói: “Cậu gọi tôi là gì?”

Diệp Lệnh Úy cười, “Anh trai đó, bạn Phí Lan.”

Nguyên thân đi học từ sớm, cậu cũng phải ít hơn các bạn cùng lớp một tuổi, Diệp Lệnh Úy có thể chắc chắn rằng tuổi của Phí Lan nhất định cũng không ít hơn mình.

Phí Lan nhìn Diệp Lệnh Úy một lúc, ánh mắt rơi xuống yết hầu của Diệp Lệnh Úy, hắn cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao Diệp Lệnh Úy lại gọi mình là anh trai một cách tự nhiên mà không chút giả tạo như vậy?

Giọng nói của thiếu niên trong trẻo, giọng nói mềm mại của Diệp Lệnh Úy còn ấm áp và nhẹ nhàng hơn, từng chữ đều như cố ý mang theo một cái móc nhỏ, câu vào lòng người ta đến rối bời.

Nhưng Phí Lan chỉ cười hai tiếng, sau đó thả lỏng tựa lưng vào tường, nhàn nhạt nói: “Cậu thân thiết quá rồi.”

Diệp Lệnh Úy cảm thấy Phí Lan là người rất kỳ lạ, lúc thì lạnh lùng như băng, lúc thì giống như có quan hệ rất thân thiết, Diệp Lệnh Úy càng ngày càng không hiểu được người này.

“Đừng tùy tiện gọi người khác là anh trai, biết chưa?” Phí Lan nói thêm, hơi nghiêng đầu, trong mắt có ý cảnh cáo khó mà thấy được, Diệp Lệnh Úy cúi đầu nên không nhìn thấy.

Có thể gọi “anh trai” tùy tiện vậy à?

Diệp Lệnh Úy yên lặng đá một viên sỏi nhỏ trên mặt đất, sau khi nhìn một viên sỏi bay đi, trong lòng liền vui vẻ, đuôi mắt nhướng lên, lúc này cậu mới có tâm trạng đáp lời Phí Lan, “Bạn Phí Lan, tôi quen thân với cậu lắm à? “

Diệp Lệnh Úy mỉm cười, trên má có một cái lúm đồng tiền, bên trong cậu không phải là kẻ ngây thơ hiền lành, mà là một con hồ ly tinh xảo quyệt dụ dỗ người khác.

“Cậu quản được tôi chắc.” Diệp Lệnh Úy “trổ tài” đánh trả Phí Lan.

Bất kể đối phương là người như thế nào, nguyên tắc đối nhân xử thế đầu tiên của Diệp Lệnh Úy là: không bao giờ chịu thiệt.

Phí Lan giật giật khóe miệng, đột nhiên sáp tới gần Diệp Lệnh Úy, Diệp Lệnh Úy chưa kịp lùi về phía sau, Phí Lan đã dùng ngón tay đẩy trán cậu một cái, đầu ngón tay của đối phương rất lạnh, chọc vào làm đầu cậu có chút đau.

“Cậu có biết người cuối cùng nói chuyện kiểu này trước mặt tôi đã xảy ra chuyện gì không?”

Diệp Lệnh Úy che trán chớp chớp mắt, tâng bốc vô cùng giả tạo, “Oa, thật đáng sợ ~…”

Vì hành động này của Phí Lan, mà Diệp Lệnh Úy gần như ngay lập tức nhận thấy rằng cậu đang sát gần hơn với Phí Lan.

Diệp Lệnh Úy đột nhiên cảm thấy Phí Lan thật lợi hại, hắn dễ dàng nắm chắc cách thức hòa hợp với người khác, cho dù mới quen hắn một ngày, hay thậm chí là chiều hôm qua suýt chút nữa đánh nhau với hắn đi nữa.

Bởi vì ở rất gần, nên Diệp Lệnh Úy có cơ hội nhìn rõ ánh mắt của Phí Lan.

Mặc dù đang nói chuyện thoải mái vui vẻ nhưng đôi mắt hắn lại trĩu nặng, đôi con ngươi trầm tĩnh đen bóng, giống như xoáy nước dưới đá ngầm trên mặt biển.

Phí Lan không tính toán với Diệp Lệnh Úy, hắn không ghét bộ dạng ta đây vênh váo của Diệp Lệnh Úy.

Giống như Cao Lâm Hạo thường lảm nhảm bên tai, đối với người ưa nhìn, người khác sẽ âm thầm tăng thêm sự bao dung trong lòng với đối phương, và Phí Lan thừa nhận mình cũng không ngoại lệ.

Mà hôm nay, Phí Lan phát hiện tóc của Diệp Lệnh Úy đã bị cắt ngắn, đôi mắt hoa đào ngây thơ trong sáng lộ ra hoàn toàn mà không bị che khuất, giống như đôi mắt của con thú nhỏ vậy.

Động vật nhỏ, thì làm gì cũng đều có thể được tha thứ.

Tác giả có lời muốn nói: Tui chưa nghĩ ra tên cúng cơm cho Diệp Lệnh Úy nữa, buồn quá trùi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play