Giang Hỏa Dục Châm Sơn ( Ngoại truyện)

Chương 1: Ngoại truyện Cầu hôn


3 tháng


Thị trấn ven biển Carmet với khí hậu dễ ​​chịu ở bờ biển phía tây nước Mỹ nằm trên bán đảo Monterey, nơi đây biển xanh trời trong, bờ biển xanh thẳm trải dài, hoa tươi bao quanh những rặng san hô, tọa lạc một trung tâm y tế hàng đầu tên là "Aurora" .

Người ta đồn rằng cổ đông lớn nhất đằng sau nó là người Trung Quốc, nhưng dù đó là ai thì nơi đây cũng có dịch vụ phục hồi chức năng nổi tiếng nhất thế giới và hệ thống an ninh khiến người ta yên tâm nhất.

Khi đến đây, bạn sẽ có cảm giác như mình đã đến vùng an toàn đẹp nhất thế giới, có nước biển xanh trong và ánh nắng rực rỡ.

"Anh Quý, hôm nay tới giờ kiểm tra rồi, chúng ta đi thôi chứ?"

Một thanh niên đội mũ lưỡi trai màu đen hơi cúi đầu nói với người đàn ông đang tập trung chơi cờ.

Quý Thu Hàn hơi nhíu mày, như là không nghe thấy. Làn da của anh mịn màng đến nỗi không nhìn thấy lỗ chân lông, hàm dưới gầy gò càng lộ ra vẻ xanh xao ốm yếu vẫn chưa giảm bớt.

Mũ lưỡi trai không biết phải làm sao, có trời mới biết lúc đổi ca với Phương Bắc cậu ta sợ nhất là dính phải ngày này, đành phải nhờ đến thanh niên mặt lạnh bên cạnh.

"... Sao Phương Bắc vẫn chưa tới thế? Cậu ta đúng là chả được cái nước gì chỉ tài đau bụng thôi...! Em không dám nói, anh nghĩ cách giúp em đi!"

Bình thường gặp phải ngày kiểm tra sức khỏe, nếu có Giang Trạm ở đây thì mọi chuyện đều sẽ thuận lợi, nếu không có Giang Trạm thì Phương Bắc mặt dày nhất sẽ gánh vác trách nhiệm nặng nề, mè nheo xin anh Quý ít nói đồng ý.

Hướng Nam ngồi xổm xuống, nói: “Anh Quý ơi, nếu bây giờ anh không tới đó, rất có thể ngày mai anh sẽ không được phép ra ngoài đi dạo nữa đâu.”

Mũ lưỡi trai: "..."

Quý Thu Hàn ngước mắt lên, con ngươi đen láy vẫn bình tĩnh.

Không phải anh từ chối kiểm tra, anh chỉ ghét mùi thuốc sát trùng lạnh lẽo trong đây thôi, mặc dù mùi ở đây đã nhạt lắm rồi, nhưng chỉ một chút thôi cũng giống như những dây leo có gai độc vậy.

Anh biết tại sao cho đến giờ mình vẫn ghét cái mùi đó đến vậy, là vì Triệu Vĩnh Lâm đã dùng một xô thuốc khử trùng để rửa sạch sàn nhà đầy máu.

Khi ngửi thấy mùi đó, anh không thể phân rõ rốt cuộc đó là sự sạch sẽ hay máu của phụ nữ nữa.

Mũ lưỡi trai nhanh chóng bước tới, quỳ xuống với Quý Thu Hàn: "... À cái gì mà à, anh Quý, đừng nghe những lời nhảm nhí của cô ta, ngày mai anh có thể ra ngoài đi dạo."

Cậu ta nhanh chóng nháy mắt với Hướng Nam, trên mặt viết: Cô chưa nghe ăn nói cũng là một môn nghệ thuật à?

Có lẽ là trong mấy tháng đầu tiên ở Trung Quốc và khi mới đến đây, Quý Thu Hàn vẫn luôn im lặng không nói gì và thường xuyên tự tổn thương bản thân. Anh chỉ có thể dựa vào lượng thuốc an thần quá liều để duy trì trạng thái ngủ và tỉnh táo ngắn ngủi, khiến họ rất sợ.

Dù trải qua quá trình điều trị chuyên chú kéo dài 6 tháng này cùng sự can thiệp, điều trị tận tình của đội ngũ nhân viên y tế, tình trạng thể chất và tinh thần của anh đang dần được cải thiện nhưng mọi người vẫn cảm thấy anh rất mong manh, giống như một món đồ sứ dễ vỡ.

Giang Trạm bất đắc dĩ phải rời đi bốn ngày vì công việc của tập đoàn, vội vã chạy về vào khoảng sáu giờ chiều.

Sáu tháng trước, hắn đưa Quý Thu Hàn vừa tỉnh lại từ một bệnh viện trong nước đến trung tâm điều dưỡng của Ngụy Khải ở California. Trong ba tháng đầu hắn không dám rời đi nửa bước, cho đến gần đây Quý Thu Hàn dần chuyển biến tốt dưới sự tận tình chữa trị của Tống Hành Huy, hắn mới dám rời đi để giải quyết công việc tồn đọng của tập đoàn.

Chi nhánh của tập đoàn Lập Giang ở New York, từ sân bay Los Angeles bay về đây cũng phải mất nửa ngày.

Trở lại cùng Giang Trạm lần này là Dịch Khiêm vừa được cử đến châu  u cách đây không lâu.

"Anh Quý... hoa này đẹp thật đấy."

Hai mắt Dịch Khiêm đỏ hoe khi nhìn thấy Quý Thu Hàn, lúc đi Quý Thu Hàn gầy gò xanh xao chỉ có thể nằm trên giường bệnh.

“Lát nữa tôi sẽ gói cho cậu một bó.”

Quý Thu Hàn đang cắt tỉa bụi hoa hồng mới trồng của mình, hoa hồng trắng.

Anh không có hứng thú với mấy thứ hoa cỏ này, chỉ là lúc tỉnh táo anh ở đây rất buồn chán, nên cần tìm việc gì đó để làm, giống như chơi cờ vậy.

Giang Trạm cũng đi tới ôm eo anh, khẽ hôn lên má anh: "Dạo này em thế nào rồi? Có muốn ra biển ăn tối không?"

"... Hả?" Quý Thu Hàn có chút ngạc nhiên.

Rõ ràng trung tâm y tế tọa lạc tại một bãi biển tư nhân, phong cảnh vô cùng đẹp đẽ, nhưng từ lần trước anh đi dạo trên bãi biển, một mình biến mất khỏi tầm mắt của đám người Hướng Nam, Giang Trạm không còn cho anh ra biển nữa.

Giang Trạm nói đó là một hình phạt thích đáng. Quý Thu Hàn biết thời gian này hắn cũng bị anh dọa sợ rồi.

Sau khi trải qua thời kỳ đen tối đủ để thể hủy diệt anh, họ cũng sắp bước sang năm thứ tư, đúng là không hề dễ dàng với những người đã từng ở hai phe đối lập như họ. Rất nhiều chuyện sẽ có những nhượng bộ và thấu hiểu một cách tự nhiên, xuất phát từ tình yêu và ăn ý, cũng càng mang lại sự an ủi và an toàn đặc biệt, dung hòa thế giới của họ, khiến họ không thể tách rời.

Trong mối quan hệ này, hiển nhiên Giang Trạm luôn là người bỏ ra nhiều hơn, Giang Trạm cũng luôn đóng vai trò là người bảo vệ và ràng buộc họ.

Tất nhiên, đôi khi hắn cũng sẽ buộc phải đóng vai trò là người trừng phạt.

Còn bản thân anh thì vẫn luôn là người lạnh lùng thờ ơ trong các mối quan hệ như vậy, khi người bạn trai anh hẹn hò thời đại học nói lời chia tay, anh chỉ nói mỗi câu “được” rồi không bao giờ gặp lại nữa. Nhưng với Giang Trạm, Quý Thu Hàn phải thừa nhận rằng anh mới là người dựa dẫm vào hắn nhiều hơn và không thể rời khỏi hắn.

Anh chưa bao giờ nói với Giang Trạm rằng.

Anh yêu Giang Trạm sớm hơn nhiều so với thời điểm Giang Trạm thực sự yêu anh.

"Đang ăn mà cũng mất tập trung à? Em đang nghĩ gì thế?"

"Em đang nghĩ... đồ ăn nhạt quá."

Trên sân thượng trắng xóa của viện điều dưỡng gần bãi biển, dao ăn của Quý Thu Hàn chậm rãi cắt một miếng gan ngỗng áp chảo.

Giang Trạm cười: “Em còn đang uống thuốc mà, ráng nhịn thêm chút nữa thôi, ra tết chúng ta sẽ về nhà.”

Sau bữa tối, hai người đi dạo dọc theo bãi biển yên tĩnh.

Ánh chiều tà nhuộm đỏ đằng chân trời, nền trời màu xanh lam và những đám mây lớn màu cam nóng bỏng bổ sung cho nhau, rực cháy như ống tay áo của thần tiên rơi xuống trần gian.

Giang Trạm dắt tay Quý Thu Hàn, gió biển ẩm ướt thổi chiếc áo sơ mi và mái tóc đen của hai anh chàng đẹp trai bay phần phật, khoảng thời gian đẹp đẽ và yên tĩnh như vậy khiến Quý Thu Hàn đột nhiên cảm thấy có chút không chân thực.

Không hiểu sao trong lòng anh bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi, anh bất giác siết chặt tay Giang Trạm.

Chín tháng qua, anh thường xuyên bị những cơn ác mộng vô tận khủng bố dày vò, có lúc anh sợ đến mức không rõ là mình đang mơ hay là thật, thậm chí anh còn cho rằng mình đã trở lại địa ngục đẫm máu mà mình không thể thoát khỏi mười sáu năm trước.

Cho đến giờ anh vẫn không thể tin là mình đã giết Quý Hạ, sau nhiều hành động tự tổn thương bản thân, cổ tay anh đã để lại những vết sẹo không thể xóa mờ. Các bác sĩ và điều dưỡng đã phải đeo đai y tế trói anh lại để ngăn anh bất ngờ lên cơn rồi tự làm mình bị thương. Thời gian đó nhìn anh bị trói trên giường bệnh, Giang Trạm cũng hốc hác cả đi. Nửa đêm Quý Thu Hàn khóc lóc, nói với hắn trong tuyệt vọng: "Cứu em với..."

Giang Trạm đau lòng vô cùng, chỉ có thể ở bên Quý Thu Hàn không rời cả ngày lẫn đêm, làm bạn với anh khi bị nhốt trong phòng bệnh, không dám đi đâu cả.

Về sau Quý Thu Hàn mới biết trong thời gian đó, cơ thể của Giang Trạm cũng bị hành hạ sắp khụy.

"Hôm qua em nhận được thư mời từ viện luật của đại học A. Viện trưởng viện luật là người hướng dẫn thời tiến sĩ của em, ông ấy muốn mời em dạy tư pháp hình sự và tội phạm."

"Em có muốn đi không?"

Quý Thu Hàn gật đầu: "Có, em đã nộp đơn từ chức bên sở cảnh sát rồi."

"Chỉ là... sau tết em sẽ nhận chức. Em đã hứa với anh là sau khi vụ án kết thúc sẽ nghỉ phép để đi nghỉ ở hòn đảo nơi Diệp Chi Lâm kết hôn cùng anh rồi, nhưng có lẽ phải hoãn lại thôi."

Giang Trạm không nói gì, hắn luôn tôn trọng quyết định của Quý Thu Hàn.

Hoàng hôn bên bờ biển, biển sâu vô tận ở cự li gần lại trong xanh, tung bọt trắng xóa, để lại bọt trắng trên mu bàn chân hai người.

Quý Thu Hàn không thấy Giang Trạm trả lời, anh dừng lại nhìn hắn.

Giang Trạm chợt hoàn hồn, cười nói: "Sao tự dưng lại ngoan thế? Chưa bao giờ anh thấy em nghe ý kiến ​​của anh cả."

Quý Thu Hàn nghe ra hắn đang trêu mình: "Vậy cứ quyết thế đi."

Giang Trạm nói được.

“Không biết giáo sư nhân dân có nghỉ kết hôn không nhỉ?”

"Hử?"

Giang Trạm và anh đều đi chân trần, mắt cá chân của Giang Trạm dính đầy cát mịn, hắn lấy ra một hộp nhung đựng nhẫn, mở ra, một đôi nhẫn bạch kim lặng lẽ nằm bên trong.

Quý Thu Hàn ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Giang Trạm.

Đôi mắt màu hổ phách ấy tràn ngập ánh sáng đẹp nhất trong ánh nắng chiều rực rỡ này:

"Giáo sư Quý, em có thể suy xét đến việc nghe ý kiến ​​của anh cả đời."

Quý Thu Hàn sửng sốt mất mấy giây, trên môi nở một nụ cười rạng rỡ rất đỗi dịu dàng:

“... Nếu em không nghe thì sao?”

Giang Trạm cũng cười, ghé sát vào tai anh: “Không nghe à... vậy anh đành phải nghe em thôi.”

Những chiếc nhẫn bạch kim trang nhã quấn chặt quanh ngón đeo nhẫn của hai người đàn ông cao ráo đẹp trai, kết nối nơi sâu thẳm trong trái tim bằng những mạch máu nối dài, họ nắm tay nhau đi trong ánh tà dương trên bờ biển.

Ống quần của Quý Thu Hàn ướt đẫm được xắn lên, để lộ vòng chân màu đen.

"Không bỏ nó đi được à?"

"Không."

Quý Thu Hàn mỉm cười, cảm giác dường như mình đang dần mất đi điểm mấu chốt với sự vô lý của người đàn ông này.

Giang Trạm nghiêng đầu nói với anh về kế hoạch kết hôn, chẳng hiểu sao lúc nói tới kế hoạch mà Giang Vãn nghĩ ra, anh cũng phát sợ với độ phức tạp và hoành tráng của buổi lễ, Quý Thu Hàn cũng cười thành tiếng.

Ngại gì chứ.

Ở cuối con đường này, sẽ luôn có một người sẽ không từ bỏ anh, cứu rỗi anh.

 


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play