Chanh Và Mật Đào

Chương 1.1


3 tháng


Cung Dữ Tịch nhìn con chó chăn cừu nước Đức đang đứng đối diện anh sủa mãnh liệt “Gâu, gâu, gâu...”, ánh mắt anh hơi tuyệt vọng.

Cung Dữ Tịch nghĩ thầm, anh cao 1m9, cơ bụng tám múi, thời gian còn ở học viện cảnh sát anh luôn là một người gương mẫu. Tuy rằng lúc làm việc có chút không đáng tin cậy, nhưng dù thế nào đi nữa cũng không có khả năng phải lưu lạc đến làm huấn luyện chó như này chứ?

Huấn luyện chó thì không nói, những con chó của đội cảnh sát mang ra ngoài đều uy phong lẫm liệt, cẩu trung long phượng*. Nhưng anh không bao giờ nghĩ tới, loại được giao tới tay anh là cái loại này.

(*cẩu trung long phượng: là một chú chó phi thường giữa những con chó tầm thường =)) )

Tuy rằng con chó chăn cừu giống đực nước Đức tên “Blossom” này mới một tuổi, nhưng đã bị “bảo lưu“ tận bốn lần rồi. Mấy chú chó cùng trang lứa với nó đã sớm mặc vào chiếc áo khoác nhỏ đi theo đội cảnh sát ra ngoài thi hành nhiệm vụ, nhưng còn nó…

Nó còn đang ở đội Cảnh Khuyển ăn ăn uống uống, không hề có chút cầu tiến nào. 

Hình như là nhận thấy được ánh mắt của Cung Dữ Tịch nhìn nó không được tốt, Blossom nghiêng đầu nhìn anh nhe răng cười, cũng có thể xem đó là nó đang cố gắng tỏ ra dễ thương.

Rất xấu.

Cung Dữ Tịch cảm thấy đau đầu.

Ngay cả việc tỏ ra dễ thương còn xấu đến như vậy, Cung Dữ Tịch cảm thấy ngày anh có thể huấn luyện được con chó này thật xa vời.

Anh còn chưa kịp thở phào, vừa quay đầu thì nhìn thấy con chó Blossom cong cái mông lục tung cái thùng rác. Cung Dữ Tịch không thể vui vẻ nổi nữa, gân xanh nhảy dựng lên!

Không thể thay đổi được cái tật ăn uống của chó, đúng là chân lý!

Cung Dữ Tịch thấy việc huấn luyện Blossom không đạt được hiệu quả gì, vì thế mang nó tới trạm tàu điện ngầm tìm cảm giác. Hy vọng khi nó nhìn thấy những “đồng nghiệp chó” của mình chăm chỉ làm việc, thì nó sẽ nghiêm túc suy nghĩ lại bản thân.

Nhưng sự thực rằng, cái loại suy nghĩ này chỉ có “Ba Cung” là tình nguyện mà thôi.

Cung Dữ Tịch giữ chặt dây thừng, mạnh mẽ kéo Blossom qua. Mắt thấy nó vẫn còn đang lưu luyến cái thùng rác, anh vươn tay, xoay đầu con chó khiến nó nhìn thẳng vào mình: “Con trai, con sắp trở thành một chú chó nghiệp vụ thực thụ rồi, phải luôn chú ý hình tượng của mình.”

Blossom căn bản không để ý tới anh, nó lục trong thùng rác và lôi một cây lạp xưởng chưa ăn hết ra “ôm” vào trong ngực. 

Những con chó nghiệp vụ khác thì lục thùng rác vì tìm manh mối, còn nó lục thùng rác chỉ vì tìm đồ ăn!

Huấn luyện nhiều ngày như vậy, Blossom vẫn không có chút cải thiện nào. Cung Dữ Tịch cảm thấy mệt mỏi khi nghĩ tới vẻ mặt già nua của cục trưởng, trước khi anh đi ông còn hạ lệnh “Không huấn luyện tốt thì đừng quay về lực lượng cảnh sát nữa.” 

Nhưng mà, điều khiến cho anh nhọc lòng hơn cả là mọi kỹ năng cũng như ước mơ nghề nghiệp của anh đều phải dồn hết vào một con chó ngu ngốc này.

Blossom ở trong ngực Cung Dữ Tịch nhảy nhót hai cái, còn rất tự giác mà dùng đầu của mình cọ cọ vào tay anh. Cung Dữ Tịch chán ghét mà “Này” một tiếng, đang muốn rút tay về thì thấy Blossom ngẩng đầu lên kêu: “Gâu”, nó nhìn chằm chằm không chớp mắt chỗ cách đó không xa.

Cung Dữ Tịch theo ánh mắt nó nhìn qua ---

Rất tốt, mặt của “Hai ba con” đều nghệt ra.

Không biết từ khi nào mà trạm tàu điện ngầm xuất hiện một đại mỹ nữ dáng người cao gầy, tóc dài tung bay, bước đi như mang theo gió. Gió ở lối vào của tàu điện ngầm thổi tung góc váy của cô. Cô đứng ngược ánh sáng, cả người tựa như phát ra thứ ánh sáng nhu hòa, nhìn qua… Cung Dữ Tịch suy nghĩ một chút, lấy số từ vựng Hán ngữ có hạn của anh ra dùng, chỉ có thể nghĩ đến một câu: Tiên nữ hạ phàm!

“Tiên nữ” đeo một cặp kính râm lớn, tay phải kéo vali, tay trái dắt một chú chó dẫn đường Labrador có bộ màu lông trắng như tuyết. Một người một chó, nhìn rất hài hòa.

Cung Dữ Tịch còn chưa phục hồi tinh thần từ trong thịnh thế mỹ nhan* của em gái tiên nữ. Vừa thả lỏng tay, Blossom đã nhảy khỏi tay anh, vui vẻ mà chạy tới chỗ chú chó Labrador.

(*Thịnh thế mỹ nhan: Là lời khen dành cho một người đẹp rạng ngời, mỹ nhan là nhan sắc đẹp, thịnh thế có nghĩa là tuổi trẻ hưng thịnh, nghĩa rộng là trong giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời. Mỹ nhan thịnh thế là một người đẹp đến tột cùng.)

“Blossom!” Cung Dữ Tịch không dám nhìn thẳng.

Vừa tham ăn vừa háo sắc, đây có phải phẩm chất mà một chú chó “Nghiệp vụ” dự bị nên có không vậy?

Blossom căn bản không nghe anh đang nói cái gì, vừa nhảy vừa sủa xung quanh chú chó Labrador, hoàn toàn bộc lộ dáng vẻ ngu ngốc của mình. Em gái tiên nữ không dám tiến lên, tay kéo vali không tự chủ được mà nắm chặt hơn, Labrador an tĩnh nằm bên cạnh chân cô, không dám kêu to.

“Blossom!” Cung Dữ Tịch ba bước thành hai bước chạy tới, nắm chặt dây thừng của Blossom trong tay, mạnh mẽ kéo con chó mất mặt kia về.

Anh cười cười với em gái tiên nữ: “Không dọa đến cô chứ?”

Em gái tiên nữ lắc lắc đầu, sắc mặt hờ hững.

Vẻ mặt Cung Dữ Tịch có chút không nhịn được.

Diện mạo anh cũng tốt, công việc, gia đình, tất cả các phương diện đều không tồi. Đây là lần đầu tiên Cung Dữ Tịch anh bị một người phụ nữ đối xử lạnh nhạt như vậy. Nhưng mà nghĩ tới là do anh thất lễ trước, đối phương lại là một người mù, anh cũng không so đo với thái độ thờ ơ của người này: “Xin lỗi xin lỗi, là do tôi không giữ nó đàng hoàng.”

Em gái tiên nữ lắc đầu, lách sang một bên, có ý định rời đi. Nhưng mà mới đi được hai bước, Blossom lại một lần nữa không khống chế được, xông lên vừa nhảy vừa sủa xung quanh một người một chó.

Cung Dữ Tịch cảm giác khuôn mặt già của anh đã bị con chó này ném sạch rồi. Anh một lần nữa kéo con chó Blossom này về: “Được rồi, con còn chê ba chưa đủ mất mặt hả?”

Blossom hồn nhiên không phát hiện ra sự mất mặt đó, nó dùng hành động nói cho ba mình biết là mang em gái về mới là quan trọng nhất!

Blossom lại thoát khỏi tay Cung Dữ Tịch, chạy quanh một người một chó, rồi sủa to.

Sắc mặt em gái tiên nữ càng thêm khó coi, cô trầm giọng nói: “Vị tiên sinh này, phiền anh giữ chó của mình cho tốt. Đây là nơi công cộng, không nên quấy nhiễu tới người khác.”

Giọng nói cô lạnh lùng, giống như tiếng suối chảy bên khe núi, lạnh lẽo thấm vào ruột gan. 

Thần thái cô kiêu căng, mang theo vẻ lạnh lùng không dễ gần.

“Xin lỗi, xin lỗi.” Cung Dữ Tịch vội vàng đi qua ôm con chó Blossom lên, nhưng thằng nhãi ranh này không chịu, nó vì em gái mà vứt bỏ ông ba già của mình. 

Cung Dữ Tịch cố gắng kéo nó về, bất ngờ ngước mắt lên, nhìn bàn tay em gái tiên nữ đang cầm vali.

Tay cô rất đẹp, thon dài trắng nõn, nhưng tay cô lại không tự giác run nhè nhẹ, theo bản năng nắm chặt tay cầm.

Nhìn qua, giống như rất sợ.

Cô sợ cái gì?

Sợ chó sao?

Nhưng mà bên cạnh cô rõ ràng cũng có một con chó mà.

Chẳng lẽ…… Cô ấy sợ cảnh khuyển*?

(*Cảnh khuyển: là chó được huấn luyện đặc biệt để hỗ trợ trong công việc của cảnh sát.)

Trong lúc nhất thời, tính nhạy cảm của Cung Dữ Tịch với tư cách là một cảnh sát hình sự đã được bộc phát. Anh đứng dậy, nói với vị tiên nữ: “Thưa cô, tôi là cảnh sát, phiền cô lấy giấy tờ tùy thân ra, mở vali và phối hợp kiểm tra.”

“Anh nói cái gì?” Em gái tiên nữ nhíu mày, vẻ mặt khó tin.

Cuộc tranh chấp giữa hai người đã thu hút sự chú ý của cảnh sát đặc nhiệm đang làm việc, một thanh niên bước tới nhỏ giọng hỏi: “Đồng chí Cung, có chuyện gì vậy?”

Cung Dữ Tịch lặng lẽ vẫy vẫy tay, cùng anh ta phân chia canh gác trước sau.

Cung Dữ Tịch lặp lại lời nói vừa nãy một lần nữa: “Mời vị tiểu thư này lấy giấy tờ tùy thân ra, mở vali để chúng tôi kiểm tra.” Vì sợ đối phương không tin, anh báo rõ số hiệu trên bảng tên cảnh sát của mình: “Tiểu thư, phiền cô phối hợp kiểm tra.” 

“Anh nói phối hợp kiểm tra thì tôi sẽ phải phối hợp kiểm tra sao? Dù sao thì anh cũng phải cho tôi một cái lý do chứ?” Giọng điệu của vị tiên nữ kia có chút hung hăng, không có ý định phối hợp. Chắc hẳn không ngờ là người này lại lưu manh như vậy, đầu tiên là dùng chó chặn cô lại, tiếp theo là bắt cô mở vali để kiểm tra.

Cung Dữ Tịch có thể lý giải, kết hợp lại hành vi trước và sau của anh đích xác giống như là có động cơ kín đáo. Nhưng anh đã làm công việc này được vài năm rồi, trấn an cảm xúc người bị kiểm tra cũng coi như là có chút kinh nghiệm. Tính tình anh phi thường tốt mà nói: “Vị mỹ nữ này, phối hợp kiểm tra cùng cảnh sát, là trách nhiệm và nghĩa vụ của mỗi công dân.”

Vị tiên nữ kia sau khi bị anh nhắc nhở, cuối cùng cũng chấp nhận. Bàn tay cô thò vào túi lục lọi một hồi rồi lấy ra giấy tờ của mình, đưa cho Cung Dữ Tịch. Cung Dữ Tịch cầm lấy xem xét, thì thấy cô tên là Nhậm Nhiễm.

Nhậm Nhiễm… Anh nghiền ngẫm cái tên này hồi lâu sau đó đem giấy tờ đưa cho đồng nghiệp bên cạnh kiểm chứng.

Một lát sau, đồng nghiệp đưa lại giấy tờ cho Cung Dữ Tịch, ý bảo không có vấn đề gì.

Cung Dữ Tịch trả lại giấy tờ tùy thân cho Nhậm Nhiễm, vừa mới đưa tay ra cô đã giật về.

Động tác nhanh đến nỗi không giống như là người mù.

Nhậm Nhiễm cất giấy tờ vào trong túi: “Hiện tại tôi có thể đi rồi chứ?”

Cung Dữ Tịch nheo mắt: “Phiền cô mở vali để chúng tôi tiến hành kiểm tra.”

“Anh đã kiểm tra giấy tờ của tôi, bây giờ còn muốn tôi mở hành lý kiểm tra?” Tính tình Nhậm Nhiễm có vẻ không được tốt, giờ phút này cô rõ ràng là sắp phát điên rồi: “Anh có bệnh à?”

“Cơ thể khỏe mạnh mới có thể vì nhân dân phục vụ, đội cảnh sát chúng tôi mỗi năm đều định kỳ kiểm tra sức khỏe, tiểu thư cô có thể yên tâm.” Cung Dữ Tịch rất có nề nếp nói, rồi vẫn lặp lại câu “Phiền cô mở hành lý kiểm tra.”

“Tôi mở hành lý...” Nhậm Nhiễm tức đến bật cười: “Anh làm như vậy là cảm thấy tôi sẽ mang theo một số vật phẩm nguy hiểm? Tôi chỉ mới xuống máy bay. Hải quan ở sân bay kiểm tra an ninh tốt hơn so với các anh kiểm tra. Các anh cũng hiểu rõ điều đó chứ? Anh còn nghi ngờ cái gì nữa?”

“Tiểu thư, câu nói của cô không hợp lý về mặt logic.” Cấp trên điều Cung Dữ Tịch đến đội ngũ chó nghiệp vụ để mài giũa tính tình, chỉ mới ba ngày, tính tình tàn bạo của Cung Dữ Tịch đã bị con chó ngu ngốc Blossom biến thành một lão cha già.

Anh ân cần thuyết phục, nhắc nhở cực kỳ giống bộ trưởng bộ giáo dục: “Hải quan kiểm tra hành lý của cô rồi, chỉ có thể chứng minh lúc ấy hành lý của cô không có vấn đề. Nhưng rời khỏi chỗ hải quan đã lâu như vậy, không thể cam đoan hiện tại hành lý của cô vẫn như cũ không có vấn đề gì.”

Nhậm Nhiễm bị anh chặn họng tức muốn ngã ngửa.

Cung Dữ Tịch nhận thấy được logic đã chặt chẽ rồi, vui vẻ thoải mái bổ sung tiếp: “Nếu muốn tự chứng minh trong sạch, biện pháp tốt nhất chính là mở hành lý kiểm tra.”

Nhậm Nhiễm nghiến răng nghiến lợi một phen: “Được.” Cô gật gật đầu, nói ra số hiệu của Cung Dữ Tịch “Là cái này đúng không?”

Nhậm Nhiễm bước sang một bên, gió thổi bay góc áo cùng ống tay áo của cô. Mặc kệ nhìn từ góc độ nào, đều là cảnh đẹp ý vui - đương nhiên, nếu đặt trong hoàn cảnh hoàn hảo hơn vậy thì sẽ tốt hơn.

Đối mặt với một đại mỹ nữ, ngay cả WeChat Cung Dữ Tịch cũng không thể xin được, còn dùng danh nghĩa “Vì nhân dân phục vụ” mà mạo phạm cô. Xem ra, mẹ anh cho rằng tương lai anh sẽ là thứ ế chỏng ế chơ cũng không phải không có nguyên do.

Cung Dữ Tịch ở trong lòng than một tiếng, ra hiệu với đồng đội. Hai người mỗi người một bên, kèm thêm một con chó vừa mới gặp được chú chó của Nhậm Nhiễm thì bắt đầu hưng phấn, mở vali ra.

Một lát sau.

Nhậm Nhiễm ở một bên cạnh khoanh tay trước ngực, nhìn Cung Dữ Tịch cùng đồng nghiệp của anh đã cứng đờ, cười lạnh nói: “Thế nào, anh cảnh sát, ann có hài lòng với kết quả này không?”

Vali bị mở ra, đồ vật bên trong đập vào mắt mọi người. Nếu nói bạch cốt tinh* là nữ yêu tinh, thì đồ vật trong cái vali này... so với bạch cốt tinh còn nguy hiểm hơn.

(*Bạch Cốt Tinh (chữ Hán: 白骨精), nghĩa là yêu quái xương trắng, là một nhân vật trong bộ tiểu thuyết Tây du ký của nhà văn Ngô Thừa  n)

Trong vali đồ dùng không nhiều, không có bom, cũng không có dao kéo bị bộ cảnh sát kiểm soát, càng không có ma túy, chỉ có một ít nội y cùng mấy chiếc tất chân... Còn lại cái gì cũng không có.

Những bộ nội y chất liệu ren, thấp thoáng có thể thấy được chúng thuộc loại đồ cao cấp. Nếu mặc trên người đại mỹ nữ đứng cạnh đây, hiệu quả khẳng định đạt điểm tuyệt đối. Tất chân trong suốt mỏng manh giống như cánh ve, nếu kết hợp với cặp đùi ngọc ngà trắng bóc, chắc chắn sẽ rất tao nhã, gợi cảm.

Nhưng mà hiện tại Cung Dữ Tịch cùng người đồng nghiệp đều không có tâm tình thưởng thức điều đó.

Nhậm Nhiễm thấy bọn họ không nói lời nào, tiếp tục cười lạnh: “Thế nào? Tôi phạm tội gì sao? Nếu quần áo cá nhân mang theo bên người cũng được coi là phạm tội, thì mỗi một người phụ nữ trên thế giới đều là tội phạm.”

Giọng nói của đại mỹ nữ lạnh lùng, nếu giọng điệu không chanh chua, vậy càng tốt.

Sự việc là do Cung Dữ Tịch khơi mào, đồng nghiệp ra hiệu ánh mắt cho anh, ý bảo giải quyết nhanh lên, anh ta đi trước.

Thời khắc mấu chốt mà đi bán đứng đồng đội như anh ta, Cung Dữ Tịch không hề cho anh ta sắc mặt tốt. Đã nhiều lần nháy mắt ra hiệu cho anh ta, đều không có kết quả, anh chỉ có thể trơ mặt, quay đầu lại, nói với Nhậm Nhiễm: “Nhậm tiểu thư, chúng tôi chỉ tỏ thái độ với người không chấp hành kiểm tra thôi, hy vọng cô có thể thông cảm….”

“Vị cảnh sát này.” Nhậm Nhiễm cười nói: “Nhưng theo tôi, những hành động mà các người làm ra hoàn toàn có lý do khiến tôi nghĩ các người là cố ý.”

“Trên người mặc đồng phục.” Nhậm Nhiễm tỏ vẻ khinh thường, “Cưỡng ép kiểm tra vật phẩm tư nhân của tôi, loại hành vi này của anh cùng việc ỷ vào quan chức công quyền để quấy rối tình dục có gì khác nhau sao?”

“Không phải, tôi chỉ theo lệ thường kiểm tra mà thôi, làm sao có thể quy kết vào tội quấy rối tình dục được?” Cung Dữ Tịch cảm thấy chuyện đến nước này anh không thể chịu đựng nữa.

 Cung Dữ Tịch anh đây đường đường là một nam nhân cao bảy thước*, trước nay chỉ có người khác quấy rối anh, đã bao giờ anh đi quấy rối người khác?

(*Thuật ngữ “một nam nhân cao 7 thước”: ý chỉ là người đàn ông đã trưởng thành đạt ngưỡng 20 tuổi.)

Anh cảm thấy nhân cách của mình đã phải chịu vũ nhục rất lớn.

“Kiểm tra theo quy tắc?” Nhậm Nhiễm giống như là nghe được cái gì đó rất buồn cười, chỉ vào con chó ngốc bên cạnh anh còn đang nhảy nhót nói: “Đầu tiên anh đem con chó này thả ra, chạy xung quanh tôi một lúc. Sau đó lại muốn tôi mở hành lý để kiểm tra, anh còn nói mình không phải cố ý? Tôi cũng không biết bản thân dính dáng đến tội phạm từ bao giờ đấy. Mấy tên lưu manh còn trà trộn vào lực lượng cảnh sát như thế, vậy thì các người làm thế nào để có thể bảo vệ sự an toàn của công dân? Chẳng lẽ an toàn nhất là khi một tên biến thái khoác trên mình bộ đồng phục cảnh sát đó không phải là mối nguy hiểm lớn nhất sao?”

Chỉ vài phút ngắn ngủi, Cung Dữ Tịch đã từ ông chú cảnh sát biến thành một tên biến thái. Anh cũng nhịn không được mà phát hỏa: “Cô nói chuyện tôn trọng người khác một chút đi.”

“Tôi cũng trả lại cho anh câu này: Hy vọng anh cũng có thể cư xử đàng hoàng một chút!” Câu nói của Nhậm Nhiễm như biến thành lưỡi dao sắc bén bay lên bay xuống giữa hai người, lời nói thuyết phục quả thực có thể làm người ta sặc chết: “Đừng động một chút lại đi quấy rối phụ nữ!”

“Tôi quấy rối phụ nữ?” Cung Dữ Tịch nổi giận: “Người đẹp, cho dù cô lớn lên xinh đẹp, nhưng cũng không thể nói chuyện không đúng sự thật như vậy chứ?” 

Cả người anh tản ra khí chất chính trực, từ khi nào sẽ đi quấy rối phụ nữ chứ?

Nhậm Nhiễm lười nói lời vô nghĩa, cười lạnh: “Được, tôi cũng không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào nữa, theo ý tôi thì tất cả đều là ngụy biện.” Cô lấy điện thoại ra: “Đừng dây nóng* của cục trưởng mấy người là ‘12345’, đúng không?”

(*Đường dây nóng: kiểu như sđt của cảnh sát vậy á.)

Nói xong, Nhậm Nhiễm liền bấm nhanh vài phím trên điện thoại.

Cung Dữ Tịch thấy, mặt anh đầy vẻ hoảng sợ, anh không chút suy nghĩ, vội vàng nhào qua: “Đợi một chút, chuyện gì cũng từ từ, cô đừng khiếu nại tôi mà!”

Nếu để cục trưởng nhà anh biết anh tới đội chó nghiệp vụ mà không có tiến bộ như vậy thì đời này anh đừng nghĩ đến việc được trở về đội cảnh sát nữa!

Nhậm Nhiễm linh hoạt mà né tránh tay anh, trên khuôn mặt xinh đẹp ấy nở một nụ cười dịu dàng và ngọt ngào: “Không, được!”

Cung Dữ Tịch ngăn cô, cúi đầu nói: “Người đẹp người đẹp, bà cô của tôi ơi, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì rồi từ từ nói ——”

“Anh làm cái gì đấy??”

Cung Dữ Tịch còn chưa kịp nói xong, đã bị một tiếng thét chói tai của Nhậm Nhiễm đánh gãy, hóa ra trong lúc anh đang nói chuyện, không tự chủ được mà đụng phải ngực của Nhậm Nhiễm. Cung Dữ Tịch còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị cô hung hăng đẩy ra: “Ai là bà cô của anh! Tôi không có một thằng cháu trai như anh!”

Cô nhanh chóng gọi đến đường dây nóng của cục trưởng: “Alo, chào ngài, đây là đường dây nóng của cục trưởng phải không? Tôi muốn khiếu nại. Ở chỗ làm của ngài có một anh cảnh sát đã quấy rối tình dục tôi trong khi đang làm nhiệm vụ, số hiệu là…”

“Cô từ từ!” Cung Dữ Tịch xông lên, muốn đoạt lấy di động của Nhậm Nhiễm: “Tôi không có, từ khi nào tôi quấy rối tình dục cô chứ? Cô không thể nói bậy nói bạ!”

“Tôi nói bậy?” Nhậm Nhiễm cười lạnh nói với đầu dây bên kia: “Đồng chí tiếp viên, anh nghe thấy chứ? Hiện tại người này còn đang uy hiếp tôi.”

Cung Dữ Tịch không nói nên lời.

Chẳng qua anh chỉ đang chăm chỉ làm việc thôi mà, sao lại gặp phải bà cô này vậy chứ?

Nhậm Nhiễm hung hăng khiếu nại Cung Dữ Tịch một phen, nghe được tiếp viên bên kia nói đã giúp cô chuyển lời tới Cục cảnh sát. 

Nhậm Nhiễm khoanh tay trước ngực, nhìn Cung Dữ Tịch nở nụ cười cao quý quyến rũ, đồng thời miệng nhỏ thốt ra hai chữ: “Rác rưởi!” Nói xong liền xoay người rời đi, ngay cả tàu điện ngầm cũng không ngồi.

Cung Dữ Tịch trố mắt.

Hiện tại anh hận không thể quay trở lại nửa tiếng trước để móc đôi mắt mà anh đã đặt ở trên người Nhậm Nhiễm xuống.

Tại sao anh lại cảm thấy một yêu tinh phiền phức như vậy là một đại mỹ nữ cơ chứ, đúng thật là não tàn!

Cung Dữ Tịch cúi đầu nhìn thoáng qua con chó ngốc nghếch chỉ vì bị mỹ nữ kia chỉ tay vẫn đang ngồi lè lưỡi thở hồng hộc, bộp vào đầu nó một cái.

Mất mặt, mất thể diện!

Đều do nó mà ra!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play