Giờ nghỉ trưa, các bạn học đều lục tục xuống canteen ăn cơm. Vừa đi, họ vừa khen các món ăn do đầu bếp năm sao mới tới làm rất hợp khẩu vị của bọn họ, đồng thời bàn luận xem hôm nay nên ăn mỳ Ý hay bò bít tết.
Lớp Quốc tế có một quầy bán đồ ăn riêng ở canteen, đa số là những món Tây Âu. Dù sao sau này bọn họ cũng sẽ sống ở nước ngoài, làm quen trước cũng tốt.
Bọn họ cũng không hề kiêng dè mà lớn tiếng bàn chuyện mình đang nộp hồ sơ xét tuyển vào trường đại học nào, toàn là những trường có tiếng ở nước ngoài. Lúc đi qua Lâm Hử, cả đám còn nói to hơn.
Lâm Hử thản nhiên thu dọn bàn học, chuẩn bị tới văn phòng gặp giáo viên chủ nhiệm nói rõ dự định của mình.
Chỉ một lát sau, trong lớp đã còn lại một mình cậu. Gió xuân rất nhẹ, bên ngoài cửa sổ, từng phiến lá xào xạc rơi.
“Bạn học, xin hỏi bây giờ bạn có rảnh không?” Một cô gái chừng hai mươi tuổi, ăn mặc giản dị đứng bên ngoài gõ nhẹ lên khung cửa. Cô nhìn qua phòng học, chỉ có một mình Lâm Hử ở đây.
Lúc này Lâm Hử đã thu dọn xong xuôi. Cậu đặt ba lô xuống mặt bàn, đứng dậy đáp: “Xin hỏi có chuyện gì không?” Giọng cậu lành lạnh, nghe rất thoải mái.
Có lẽ nữ phóng viên không ngờ mình lại gặp được một học sinh có bề ngoài xuất sắc như vậy. Lại nói, Lâm Hử cao ráo, vẻ mặt không có nét ngây thơ của học sinh trung học, khiến cô nhớ đến ánh trăng sáng mình từng thầm mến năm xưa, phút chốc không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
“Tôi ở ban truyền thông của trường chúng ta, muốn tới phỏng vấn các bạn học sinh lớp Quốc tế. Bạn học này, bạn có thể cho tôi phỏng vấn vài câu không?” Cô không để ý, chọn không đúng thời điểm, giờ trong lớp chẳng còn ai mà bạn học đã liên hệ trước đó hình như cũng quên rồi.
“Ừm.” Lâm Hử không chắc giờ mình có còn được coi là học sinh lớp Quốc tế không, nhưng nhìn quanh lớp cũng chẳng còn ai nữa.
Nữ phóng viên đến gần bàn Lâm Hử, phát hiện mình chỉ cao tới vai đối phương, thậm chí còn phải ngẩng đầu lên nói chuyện với cậu.
Cô nói đùa để thả lỏng bản thân: “Giờ các bạn nam sinh của chúng ta đều cao như vậy à, có bí quyết gì không?”
Lâm Hử không biết đùa, suy nghĩ một lát rồi đáp: “Cơm ngày ba bữa, dinh dưỡng cân đối là được.” Nói xong, cậu vừa nghiêm túc nhìn phóng viên, vừa đặt một tay lên ba lô, dù có vẻ đang bận nhưng không hề thúc giục.
Nữ phóng viên thấy động tác của Lâm Hử, xấu hổ hỏi: “Có phải tôi đang làm trễ việc của cậu không?”
Nghe vậy, Lâm Hử thả lỏng tay theo bản năng, hiếm thấy đáp: “Không ạ, chị có thể ngồi xuống trước, tôi không vội.” Dứt lời, cậu cũng ngồi xuống, như vậy đối phương sẽ không phải ngẩng đầu nói chuyện với cậu nữa.
Nữ phóng viên cảm thấy nam sinh này thật ga lăng nên cũng thả lỏng nhiều, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được mà dán lên người cậu.
“Bạn học, nếu là học sinh lớp 12, kỹ năng Tiếng Anh của cậu chắc phải tốt lắm nhỉ?” Cô nhanh chóng vào chủ đề.
Lâm Hử không kiêu ngạo cũng chẳng khiêm tốn, nói với giọng điệu hết sức bình thường: “Cũng tàm tạm.”
Nữ phóng viên hỏi một câu, đối phương cũng chỉ trả lời đúng một câu như thế, thật sự rất ít nói.
“Vậy tôi có thể hỏi cậu một vài vấn đề tương đối chuyên sâu không? Cậu cảm thấy muốn học tốt ngành Quản trị Thương mại Quốc tế sẽ cần yếu tố cơ bản nào?”
Chủ cũ của thân xác này ghi danh vào ngành đó, mà kiếp trước Lâm Hử lại theo Sinh Học. Nhưng vì có liên quan trên phương diện ứng dụng ngành học nên cậu cũng có đọc sơ qua về Kinh tế và Quản trị Thương mại.
Vấn đề thực ra tương đối dễ hiểu, Lâm Hử dùng tiếng Anh chậm rãi trả lời: “Học sinh hẳn là cần nắm vững lý thuyết quản lý thương nghiệp quốc tế, quản lý học, và những kiến thức kinh tế tương quan nữa…”
Cậu không biết đối phương hy vọng mình trả lời sâu đến mức nào, vấn đề này tương đối rộng, nên đành dành chút thời gian sắp xếp kiến thức để nói hết các vấn đề trọng điểm một lần.
Nữ phóng viên vốn chỉ chú ý đến gương mặt cậu, lúc này đã phải giật mình. Thực ra ngay khi Lâm Hử bật ra câu tiếng Anh đầu tiên với tông giọng đầy tiêu chuẩn, cô đã cảm thấy cậu lợi hại lắm rồi.
“Hay quá, tôi đã hiểu sơ qua rồi. Xin hỏi bạn học, có phải thành tích của cậu rất tốt không? Tôi cảm thấy cậu thực sự là một học bá đấy.” Cô nháy mắt, hỏi.
Lâm Hử lắc đầu: “Bạn học của tôi còn ưu tú hơn nhiều.”
“Ha ha ha ha, bạn học, cậu khiêm tốn quá.” Nữ phóng viên ngừng quay phim, ra hiệu ok với Lâm Hử.
Lâm Hử hiểu mọi việc đã xong, bèn đeo ba lô lên, lễ phép hỏi: “Chị có đi cùng luôn không?”
Sau khi nữ phóng viên xua tay, cậu mới thầm thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng ra khỏi lớp, đi thẳng về phía văn phòng của giáo viên chủ nhiệm.
Giờ này giáo viên chủ nhiệm cũng vừa ăn cơm xong, nghe tiếng gõ cửa liền bảo Lâm Hử tự vào. Lúc nhìn thấy cậu, ông cũng hơi giật mình.
Lâm Hử vẫn luôn đứng ở bên rìa ranh giới của một học sinh, học hành không tích cực, trước giờ tuyệt đối không chủ động đến tìm ông.
Nhưng ông căn bản không cần lo lắng cho tương lai của đám cậu ấm cô chiêu này, nói chung là không có tư cách.
“Trò tìm thầy có chuyện gì không, Lâm Hử?” Thầy chủ nhiệm đan hai bàn tay vào nhau, hỏi với thái độ rất thân thiện.
Lâm Hử nói rõ dự định của mình, đề nghị chuyển lớp để hướng sang mục tiêu thi đại học.
Giáo viên chủ nhiệm càng giật mình. Lựa chọn này chắc chắn không dễ dàng. Lâm Hử luôn được đào tạo ở lớp Quốc tế mà còn không tìm được ngôi trường phù hợp, nếu thật sự sang lớp thường, năm nay cậu có khả năng thi đại học sao?
“Trò Lâm Hử, trò đã thương lượng với phụ huynh rồi mới đi tới quyết định này à?” Giáo viên chủ nhiệm uống trà, hỏi.
Nếu phụ huynh đồng ý, đương nhiên ông sẽ không có ý kiến gì.
“Lúc về em sẽ nói với bố mẹ, bố mẹ em hẳn sẽ đồng ý thôi ạ.” Lâm Hử suy nghĩ một lát, bình tĩnh đáp.
Dù sao điều kiện gia đình của chủ cũ thân xác này cũng rất bình thường. Mỗi lần ba gọi điện thoại về đều nói nhà cửa bây giờ rất khó bán, bảo cậu phải chăm chỉ học hành. Cho nên bọn họ căn bản không cần phải nai lưng ra làm để kiếm tiền cho cậu đi du học.
Lần này nguyện vọng của Lâm Hử là được học tập trong nước. Có lẽ cậu vẫn sẽ đi theo con đường kiếp trước, buôn bất động sản với cậu là không có khả năng…
“Được rồi, để thầy trao đổi với ba trò trước đã, sau đó thầy sẽ liên hệ lớp mới cho trò.” Thầy chủ nhiệm cười tủm tỉm, nói.
Lâm Hử gật đầu. Sau khi cậu xuống canteen giải quyết bữa trưa đơn giản, kết quả đã có. Thầy chủ nhiệm bảo cậu chuyển tới lớp 12-9.
Vì kiếp trước vẫn luôn nhận được nhiều ưu ái nên Lâm Hử không nghĩ nhiều về nguyên nhân giáo viên chủ nhiệm khách sáo với mình, chỉ cảm thấy thầy tận tâm với lớp mà thôi.
Không khí ở lớp mới sôi nổi hơn nhiều. Lúc Lâm Hử đeo ba lô bước vào, tiếng cười đùa trong lớp lặng đi khoảng một giây. Nhìn bạn mới mặc đồng phục riêng của lớp Quốc tế, các bạn học đều dại cả ra.
Trong ấn tượng của mọi người, học sinh lớp Quốc tế đều giàu có. Mà ngoại hình của Lâm Hử lại cực giống nam chính trong những bộ phim thanh xuân nên mọi người rất tò mò về cậu. Dù vậy, họ cũng không dám bước lên bắt chuyện.
Sau khi được thầy Vương chủ nhiệm mới giới thiệu, Lâm Hử nhanh chóng đi về vị trí được xếp cho mình.
Cậu biết thành tích của lớp này không tốt lắm, nhưng được cái bầu không khí sôi động, các bạn cũng năng nổ và hoạt bát. Dù sao thành tích trước đó của cậu cũng không thể giúp cậu được vào lớp tốt.
Nhưng Lâm Hử không hề khó chịu, ngược lại, cậu hài lòng thích nghi. Tuy cậu vốn không thích những chỗ ồn ào, nhưng giờ cậu đã bắt đầu hiểu được sự hoạt bát của các bạn cùng trang lứa rồi. Có lẽ vì gần đây cậu đang thân thiết với một người như thế, dù chỉ là một trò chơi nhưng đó vẫn là lần đầu cậu yêu đương.
Đương nhiên Lâm Hử vẫn sẽ không chủ động bắt chuyện với ai. Cậu thật sự không giỏi ăn nói, chỉ mở sách ra đọc như một thói quen.
Mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, các bạn trong lớp đã tìm hiểu được nguồn gốc của cậu rồi.
Bạn học mới là học sinh kém ở lớp Quốc tế, gia cảnh bình thường, thậm chí đánh giá của mọi người xung quanh về cậu cũng không tốt lắm. Hình như là loại học sinh lười biếng cực kỳ thích trốn học.
Đúng ra hào quang của bạn học mới này đã phải biến mất rồi, thế nhưng học sinh trong lớp vẫn cảm thấy đối phương không giống như lời đồn. Dù cậu chỉ im lặng ngồi bên cửa sổ nhưng vẫn thu hút được sự chú ý của mọi người. Bọn họ muốn kết bạn với cậu, nhưng không ai dám tiến lên, như sợ làm thế sẽ quấy rầy đối phương.
Cả trưa người nọ đều chăm chú đọc sách, bọn họ không tiện náo loạn ồn ào, cũng bắt đầu giả vờ mở sách ra xem, nhưng tầm mắt vẫn dừng trên người cậu.
Trong một thế giới mà xu hướng giới tính không còn là vấn đề như thế này, một nửa học sinh nhìn chằm chằm Lâm Hử là nữ, nửa còn lại là nam. Khí chất của cậu thật sự không thể coi thường.
Tiết một của buổi chiều là thể dục, cũng là khoảng thời gian thư giãn của cả lớp. Vì thế đám nam sinh liền rủ nhau lát nữa sẽ chơi bóng.
Trước khi vào tiết, Lâm Hử buông sách nhìn qua điện thoại, nhanh chóng phát hiện nhóm chat đang ầm ĩ cả lên.
Nhân vật chính trong câu chuyện của bọn họ rõ ràng là cậu. Và Chi Chi Mang Mang – người có quan hệ thân thiết với cậu thì đang một mình chống lại quần hùng, chiến đấu đến là hăng say, hùng hổ.
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Lâm Hử là người nọ lại trốn học để đi cãi nhau rồi.
Cậu nhíu mày, hiếm khi dành thời gian để tìm hiểu sự tình, phát hiện Chi Chi Mang Mang không có lỗi, tuy đối phương nói chuyện đúng là rất khó nghe.
Hơn nữa người trong nhóm chat đều không thích Chi Chi Mang Mang, nên lúc này cả đám xúm vào cãi nhau với hắn, khiến hắn hơi mất kiểm soát.
Bọn họ nói về Chi Chi Mang Manh bằng những lời rất khó nghe, như ỷ vào chuyện Chi Chi Mang Mang không có đồng bọn. Nếu cậu cũng vờ như không thấy thì rất bất bằng với người kia.
Cậu nhớ Chi Chi Mang Mang là vật hy sinh ngu ngốc chỉ biết phun lửa ở trong truyện. Chỉ cần cậu tắt điện thoại một buổi chiều, đối phương đã ấm ức ngồi trong WC gọi cháy máy cậu nguyên buổi, thật không khác gì một đứa trẻ con.
Mà đứa trẻ con này, giờ chẳng biết đã bị chọc tức đến mức nào rồi.
Dù Lâm Hử không có tình cảm theo hướng kia với hắn, nhưng khi biết kết cục đau thương bị mọi người chế giễu của đối phương, cậu lại thổn thức trong lòng. Bây giờ cậu là người yêu của Chi Chi Mang Mang, cho nên cán cân trong lòng cậu sẽ nghiêng về hắn nhiều hơn một chút.
Chuông vào học vang lên, các bạn học bắt đầu đi về phía sân thể dục. Tình huống có phần cấp bách, Lâm Hử luống cuống cầm luôn điện thoại theo.
Tiết thể dục thường bắt đầu bằng việc chạy hai vòng làm nóng người, sau đó sẽ là thời gian hoạt động tự do.
Dù trong lòng đang có nhiều băn khoăn lo lắng, nhưng Lâm Hử vẫn chạy đủ hai vòng cho đúng quy định. Cậu thầm nhủ, chờ khởi động nóng người xong sẽ quay lại xem tình hình nhóm chat.
Thật vất vả mới chạy xong, Lâm Hử khá vui mừng, ngón tay chậm rãi sờ xuống túi quần.
Ai ngờ hôm nay thầy giáo thể dục lại muốn cho học sinh rèn luyện nên không để cả lớp giải tán, chỉ bảo bọn họ nghỉ ngơi hai phút rồi chia nhóm chọn chơi bóng rổ hoặc bóng chuyền. Tóm lại là không thể trở về phòng học.
Lâm Hử mím môi, ánh mắt lộ vẻ luống cuống. Bây giờ cậu có chuyện quan trọng phải làm.
Một mình Chi Chi Mang mang sẽ bị người ta bắt nạt.
Bạn học xung quanh do dự muốn rủ Lâm Hử cùng chơi bóng rổ, nhưng cậu chỉ cúi đầu đi qua đi lại vài vòng.
Cuối cùng, cậu như vượt qua được rào cản tâm lý của bản thân, khó xử đi về phía giáo viên thể dục, nói dối một cách khờ khạo: “Thưa thầy, bụng em không ổn lắm, em muốn đi WC ạ.”
Thầy thể dục không quen mặt học sinh mới này, nhưng Lâm Hử trông không giống người biết nói dối, ngược lại còn rất giống học sinh ngoan. Huống hồ lúc này vẻ mặt của cậu thật sự nghiêm trọng, cứ như sắp không chịu nổi rồi, thế nên ông đã tin tưởng cậu.
“Vậy trò mau đi đi, nếu vẫn không ổn thì xuống phòng y tế, có cần thầy cử một bạn đi cùng trò không?”
Giáo viên thể dục vừa nói xong đã có mấy ánh mắt nhìn sang đây, như đang do dự không biết có nên xung phong nhận việc hay không.
Lâm Hử lắc đầu: “Không cần làm phiền các bạn đâu ạ, em tự đi được.” Dứt lời, cậu lập tức rời đi. Tuy đang rất sốt ruột nhưng dáng đi của cậu vẫn rất đường hoàng, đúng là đoan chính từ trong xương.
Đây là lần đầu tiên Lâm Hử nói dối để trốn học, nên tai cậu hồng lên, có vẻ hơi xấu hổ.
Nhưng vừa né khỏi tầm mắt giáo viên và các bạn, Lâm Hử lập tức tìm một góc hẻo lánh để lấy điện thoại ra xem, lén lút dán mắt vào màn hình.
Lời tác giả:
Cố Cẩm Chi: Thế mà cũng có ngày… mình gặp được thánh mềm lòng.