Đôi tình nhân Amour – Chi Chi Mang Mang vừa ra lò đã khiến nhóm chat dậy sóng với mức độ thảo luận cực kỳ cao. Ai bảo nhân vật chính là Amour – hàng ngon nổi tiếng trong nhóm chứ.
Điều kiện để vào nhóm chat của bọn họ khá cao. Ngoại hình hay gia thế, thiếu cái nào cũng không được, có thể nói là một nhóm có chất lượng thành viên cực chất.
Nguyên nhân chủ yếu khiến Amour bừng sáng chính là ngoại hình của hắn.
Bột tôm nhiều tóp mỡ thiếu không phải chuyện đùa. Giữa mấy trăm người trong nhóm chat thì chỉ có khoảng vài chục top thôi. Top có bề ngoài ưa nhìn lại càng ít ỏi.
Dù đường nét trên ảnh chụp của Amour không thể coi là hoàn mỹ, nhưng kết hợp lại vẫn thừa sức xếp vào hàng ngũ đẹp trai. Chẳng những thế, kỹ năng tán tỉnh của người này còn rất khá. Trong nhóm, dù là người mẫu hay nhiếp ảnh gia thì cũng bị hắn ghẹo đến rung rinh, thậm chí còn nói muốn được chụp ảnh nude nghệ thuật cho hắn.
Đương nhiên, mục đích ẩn giấu trong đó chính là chấm mút chút quan hệ xác thịt.
Tóm lại, người mơ ước hắn không hề ít.
Mà chuyện hắn không chấp nhận lại càng khiến người ta máu nóng sôi trào, tâm can ngứa ngáy.
Mọi người từ khắp nơi quy tụ về đây, kết bạn cách một cái màn hình, đương nhiên đều bị chủ cũ của thân xác này lừa bịp. Ai có thể ngờ cậu ấm nhà giàu trong mắt bọn họ lại là một tên vô dụng chuyên ăn bám, thậm chí còn đang lê đít trên ghế nhà trường.
Chi Chi Mang Mang mới vào nhóm không lâu, mọi người không biết gì nhiều về hắn. Ảnh người này up lên rất mờ, lại là bot. Trong nhóm, đám top đã được tâng lên tận trời, đương nhiên sẽ không nhiệt tình với Chi Chi Mang Mang.
Mà chủ cũ của thân xác này, vừa hay khách hàng của ba cậu ta có khá nhiều người giàu có. Vì thế, cậu ta đã tinh ý phát hiện Chi Chi Mang Mang là cậu ấm hàng real. Thậm chí đối phương còn vượt qua cả khái niệm cậu ấm thông thường, người trong nhóm chat không thể nào sánh bằng được.
Đây là lần đầu tiên chủ cũ ra tay. Vào lúc Chi Chi Mang Mang và vài người trong nhóm nảy sinh mâu thuẫn, chủ cũ đã lên tiếng giúp đối phương. Trong hoạt động tạo CP sau đó, cậu ta cũng chủ động gọi tên Chi Chi Mang Mang, hy vọng đối phương có thể cho mình cơ hội.
Vòng quan hệ hạn hẹp, giai cấp và địa vị được phóng đại vô hạn, hàng ngon top 1 như Amour thế mà lại mù mắt đi thích Chi Chi Mang Mang. Tất cả mọi người không sao hiểu nổi, bên cạnh đó, bọn họ còn vô cùng ghen tỵ.
Phải biết, tuy Amour nói năng có phần mờ ám, nhưng trước giờ vẫn chưa từng công khai biểu đạt tình cảm của mình, Chi Chi Mang Mang chính là ngoại lệ đầu tiên.
Cứ như vậy, Amour và Chi Chi Mang Mang thành một đôi. Lúc ấy, Chi Chi Mang Mang không từ chối, chắc là cũng rung động trước Amour rồi.
Đương nhiên, hiện giờ người người nhà nhà trong nhóm đều đang ngồi xổm chờ hai người bọn họ chia tay. Thật ngại quá, một thằng cha hung hăng ngang ngược như vậy, bọn họ không thể nào ưa nổi.
Vào một buổi chiều, Cố Cẩm Chi gọi cho Lâm Hử hơn mười cuộc điện thoại nhưng không được đối phương bắt máy. Hắn bắt đầu bực bội, khoé mắt đỏ hoe khiến nốt ruồi ở đuôi mắt càng thêm đẹp và sinh động.
Vẻ ngoài của hắn gợi cảm khó diễn tả. Khuôn mặt thon gọn, miệng có một chiếc răng nanh nhỏ, đôi mắt hoa đào thoáng xếch lên, hai con ngươi sáng như trân châu dưới đáy biển.
Song những thứ này đều chỉ là bề nổi. Cố Cẩm Chi có gia thế hạng nhất, ngoại hình hạng nhất, nhưng tính tình thì hạng bét, vừa va chạm sẽ lập tức động tay chân, chính là nguyên mẫu tiêu chuẩn của vật hi sinh trong sách.
Cậu ấm Cố Cẩm Chi sống một cuộc đời vô tư không áp lực, hết đua xe rồi lại đi bar, chỉ là tính cách hời hợt nên chẳng có cảm giác gì với đám trai đẹp xung quanh. Ấy thế mà hiện giờ cảm xúc của hắn lại bị bạn trai trên danh nghĩa tác động, chỉ có điều cảm xúc này là “tức giận” mà thôi.
Cố Cẩm Chi là gay, năm nay 24 tuổi, nhưng chưa yêu đương bao giờ.
Cậu ấm nhỏ nhà họ Cố đương nhiên không có chuyện ế. Trong giới gay ở thủ đô, hắn cũng là đối tượng được nhiều người săn đón, kẻ muốn bò giường hắn nhiều vô số kể. Nhưng nếu không phù hợp với tiêu chuẩn đàn ông chất lượng cao của hắn thì cũng vô dụng. Đối với hắn, ngoại hình ưa nhìn không được coi là điểm cộng.
Vì đã có anh trai kế thừa gia nghiệp nên Cố Cẩm Chi được lớn lên trong sự nuông chiều, trở thành một kẻ không học vấn không nghề nghiệp, mà đầu óc thì chẳng biết nên nói là ngây thơ hay phải dùng đến chữ ngu đần.
Với bướm ong oanh yến, hắn không thể nhận ra ai thật lòng, ai giả dối, vì thế bèn quyết định chẳng ngó ngàng đến ai.
Cố Cẩm Chi không thể chịu đựng chuyện mình bị lợi dụng. Trên phương diện tình cảm, yêu cầu trong sáng và chân thành của hắn đã thành một căn bệnh khá nghiêm trọng.
May mà cũng hiếm có ai có thể chịu đựng hắn trong một thời gian dài.
Cố Cẩm Chi có tính cách điển hình của những cậu ấm cô chiêu, bộp chộp và nóng nảy. Nếu người theo đuổi hắn có thiếu sót gì, bị hắn châm chọc khiêu khích là điều không thể tránh khỏi. Chỉ cần có chút tì vết, đối phương chắc chắn sẽ mất sạch tự tôn trước mặt hắn luôn.
Cho nên những kẻ mưu đồ trèo cao, vì tiền mà tới hoặc chỉ có chút thật lòng đều không vờ vịt nhẫn nại được bao lâu.
Khách quan mà nói, Cố Cẩm Chi không được top hoan nghênh. Thà ngoại hình kém đi một chút, bù lại tính cách ôn hòa hơn thì cũng sẽ khiến người ta thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng thật ra hắn cũng có chút ảo tưởng về tương lai của bản thân. Hắn muốn tìm một người bạn trai khiến hắn rung động, đồng thời trong lòng đối phương cũng chỉ có hắn mà thôi.
Anh trai Cố Cẩm Chi biết hắn ngây thơ nên rất lo em mình sẽ bị lừa. Vì thế, anh thường cẩn thận chọn lọc những đối tượng có thể tới gần em trai mình, đám ăn bám lợi dụng tầm thường vốn không có khả năng tiếp cận Cố Cẩm Chi.
Anh biết những người đó đều rất nhẫn nhịn, dù trong lòng tràn đầy oán giận với Cố Cẩm Chi nhưng vẫn có thể che giấu kín kẽ. Nhưng Cố Cẩm Chi là một người rất ngây thơ, nếu thực sự bị lừa lún sâu vào lưới tình thì dù có đâm vào vách đá cũng quyết không quay đầu, chắc chắn sẽ bị hút cho khô máu.
Chẳng ngờ phòng trong phòng ngoài, cuối cùng Cố Cẩm Chi lại vô tình gia nhập một nhóm đồng chí. Cái gọi là nhóm kết bạn chất lượng cao gì đó, đối với những người ở tầng lớp như anh em bọn họ quả thực rất nực cười.
Nhưng Cố Cẩm Chi lần đầu đặt chân tới vùng đất lạ, cảm thấy mới mẻ vô cùng.
Hắn ngạc nhiên về các hoạt động của những người trong nhóm, tham gia cũng rất tích cực. Nhưng vì nói nhiều nghĩ ít nên Cố Cẩm Chi đã đắc tội không ít người, mà chính hắn cũng không ưa nổi đám người kia.
Ngày ngày hắn đều như con khủng long phun lửa, miệng mắng “Đm, thằng ngu này chỉ giỏi giả vờ”, “Mặt hàng dầu mỡ như thế mà bọn họ cũng để ý à? Đúng là ăn tạp…”
Mặt khác, hắn cũng dần bám rễ ở đây, trợn mắt xem đám người kia có thể làm ra những trò gì. Tóm lại cũng vì cuộc sống thường ngày của hắn quá nhàm chán.
Về tay top hàng đầu trong nhóm, Cố Cẩm Chi vốn không có cảm giác gì. Đối với hắn, những thứ đối phương khoe ra chỉ bình thường như cân đường hộp sữa, không khiến hắn phải chú ý.
Nhưng sau khi được Amour bênh vực một lần, Cố Cẩm Chi mới hơi để ý đến người kia.
Tuy hắn cảm thấy mình sẽ không bao giờ chửi nhau thua, nhưng cảm giác được đàn ông che chở vẫn rất kỳ diệu. Dù cảm thấy Amour hơi dầu mỡ, nhưng lần này hắn thật sự nói ra những câu vô duyên dẫn tới đắc tội với đối phương.
Sau đó, trong nhóm có hoạt động kết đôi, vì tò mò nên hắn mới đồng ý hẹn hò với Amour.
Nhưng mới mấy ngày trôi qua, hắn đã bắt đầu thất vọng với mặt hàng được ca ngợi hết lời kia rồi. Hắn đã sớm nhận ra gia cảnh của đối phương là bốc phét, con người chỉ biết khua môi múa mép, chẳng có chút chiều sâu nào. Còn về ngoại hình, cũng thường thường bậc trung thôi.
Chẳng qua vì cuộc sống bình thường quá nhàm chán nên Cố Cẩm Chi mới tiếp tục trò chơi này, cũng hời hợt chi cho đối phương mấy vạn. Dù sao với hắn, số tiền đó cũng chỉ bằng tiền tiêu vặt trong vài ngày mà thôi.
Trước giờ, Amour luôn rất nhiệt tình với hắn, luôn trả lời tin nhắn ngay lập tức, thế mà hôm nay lại dám bơ hắn nguyên một buổi chiều.
Cố Cẩm Chi không khỏi cảm thấy tầm nhìn của người kia quá hạn hẹp, mới vài vạn đã thỏa mãn rồi sao?
Nhưng hắn thực sự tức giận. Hắn ghét nhất là loại cặn bã gian manh thể hiện rõ ràng ra mặt thế này. Hắn tuyệt đối không thể ngờ, Lâm Hử không bắt máy cả chiều nay là vì… bận đi học.
Thực ra trường cậu rất thoải mái, lén chơi di động cũng chẳng ai nói gì. Nhưng Lâm Hử là một người rất có nguyên tắc, đến trường nhất định sẽ chăm chỉ học hành. Thậm chí cậu còn định sau này sẽ bỏ điện thoại ở nhà luôn.
Mặt khác, cậu cũng xấu hổ với đối tượng hẹn hò qua mạng – Chi Chi Mang Mang kia nên định rụt đầu trốn tránh. Trước mắt, Lâm Hử không thể chấp nhận sự thật mình đã có một người bạn trai qua mạng
Bạn bè trong lớp Quốc tế không phản ứng gì với sự xuất hiện của Lâm Hử. Trong mắt bọn họ, cậu là một kẻ tàng hình. Bọn họ có nhóm của mình, cơ bản là phân chia theo tầng lớp. Cũng có một số người rất được bạn học hoan nghênh do tính cách và năng lực cá nhân.
Lâm Hử không nằm trong cả hai trường hợp này.
Với chuyện cậu bỗng nhiên đi học đàng hoàng cả một buổi chiều, mọi người như không nhận ra, cứ việc ai nấy làm.
Trái lại, Lâm Hử rất vui vẻ. Cậu mừng vì chủ cũ của thân thể này không có nhiều mối quan hệ tốt, nếu không chắc sẽ bị cậu phá hỏng hết thôi.
Lúc đeo cặp ra khỏi cổng trường, Lâm Hử cuối cùng cũng phải chấp nhận hiện thực, phiền muộn khởi động điện thoại.
Bà thím ở cổng trường nhìn cậu đứng đần mặt giữa trời, hỏi: “Ăn Malatang không nhóc?”
Buổi trưa Lâm Hử ăn không ngon miệng, giờ cũng thấy hơi đói bụng. Cậu nhìn mấy chiếc bàn nhỏ đã chật kín người, bắt đầu rối rắm. Nghĩ mang về nhà cũng được nên cậu gật đầu, chọn một ít đồ ăn, nói: “Không hăng không cay ạ.”
Là đại diện tiêu biểu cho lối sống lành mạnh và kiểm soát tốt bản thân, Lâm Hử hiếm khi cảm thấy thèm ăn thèm uống, lại càng chẳng đụng đến những món cay nóng nhiều dầu mỡ bao giờ.
Bà thím ngẩn người, hơi khó xử, chỉ đành dùng tiếng địa phương nói với nhà bếp phía sau: “Lẩu luộc cho nhóc ấy nhé.”
Lâm Hử không hiểu, cũng không cảm thấy có gì bất thường. Mà ở trong quán, đám học sinh nghe hiểu lại cười vang.
Dần dà, Lâm Hử nhận ra bọn họ hình như đang cười mình. Cậu không biến sắc, song chân đã có dấu hiệu đứng không yên.
Nhưng đám người kia chỉ trêu đùa bâng quơ chứ không ác ý, thậm chí còn có một nam sinh to gan đi về phía cậu, mỉm cười nói: “Cho tớ xin WeChat được không?”
Lâm Hử ngẩn người. Chờ nam sinh hỏi lại mấy lần, cậu mới nhận ra đối phương đang hỏi mình.
Thậm chí cuối cùng người nọ còn nhỏ giọng hỏi: “Cậu không chấp nhận đồng tính hả?”
Lâm Hử lắc đầu, giờ cậu đang có bóng ma tâm lý với gay. Trong mắt người ngoài, thái độ của cậu lại càng giống từ chối đầy xa cách.
Sau khi nhận được lẩu luộc của mình, Lâm Hử mím môi chuồn đi. Nào ngờ bà thím còn nhiệt tình gọi theo: “Lần sau lại tới nhé, bạn học nhỏ, bác nhớ kỹ cậu rồi.”
Lâm Hử lại bước vội hơn.
Lúc này, người trong quán ăn vẫn đang tán dóc với nhau: “Nam sinh vừa rồi lạnh lùng quá, nhưng giao diện xịn thật đấy, không biết là học sinh lớp mấy nhỉ?”
Đoạn nhạc đệm qua đi, cuối cùng Lâm Hử cũng mở di động. Nhìn thông báo tràn ngập màn hình, cậu bỗng hơi hoảng loạn.
Kiếp trước cậu chưa từng trải qua cảnh tượng này.
Cậu nhớ nick WeChat có avatar hình mèo Ragdoll (*) này là của Chi Chi Mang Mang. Vừa nghĩ đến người kia, cậu chợt cảm thấy vẻ mặt của con mèo này thật hung hăng nhưng cũng rất đáng yêu.
Lâm Hử mím môi, không khỏi cảm thấy hơi khó xử, thầm nghĩ không ngờ đối phương lại bám người như vậy.
Giờ cậu chẳng biết làm sao, cũng không dám chia tay một cách qua loa. Dù sao cậu cũng chưa nhớ lại toàn bộ sự việc, không biết chủ cũ và người nọ đã tiến triển đến đâu. Cậu không muốn sự vội vàng hấp tấp của mình tổn thương đến đối phương.
Thấy lại có một cuộc gọi đến, cậu đành rối rắm bắt máy, trái tim đập loạn cào cào. Cảm giác né tránh bạn trai thế này, cậu chưa từng trải nghiệm, dù mối quan hệ hiện giờ có thể nói là vô cùng kỳ dị.
“Alo?” Người ở đầu dây bên kia dường như hơi kinh ngạc, vừa giật mình vì điện thoại được tiếp, vừa căng thẳng vì đây là lần đầu tiên hai người trò chuyện trực tiếp với nhau.
Không thấy người chỉ nghe tiếng khiến Lâm Hử hơi mơ màng. Giọng của nam sinh bên kia vậy mà rất ngọt, êm tai như suối chảy, chỉ là có hơi tức giận.
Im lặng trong chốc lát, Lâm Hử mới lúng túng “ừm” một tiếng.
Cậu không biết nên nói gì, giọng cậu còn như đang nghẹn trong cuống họng.
Nhưng ưu thế trời sinh về chất giọng khiến tiếng “ừm” của cậu nghe có vẻ điềm tĩnh hơn. Giọng nói từ tốn và nam tính vốn tương phản hoàn toàn với hình ảnh bộp chộp vội vàng mà.
“Này, cả chiều nay anh không thèm để ý đến em.” Trong lòng tích tụ nhiều oán giận, Cố Cẩm Chi quyết định đánh phủ đầu. Hắn biết mình không được hoan nghênh nên muốn giả vờ một chút, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn yêu đương. Nhưng trong cơn tức giận, Cố Cẩm Chi không nhịn được hơi cao giọng.
Dù sao hiện giờ bọn họ cũng là một đôi. Amour thích hắn mà chút chuyện cỏn con này cũng không làm đàng hoàng nghiêm túc.
Ngộ nhỡ chia tay sớm, chẳng phải mất mặt lắm sao?
Nghĩ tới đám bột tôm trong nhóm rất có thể sẽ cười vào mặt mình, Cố Cẩm Chi giận đến nghiến răng. Nhưng dứt khoát thoát nhóm lại không phải phong cách của hắn, như vậy chẳng khác gì co giò bỏ chạy.
Lâm Hử động não, nhớ Chi Chi Mang Mang từng bảo mình là sinh viên 20 tuổi, vì thế bèn giải thích đầy miễn cưỡng: “Tôi nghĩ em bận lên lớp nên đã tắt điện thoại trong lúc đi làm.”
Thái độ của đối phương rất tốt, tốc độ nói chuyện cũng chậm rãi, không hề có vẻ bực bội.
Giọng nói lành lạnh như không khí tỏa ra từ điều hòa của đối phương bất giác khiến Cố Cẩm Chi vơi đi lửa giận.
Hắn cũng động não, chợt nhớ tới vấn đề này.
Sinh viên khỉ gì, hắn đã tốt nghiệp mấy năm rồi, lúc ấy nổi máu đùa, muốn xây dựng hình tượng theo hướng này mà thôi. Dạo đó, hắn nghe nói mọi người đều thích nam sinh viên ngọt ngào đáng yêu nên mới tự giảm bớt tuổi của mình, suýt nữa thì quên mất đấy.
Vì thế, Cố Cẩm Chi đành ấp úng giải thích: “Lúc đi học, em lẻn vào WC để gọi điện cho anh, đứng tê hết cả chân mà vẫn không biết anh ở đâu.” Nói xong, hắn bắt đầu cảm thấy mình cực kỳ có lý. Trong lời nói của hắn, hắn đã phải trả giá rất nhiều.
Nhưng vì chột dạ, Cố Cẩm Chi đã không còn giận nữa, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.
Lâm Hử vốn định nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, nhưng nghe đối phương nói vậy lại thấy hơi mất tự nhiên, lắm miệng nói một câu đầy “bệnh nghề nghiệp”: “Trốn học là không tốt.”
Cậu đã từng là giảng viên, nhưng vì công việc này cần tiếp xúc với học sinh sinh viên nhiều, thật sự không thích hợp nên cậu đã bỏ qua.
Giờ nghe thằng nhóc ở đầu dây bên kia oán giận, cậu chợt nhớ đến mấy học sinh trốn tiết của mình ở kiếp trước, cảm thấy thật bó tay.
Cố Cẩm Chi: …
Nói thật, hắn bỏ học suốt bốn năm, không ngờ tốt nghiệp lâu rồi mà vẫn bị phê bình. Người ở bên kia điện thoại tuy chất giọng có vẻ trẻ trung nhưng vẫn lớn tuổi hơn hắn, thích dạy dỗ cũng là chuyện bình thường.
Cố Cẩm Chi biết mình đuối lý, đầu óc bỗng nóng lên, ngang ngược nói: “Ai bảo anh không để ý đến em!”
Đối mặt với thái độ cố tình gây sự của Cố Cẩm Chi, Lâm Hử cũng chẳng biết phải làm sao, ngại ngùng đáp: “Vậy… sau này tôi không thế nữa.”
“Ừa.” Giọng Cố Cẩm Chi lại mềm xuống một chút.
Hắn là điển hình của kiểu người ăn mềm không ăn cứng, giờ lòng dạ bỗng tê tê, cảm thấy đối tượng yêu đương qua mạng thật biết điều.
Giọng cũng hay.
Nói chung là, ấn tượng của hắn về Amour đã có đôi phần đổi mới.
Sau khi hai người tự dưng cúp điện thoại, Cố Cẩm Chi ngây ngốc nghếch chân, một lúc sau mới tỉnh táo lại, chửi “đm” một tiếng: “Ông suýt thì lộ.”
Sau này chẳng lẽ luôn phải giả làm sinh viên à?
Đệt, hắn phải trở thành hạng bot vờ ngây thơ mà mình ghét nhất hay sao!
Cố Cẩm Chi cảm thấy nắm tay ngưa ngứa, rất muốn tự đấm vào mặt mình.