Sau một hồi cò kè mặc cả, cuối cùng Kỳ Thương quyết định bán mình với giá ba mươi lượng vàng. Thời hạn giao dịch là một đêm, trong khoảng thời gian ấy, người mua muốn làm gì hắn cũng được.
“Nhóc con, ta là Thiên Lộc, tên ngươi là gì?”
Giọng nói cùng với ánh mắt của thương nhân tên Thiên Lộc này đều chan chứa ý cười. Nếu không phải ba mươi lượng vàng kia đã khiến Kỳ Thương vừa lòng đẹp ý thì hắn thật muốn tặng cho đối phương mấy vết cào vào giữa mặt.
“Kỳ Thương, ‘thương’ trong ngũ âm(*).”
(*) Ngũ âm: là tên gọi của những âm khác nhau theo cung bậc của giai điệu. Ngũ âm bao gồm: Cung – Thương – Giác – Thủy – Vũ, tương đương với Đô – Rê – Mi – Son – La trong âm nhạc đương đại.
Kỳ Thương theo Thiên Lộc về phủ, sau đó lại để mặc đối phương xách mình vào phòng tắm, lột sạch sành sanh từ trên xuống dưới. Dòng nước ấm vừa mới trượt trên da thịt, mông hắn đã bị người kia dùng ngón tay nhẹ nhàng len lỏi vào. Động tác khua khuấy và nới lỏng vô cùng linh hoạt. Kỳ Thương thích đến phát run. Lúc ra khỏi phòng tắm thân thể đã hơi mềm nhũn nên hắn ngoan ngoãn để Thiên Lộc rinh lên giường.
Thiên Lộc tiến vào rất dễ dàng. Kỳ Thương được chăm sóc tỉ mỉ, vừa mềm mại lại vừa nhiệt tình. Hắn dùng cả tay lẫn chân quấn lên thân thể người kia, nghênh đón từng đợt tiến quân thần tốc của đối phương, thỉnh thoảng còn bật ra những tiếng rên rỉ đầy mê hoặc. Thiên Lộc ngậm chặt môi hắn, ra sức gặm cắn. Kỳ Thương cũng không chịu yếu thế mà cắn ngược trở về. Môi hai người đều rỉ máu tươi, song lại khiến bọn hắn càng thêm hưng phấn. Thiên Lộc đẩy đưa ngày càng mãnh liệt. Tiếng kêu của Kỳ Thương cũng mỗi lúc một mê người. Đám nô tỳ cùng mấy tên sai vặt đều rủ nhau lẩn đi thật xa, không dám tới gần căn phòng dù là nửa bước.
Đến cuối cùng, Thiên Lộc cũng không nhớ mình đã bắn bao nhiêu lần. Đóa cúc bé nhỏ của Kỳ Thương cũng bị chà đạp đến không khép lại được, cứ thế rỉ dịch trắng ra ngoài. Hắn nằm úp sấp trên giường, thân thể hơi run rẩy, vẻ mặt u mê như người lọt giữa sương mù, nhìn qua rất đáng thương mà cũng thật là đáng yêu.
“Ai bảo ngươi lẳng lơ như vậy!” Thiên Lộc vỗ lên mông Kỳ Thương một cái. Người kia mẫn cảm mà than nhẹ một hơi. Thật sự không còn sức để làm bất cứ việc gì, hắn cũng chẳng quan tâm thân thể còn đang dính nhớp, nhắm mắt lại lập tức ngủ khò khò.
Thiên Lộc bế Kỳ Thương vào phòng tắm một lần nữa, bắt đầu lau rửa sạch sẽ cho cả hai. Trong quá trình, bất kể động tĩnh lớn hay nhỏ, Kỳ Thương đều ngủ đến say sưa yên ổn, hoàn toàn không có vẻ gì là cố gắng muốn tỉnh lại. Nhóc này chẳng sợ bị người ta đem đi bán nhỉ! Thiên Lộc vừa bực lại vừa buồn cười. Hắn cắn mạnh lên người đối phương mấy cái, nhìn dấu răng của mình in trên da thịt trắng nõn của Kỳ Thương rồi mới mãn nguyện ôm người lên giường đi ngủ.
Lúc Thiên Lộc tỉnh dậy mặt trời đã lên cao. Hắn nhanh chóng phát hiện người trong ngực mình đã sớm không còn bóng dáng. Hiển nhiên đây là một màn tương ngộ mong manh tựa sương mai đọng ở đầu cành, có duyên ắt sẽ có ngày gặp lại. Thiên Lộc cắn chặt hàm răng, nhưng hắn không nôn nóng, sớm muộn gì nhóc hồ ly kia cũng sẽ quay lại tìm mình.
Trở về núi Thanh Vân trong hân hoan sung sướng, Kỳ Thương cất vàng bạc châu báu kiếm được vào trong cái ổ của mình, xong lại cảm thấy mỹ mãn mà ngủ thêm một giấc. Vừa xuống núi đã kiếm được không ít tiền, hẳn là một chuyện rất rất vui.
Ngủ một đêm liền có ba mươi lượng vàng. Nghĩ đi nghĩ lại, Kỳ Thương vẫn thấy mình có lãi. Thế nhưng khi hắn biết hoa khôi đứng đầu lầu xanh nơi nhân giới có thể kiếm được năm mươi lượng vàng một đêm, hắn lập tức không còn vui vẻ nữa.