Vụ án thứ 5: Nỗi đau của Abe Khan.

Chương 4

“Tôi đã nhìn nơi này một lần, ở bên trong muốn ra ngoài rất đơn giản, có thấy cái đèn ngoài cửa không, chỉ cần xoay một cái là được.

Vấn đề là, muốn vào thì khó, trừ khi biết khẩu quyết ban nãy tôi đọc, hoặc biết cách vào.

Bây giờ điểm đáng nghi là, điện thoại của Chu Tri Nhiên tại sao lại ở đây? Nếu như Chu Tri Nhiên giống như lời anh nói, ngay cả mật mã ngoài cửa cũng không biết, vậy hắn làm cách nào vào được đây? Mặt khác, còn phải suy nghĩ một chút, chiếc điện thoại này, có đúng là do chính Chu Tri Nhiên để lại hay không.” Diệp Từ rất ít khi mở miệng, lúc này lại nói rất nhiều.

Tư Đồ nhấn nút khởi động máy, rất tiếc, không có pin.

Sau đó Tư Đồ nói, “Tôi nghĩ, tối hôm 16, Chu Tri Nhiên nhất định đã xảy ra chuyện hoặc gặp chuyện gì đó.

Chúng ta suy đoán khả năng thứ nhất, trên điện thoại có xà phòng, có lẽ lúc hắn từ nhà vệ sinh đi ra đã từng một lần rớt điện thoại, lúc đó đã xảy ra chuyện.”

“Nhưng tối hôm đó, chỉ có em gái tôi và Chu Tri Nhiên ở đây.”

“Đây là các anh biết, có lẽ còn điều khác mà anh không biết.”

“Tư Đồ tiên sinh, ý cậu là, lúc đó còn có người khác ở nhà cũ?”

“Đây chỉ là suy luận bước đầu.

Thân phận của người chết chắc hẳn sẽ được tìm ra nhanh thôi, nhưng để biết hướng đi của Chu Tri Nhiên, e là khó khăn.

Đồng tiên sinh, tôi kiến nghị anh tới tổ trọng án ở thành phố báo án.”

“Nhưng mà, nơi này thuộc quyền quản lý của Lâm thị.”

“Tôi không phải không tin cảnh sát nơi này, chỉ là kiến nghị anh thôi.

Trong tổ trọng án ở thành phố, có nhiều người rất thông minh, tổ trưởng của bọn họ là một trong số đó.

Mặt khác, nếu anh tìm tôi, tôi sẽ cố gắng giúp anh hết sức, nếu như tổ trọng án nhận vụ án của anh, tôi sẽ càng giúp anh nhiều hơn.

Với mạng giao tiếp của anh, đây là chuyện đơn giản mà nhỉ?”

“Được, tôi nghe lời cậu.”

“Về phần Chu Tri Nhiên… Đồng tiên sinh, sáng ngày mai tôi sẽ cho anh câu trả lời thuyết phục.”

Tư Đồ muốn về gấp, nhưng cũng rõ phải đợi Đồng Triết liên lạc với Cát Đông Minh xong mới có thể đi.

Năng lực làm việc của Đồng Triết nhanh tới nỗi khiến Tư Đồ kinh ngạc, chưa tới nửa tiếng, tổ trưởng đại nhân đã gọi điện lại, đợi tới khi Đồng Triết nói có Tư Đồ ở đây, Cát Đông Minh ở bên kia liền nói một câu, “Chúng tôi đến ngay, trước khi chúng tôi tới, không được để Tư Đồ đi!”

“Là vậy đó.

Tư Đồ tiên sinh, phiền cậu chờ tổ trưởng Cát một chút vậy.”

Thật là, phiền gì mà dữ vậy! Tư Đồ nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ tối, không biết Tiểu Diêu có sốt ruột không.

Tìm một chỗ không người nói rõ tình hình với Lâm Diêu, bên kia Diệp Từ cũng xin nghỉ với Đường Sóc, cả hai bọn họ đều giả vờ bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng đã nói vô số lần nhất định phải nhẫn nại, Cát Đông Minh cũng vừa lúc mang một nhóm thuộc hạ tới.

Nhìn thấy Tư Đồ, Cát Đông Minh liền cười nhưng trong không cười nói, “Khó khi nào thấy cậu có thể dành chút thời gian tới đây ha, hôm trước tôi mời cỡ nào cũng không đi.”

“Hừ, tôi rốt cuộc cũng nghĩ cho anh mà, tổ trọng án mượn hơi thần tài, chỉ có lợi không có gì xấu.”

“Bớt đi, chúng tôi là cảnh sát, không phải kéo doanh nghiệp quảng cáo.

Mấy tổ viên trong tổ bận tối tăm mặt mũi, Tiểu Lâm thì nghỉ ngơi, Tiểu Đường cũng nghỉ phép, cậu còn lấy việc đổ lên đầu tôi!”

“Không phải tôi làm khó anh, nếu nhờ vả đương nhiên phải nói rõ, trong cảnh sát tôi chỉ tin tưởng các anh.”

“Cũng được, rốt cuộc cũng nói được câu dễ nghe.

Tiểu Lâm sao rồi, mấy hôm nay trong tổ…”

“Mấy anh bỏ việc nhà qua một bên được không, dưới chân còn có một bộ xương kia kìa!” Đồng Nhã bên kia mới nghe anh mình kể lại có chuyện gì xảy ra, cô chống nạnh nhìn bọn họ nửa ngày, thật sự nhịn không được mới đi tới.

“Tiểu Nhã, em không thể im lặng một lúc hả!” Đồng Triết kéo em gái qua bên kia ngồi xuống.

“Người này là ai?” Cát Đông Minh kinh ngạc.

“Em của Đồng Triết, Đồng Nhã.

Cẩn thận, con bé đó không dễ chọc đâu, anh phải thấy lúc cổ vác cái xẻng nói chuyện với chúng tôi, y như con bé đốt nhà Dương gia bản hiện đại.”

Một tổ viên ở bên kia nghe trộm, đùa hỏi, “Ai đốt nhà ai?”

“Làm việc đi, đừng làm chuyện mất thể diện!”

Bỏ qua mấy chuyện râu ria, Cát Đông Minh đi theo Tư Đồ xuống tầng hầm xem hiện trường, lúc tới phòng sau, mắt liếc thấy Diệp Từ đang ở trong căn phòng nhỏ.

Hắn nhìn Tư Đồ hất hất đầu, nhỏ giọng hỏi, “Người kia là sao?”

“Bị tôi bắt tới đây, không cần để ý hắn, xem hiện trường, xem hiện trường.”

Dưới tầng hầm đã triển khai công việc, Cát Đông Minh không kiểm tra thi thể nhiều, đi nhiều vòng dưới tầng hầm, sau đó kéo Tư Đồ lên trên.

Trong phòng khách đang lấy khẩu cung của hai anh em Đồng gia, Cát Đông Minh định chờ kết quả khám nghiệm của pháp y xong rồi mới hỏi quan điểm của Tư Đồ, ai ngờ Tư Đồ đã nói, “Hai anh em Đồng gia có chút kì lạ, chờ lấy khẩu cung xong, anh nhìn kỹ sẽ thấy.

Đồng Triết chỉ ủy thác tôi tìm người, vụ án giết người không nằm trong phạm vi của tôi, cho nên tôi sẽ không hỏi nhiều.

Nhưng mà, điện thoại của Chu Tri Nhiên xuất hiện dưới tầng hầm rất kì lạ, có ngu cũng biết hai vụ án liên quan tới nhau, cho nên, nếu anh cần hỏi gì tôi, cứ gọi điện thoại cho tôi.”

“Cậu đang đổ hết việc lên đầu tôi đó hả?”

“Vụ án giết người vốn là của mấy anh mà, tôi chỉ là một thám tử bé nhỏ, đâu để ý nhiều việc như vậy.

Với lại, Tiểu Diêu còn chưa xuất viện, tôi cũng hết cách rồi.”

“Hừ, cậu không cần hết cách, người cũng tới rồi.”

Hả? Tư Đồ nhìn theo hướng tay Cát Đông Minh chỉ, Lâm Diêu và Đường Sóc đi qua phòng khách hướng về phía họ, hắn liền chạy tới đón.

“Sao em lại tới đây?”

“Anh vừa gọi cho tôi xong, tổ trưởng cũng gọi tới, tôi không nằm ở bệnh viện được, cho nên tới xem thử.” Lâm Diêu vừa chào hỏi mấy tổ viên, sắc mặt cũng hồng hào hơn nhiều.

Không đợi Tư Đồ quay lại tính sổ Cát Đông Minh, Đường Sóc đã thấp giọng hỏi, “Đại Binh ca đâu anh?”

“Đi vào trong đó, hắn ngồi trong căn phòng nhỏ nhất bên trái.”

Đường Sóc liền theo chỉ dẫn đi vào trong.

Tư Đồ kéo tay Lâm Diêu, không để ý ánh mắt của bất kì ai, đỡ hắn ngồi xuống.

“Sao rồi?” Lâm Diêu hỏi.

“Anh đã nói không được tới rồi, em đó, bình thường không tham gia ý kiến, sao lần này lại vậy?”

“Trách tôi nhiều chuyện?”

“Dĩ nhiên không phải.

Em nguyện ý đứng ra quyết định việc nhà, anh vui còn chưa hết, anh chỉ thấy lạ, bình thường em còn khó nói chuyện hơn anh, sao lần này lại…”

“Còn nhớ Trương Ny không?”

“Trương Ny? Cái cô gái ở hồ Cầm Tâm hả?”

“Đúng vậy.

Chính là cô ấy giới thiệu anh với Đồng Triết, hồi trưa tôi nói chuyện với Trương Ny, cổ nói ban đầu muốn nhờ tôi giúp, sau lại nghe tôi nằm viện nên mới nhớ tới anh.”

“Sao Trương Ny lại quen Đồng Triết?”

“Trương Ny và Đồng Nhã là bạn học thời đại học, hai người vẫn giữ liên lạc.”

“Khó trách em lại giúp đỡ.

Có bạn cũ đứng ra nhờ, ủy thác cũng khó từ chối.

Anh vốn nghĩ là Chu Tri Nhiên chạy ra ngoài chơi vài hôm, không nói với người nhà thôi, nhưng tình hình thực tế lại phức tạp hơn anh nghĩ nhiều.

Hơn nữa…”

“Hơn nữa cái gì?”

“Sau khi đến đây, Diệp Từ… rất kì lạ.”

Hả?

Chẳng biết căn nhà trăm năm này đã yên lặng bao lâu, đêm nay lại mở đèn sáng trưng, mọi người đều bận rộn lo chuyện của mình.

Khoảng đến hơn 11 giờ khuya, cha của Đồng Triết và thư ký chạy tới.

Thân thể của ông vẫn còn khỏe mạnh lắm, trên khuôn mặt uy nghiêm là đôi mắt có thần lấp lánh, quan sát xung quanh, không hề hoảng loạn mà rất bình tĩnh.

Đồng Triết thấy cha tới, liền cùng Đồng Nhã ra đón, dưới sự hướng dẫn của bọn họ, Cát Đông Minh tiến hành nói chuyện.

Tư Đồ và Lâm Diêu mới từ dưới hầm đi lên thì thấy Cát Đông Minh bắt chuyện với bọn họ.

“Chắc là cha của Đồng Triết, qua xem một chút đi.”

Hai bên giới thiệu, ông tự xưng là ‘Đồng Chấn Thiên’.

Ông không nói nhiều, hầu hết vẫn nghe mọi người nói, thời gian trôi qua chừng một tiếng, công việc ở hiện trường trên cơ bản đã xong, Cát Đông Minh liền nói, “Hôm nay cứ như vậy đi, ngày mai chúng tôi sẽ quay lại.

Còn muốn tới nhà của ngài để điều tra, mặt khác, Đồng tiên sinh, cậu nói cô em họ ra nước ngoài du học kia, làm ơn cũng mời người nhà họ tới.”

“Được.

Khoảng mấy giờ thì được?”

“Hai giờ chiều đi.”

Cứ thế sắp xếp xong hành trình ngày mai, Cát Đông Minh bảo mọi người về.

Diệp Từ và Đường Sóc không biết đã đi từ lúc nào, Tư Đồ cũng không liên lạc với bọn họ, theo mọi người về thành phố.

Giằng co cả buổi, trở về bệnh viện liền buồn ngủ chịu không nổi, Tư Đồ cũng không có tâm trạng bò lên giường của Lâm Diêu, sau khi căn dặn đối phương nghỉ ngơi sớm, liền nằm xuống ghế sô pha đã làm bạn hơn nửa tháng, lấy mền đắp lên người.

Cũng không phải chiếc giường kia không hấp dẫn, mà là trong đầu Tư Đồ có quá nhiều câu hỏi.

“Ngủ không được?” Lâm Diêu nằm trên giường, cũng không thể ngủ ngay.

“Ừ, nghĩ chút chuyện, em mau ngủ đi.”

“Tôi biết anh không bỏ xuống được, đừng nghĩ nữa, ngày mai đi theo tới Đồng gia xem chút đi.”

“Anh không muốn đi lắm, chuyến này đi sợ sẽ không thoát được, không có thời gian ở cạnh em.”

“Tôi cũng không phải con nít ba tuổi, cả ngày cần người chăm sóc.”

Tư Đồ ngồi dậy, dựa vào tay vịn mở to mắt nhìn Lâm Diêu hoàn toàn không có chút buồn ngủ.

“Tiểu Diêu, em nói thật đi, có muốn dính vào không?”

“Tôi cũng không phải nói lời này.”

“Bên Đông Minh không cho em làm, anh ở bệnh viện trông em, có phải chán lắm không, muốn chạy ra ngoài động não?”

“Anh nói sao thì tính vậy đi, tôi không giành với anh.”

Tư Đồ cười trộm trong lòng, dễ thương dễ sợ.

“Nói trước, chúng ta chỉ điều tra vụ Chu Tri Nhiên mất tích, mặc kệ vụ giết người.”

Lâm Diêu lấy gối đầu lót sau lưng, ngồi dậy, nương theo ánh trăng nhìn khuôn mặt tươi cười mang sủng ái của Tư Đồ.

“Chính anh cũng biết, hai vụ này liên quan tới nhau, anh muốn không đếm xỉa cũng không được.”

Tư Đồ thở dài bất đắc dĩ…

“Rồi, cùng điều tra hai vụ án cũng được, nhưng có một điều kiện.”

“Bàn điều kiện với tôi làm gì, đi nói với Đồng Triết đi.”

“Điều kiện này là với em, nếu em không đồng ý, vậy thì ngoan ngoãn nằm im trong bệnh viện đi.”

Lâm Diêu có chút buồn bực trừng mắt, thuận miệng hỏi hắn, “Nói đi, điều kiện gì?”

“Động phòng trước, ui da! Tiểu Diêu, sao em lại dùng gối đánh anh nữa!”

“Anh phải thấy may vì tôi không ném đèn bàn.”

“Ném gối đi có phải định tối nay gác đầu lên tay anh ngủ không, thôi thôi thôi, anh không nói nữa, đừng ném cây đèn!”

Nhìn Tư Đồ ủy khuất, Lâm Diêu nhịn không được bật cười.

“Tư Đồ.”

“Đi vắng rồi.”

“Gọi anh đó.”

“Không nghe thấy.”

“Qua đây.”

“Không đi, hả?”

“Tôi kêu anh qua đây.”

Tư Đồ kinh ngạc nhìn người ngồi trên giường, dưới ánh trăng mông lung, thấy đối phương nhìn mình cười, trong con ngươi xanh đen bao hàm sự dịu ngoan của vợ hiền, Tư Đồ nhìn mà ch ảy nước miếng.

“Đồ ngốc, qua đây.” Vỗ vỗ lên vị trí trống bên cạnh mình, Lâm Diêu mềm giọng nói.

“Cục cưng, anh sẽ không khách sáo đâu đó.” Tư Đồ phóng như tia chớp, bò lên giường.

Cái tên không thành thật kia ôm chặt lấy Lâm Diêu, Lâm Diêu chỉ có thể đẩy ng ực hắn mấy cái, lúc này nếu muốn chơi trò khêu gợi còn bày đặt thì đó không phải cá tính của Lâm Diêu, nhưng mà hắn cũng sẽ không để ai kia làm được ý muốn.

“Động phòng anh khỏi cần nghĩ tới, nơi này không phải chỗ để làm, để anh duỗi thẳng chân ngủ ngon thì tôi có thể giúp.”

Vẻ mặt của Tư Đồ như trái bong bóng bị xì hơi.

“Em đang dằn vặt anh đó hả, được nhìn nhưng không được ăn, không sợ anh nghẹn tới bị tàn phế sao?”

“Không sợ, cùng lắm tôi ở trên.”

Vợ yêu nhà mình khó khi nào bướng bỉnh như vậy, Tư Đồ tham lam động ngón tay, mặc kệ chỗ này là chỗ nào, phải ngăn chặn người trước đã.

“Anh đàng hoàng chút đi, leo xuống.” Trong lòng Lâm Diêu nói, để anh nhìn thấy ánh sáng thì tôi chỉ thấy bóng tối thôi.

“Không làm tới cuối cùng, anh chỉ muốn chạm vào em thôi.”

Nghĩ tới nghĩ lui, trải qua thời gian lâu như vậy, trói chặt hắn làm hắn chịu đựng không ít, cũng nên cho chút kẹo nhỉ?

Cảm giác người trong lòng chợt thả lỏng, Tư Đồ liền xông lên.

“Nói rồi, nếu anh quá đáng, tôi sẽ đạp anh xuống giường.

Nếu…”

Còn chưa nói xong, lúc này còn nói gì nữa, rất dư thừa! Tư Đồ đã sớm dùng hành động để chứng minh nhiệt tình của hắn mãnh liệt cỡ nào.

Tên đáng chết, không nhẹ một chút, môi sắp bị cắn nát rồi! Bị ôm tới thở không nổi, Lâm Diêu không có khí lực dùng tay đấm lên lưng Tư Đồ, ý bảo hắn chậm một chút, nhẹ một chút, dịu dàng một chút.

Nhưng tay còn lại của Tư Đồ đã sớm luồng vào quần thun của Lâm Diêu.

“Ưm!” Một tiếng không nhịn được phát ra trong ngực Tư Đồ, nơi yếu ớt nhất của Lâm Diêu đã rơi vào tay giặc, còn nhấp nhô theo ngón tay của Tư Đồ, quay lưng phản bội chủ nhân.

“Tiểu Diêu, em thật nhiệt tình…”

“Câm miệng.”

“So nhiệt độ với anh đi, em còn nóng hơn anh nữa.”

“Anh!”

Lâm Diêu bị Tư Đồ cầm lấy cổ tay, kéo dính vào quần trong của hắn, theo nhiệt độ tiếp xúc của ngón tay cũng đủ làm Lâm Diêu kinh hãi vô cùng!

Cởi qu@n lúc nào vậy? Lâm Diêu không biết, Tư Đồ có một đôi tay rất linh hoạt.

Tiếng th ở dốc càng ngày càng gấp rút, hơi thở nóng hầm hập phả vào lỗ tai, cơ thể bị nhuộm một màu hồng, vẫn cho là mình chỉ cần một chút dục cầu nhợt nhạt, không nghĩ tới, lúc này thật sự muốn nuốt đối phương vào bụng.

“Ngoan ngoan, đừng nhanh quá, anh không muốn tốn tiền mua khăn trải giường.”

“Vậy anh, anh cũng, a, chậm một chút đi…”

So với sự thành thạo của Tư Đồ, Lâm Diêu có chút như trứng chọi đá, đừng trách hắn, hắn vốn là người giữ mình trong sạch, chuyện này tất nhiên không có kinh nghiệm.

Mỹ vị nhất định phải từ từ thưởng thức, Tư Đồ là người hiểu rất rõ điều này.

Người dưới thân áo mở rộng, trong bóng đêm tản ra ánh sáng nhu hòa, không phải là đẹp nhất, mà là càng đẹp hơn, đầu hắn nóng lên, miệng mở ra, hướng đúng về điểm hồng mà cắn, thân mật truyền thẳng đến năm giác quan vô cùng mãnh liệt.

“Không được, không được cởi… nữa, a, cứ như vậy anh muốn cắn xuống đâu…”

Nói đi, em tự nói đi, anh không có thời gian! Tư Đồ căn bản không quan tâm tới sự kháng nghị của Lâm Diêu, vùi đầu làm việc của hắn.

Trên thân thể không biết có bao nhiêu chỗ nhạy cảm, Lâm Diêu lúc này chỉ có thể trợn mắt, chỉ cần là nơi Tư Đồ chạm vào, sẽ liền thấy bất an và nóng lên, không hề hay biết trong thân thể giãy dụa, nơi khô cạn nhất đã được giải khát, giống như hơn mười ngày không uống nước, yết hầu được uống ngụm nước đầu tiên.

Muốn xin tha, muốn hắn nhanh lên, nhanh một chút, nhanh hơn nữa, nhưng Lâm Diêu cậy mạnh không chịu mở miệng, lửa nóng trong thân thể bị đè nén như ngựa hoang chạy trên thảo nguyên, làm càn không cố kỵ, ngọt ngào vui sướng.

Không nếm sẽ không biết, nếm rồi sẽ không xong, Lâm Diêu làm sao mới được đây, ngọt như vậy, thơm như vậy mà?

Hô hấp rối loạn từ từ chảy xuống, cứ ưm a liên tục, càng đè nén càng là mê hoặc cực hạn.

“Tiểu Diêu, sao em có thể phát ra âm thanh tình như vậy?” Không chịu nổi nữa, tiếp tục như vậy, căn bản không không chế được.

“Rất tình sao?”

“Tình muốn chết, gặp quỷ rồi, anh mặc kệ.”

“Ngu ngốc, không được cởi qu@n tôi.”

“Vậy em cũng đừng đáp lại hăng hái như thế.”

“A, anh, đừng cắn.”

“Không dừng được, cục cưng à.”

“A…”

“A…”

Hai thân thể nóng hổi dây dưa trong chăn, ai cũng không nói gì nữa, đắm chìm trong sở dục của người yêu.

Trên giường có một tòa núi nhỏ ẹo tới ẹo lui, hai người dưới ngọn núi chỉ hôn môi thôi, không biết hưởng thụ bao lâu, nơi của Lâm Diêu đầu hàng dưới tay Tư Đồ, Tư Đồ cũng phóng xuất.

Sắc xuân trong phòng bệnh rốt cuộc cũng dừng.

Tới trưa hôm sau, Tư Đồ cứ giữ nụ cười trên mặt tới muốn rút gân, Lâm Diêu nhìn cỡ nào cũng muốn tát cho vài phát.

Lúc này hắn cũng chẳng quản có vụ án gì, từ lúc mở mắt đã dính chặt bên người, quyền đấm cước đá cũng không chịu đi!

Tư Đồ mặt dàn dán chặt, Lâm Diêu mới định mở miệng mắng chửi, người kia đã giảo hoạt nói, “Hết khăn giấy rồi, tối qua xài quá trời.”

Trên mặt liền đỏ bừng, muốn mắng chửi cũng không nổi.

“Tư Đồ, sao anh không mở máy vậy?”

Lúc cửa phòng bị đẩy vào, Đàm Ninh mang theo một luồng gió mát bước vào.

Lúc thấy trạng thái của hai người, hắn liền biết mình tới không đúng lúc.

“Lát nữa tôi quay lại ha?”

“Không cần, tôi cũng định ra ngoài.” Thấy tốt liền dừng, Tư Đồ biết đúng mực.

“Đừng vội đi, tôi có ít đồ cho anh xem.

Tiểu Lâm, cậu cũng xem đi.”

Nói xong, Đàm Ninh ngồi xuống sô pha, lấy tấm ảnh ra.

“Đây là tình hình chúng tôi điều tra được đến giờ, thi cốt dưới tầng hầm là người của Đồng gia, tên là Hàn Vân, tôi nhớ hai người từng tham gia một vụ ở sơn trang đúng không, người chết tên là Phùng Hiểu Hàng.”

“Đúng, thì sao?”

“Vừa khớp, Hàn Vân là bạn gái của Phùng Hiểu Hàng, nguyên nhân cô ta xuất ngoại là do tự sát vì Phùng Hiểu Hàng không thành, người nhà cô ta mới muốn đưa cô ta đi nước ngoài.

Cành trùng hợp hơn, tôi điều tra ghi chép điện thoại trong nước của Hàn Vân, ngày xuất ngoại của cô ta chắc là ngày 6 tháng 3 năm trước, mà ngày 9 tháng 3 số điện thoại này vẫn còn sử dụng, người cuối cùng được ghi trong nhật ký liên lạc là Phùng Hiểu Hàng.”

Tư Đồ và Lâm Diêu đã sớm có nghi hoặc trùng trùng, nhưng mà, Đàm Ninh nói lời này, càng làm hai người thấy khó tin.

“Sáng hôm nay đã đối chiếu vân tay xong, trong đó có một vân tay làm tôi và tổ trưởng giật mình.”

“Ai?”

Đàm Ninh lấy một tấm ảnh và một tờ giấy trong balo ra, từ từ đặt xuống mặt hai người.

“Mẹ nó, gặp quỷ?”

“Sao lại là cô ta?”

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play