Vụ án thứ 4: Trò chơi sinh mạng.

Chương 24

Còn 40 phút.

Căn phòng cạnh biển.

Vào lúc tôi huy hoàng nhất lại đi đắc tội với một nhân vật chính phủ, lúc đó tôi thậm chí còn tự sát! Sau khi được cứu sống, tôi trốn đi và bắt đầu thu thập chứng cứ dơ bẩn phía sau họ, tôi tốn nửa năm rốt cuộc cũng làm hắn không đặt chân được vào xã hội, thậm chí cùng đường tôi vẫn chưa hết giận, tôi giết hắn, dùng một cách hoàn mỹ giết hắn! Cảnh sát nhận định hắn tự sát, có hiểu không? Tôi thoát tội.

Không nghĩ tới lại có người tìm được, nói biết tôi làm gì, thậm chí còn có chứng cứ! Khi đó, trước mặt tôi chỉ có hai con đường, trở thành thành viên của bọn họ hoặc nhận sự trừng phạt của pháp luật.

Tôi lựa chọn vế trước.

Sau khi vào tổ chức đó tôi mới biết, bọn họ nhìn trúng tôi, dùng thủ đoạn lấy chuyện riêng của người khác, nói thật tôi làm rất tốt, chỉ cần là người tôi nhìn trúng, chẳng có ai thoát khỏi bàn tay tôi.

Địa vị của tôi trong tổ chức càng ngày càng cao, tiền của tôi cũng càng ngày càng nhiều.

Mãi cho đến khi, các người bắt được Điền Hải Quang!”

“Người liên lạc với Điền Hải Quang là anh?” Tư Đồ hỏi.

“Đúng vậy, Điền Hải Quang và tôi đã sớm quen biết nhau, đến khi tôi điều tra được hắn tự trộm tác phẩm của mình gạt tiền bảo hiểm, tôi mới liên lạc với hắn, đương nhiên hắn cũng không biết người đó là tôi.

Chuyện của Điền Hải Quang không chỉ làm tổ chức và tôi tổn thất tiền bạc mà còn làm tổ chức bại lộ triệt để trước cảnh sát.

Bởi vậy, tổ chức trừng phạt tôi… Đám chó khốn nạn kia lại * vợ tôi! (Trong bản raw bị censore chỗ này, mình cũng ko kiếm đc bản nào khác nên để nguyên)

Lúc đó tôi liền hiểu mình phải thoát khỏi tổ chức chết tiệt đó, nhưng bọn họ sẽ không bỏ qua cho người nhà tôi.

Cho nên tôi mới gieo rắc lời đồn là vợ tôi ngoại tình, tức giận ly hôn, mà làm như thế cũng là bước đầu tiên trong kế hoạch rút chân khỏi tổ chức.”

Tư Đồ lạnh lùng nhìn Ngụy Bằng, không có một tia nào là đồng cảm.

“Lão Ngụy, chuyện anh và vợ ly hôn cũng đã gần hai năm, nói theo lời anh từ đó bắt đầu, vậy kế hoạch của anh cần tôi để làm bàn đạp sao?”

“Không sai! Tôi điều tra vụ án ngọc lưu ly từ đầu đến cuối, nhìn ngoài mặt là do Lâm Diêu phá, nhưng thật ra người chân chính phá án là cậu! Mà cậu cũng là người thứ hai trốn khỏi sát thủ của tổ chức.” j

“Người đầu tiên là Diệp Từ?”

“Đúng vậy! Tôi hận tổ chức đó cũng hận cậu! Tôi biết mình không có khả năng được kết cục tốt, tôi không có thì các người cũng đừng hòng! Tôi chờ, rốt cuộc cũng chờ đến cơ hội này! La Vạn Xuân chỉ là một con chó sai vặt của tôi màthôi, mà Triệu Thiên Minh là con chó của La Vạn Xuân! Hắn vẫn luôn giúp La Vạn Xuân làm giả sổ sách, che giấu cho La Vạn Xuân dọa dẫm lấy tiền từ trong tay tôi, lần trước tính sai sổ sách, sau khi Triệu Thiên Minh bị bên tài vụ tìm ra, hắn bắt đầu nghi ngờ, La Vạn Xuân còn một chủ nhân khác, hắn lén đến văn phòng của La Vạn Xuân điều tra, dĩ nhiên trong lúc vô tình hắn tìm được tư liệu kia! Hắn uy hiếp La Vạn Xuân một số tiền lớn để bịt miệng.

Lúc biết chuyện này, chúng tôi đang ở nước ngoài, vì vậy tôi bắt đầu kế hoạch giết Triệu Thiên Minh, kể cả liên hệ tới cậu và tổ chức.

Đầu tiên, tôi chọn bức tranh của Điền Hải Quang, chính là để các cậu điều tra quan hệ giữa tổ chức và Điền Hải Quang.

Bởi vì sau vụ án ngọc lưu ly, cảnh sát có vẻ chẳng quan tâm gì đến tổ chức đó nữa, tôi nhất định phải để cảnh sát để mắt tới đám người kia!

Tôi nói với tổ chức, tôi đã chuẩn bị đối phó với các cậu, bảo bọn họ phái người tới bố trí dây thừng là được.

Đối với câu trả lời cậu nói, giúp đỡ thì được, nhưng nếu tôi không giết được cậu thì chờ bị giết thôi! Điều này tôi đã sớm dự liệu tới.

Sau khi Triệu Thiên Minh chết, cảnh sát rất coi trọng cậu, tổ chức bắt đầu nóng nảy, cho nên bọn họ cảnh cáo tôi, chính là tai nạn kia.”

Thì ra vụ tai nạn không phải hắn làm, xem ra Lâm Diêu nghĩ không sai, hắn thật sự rất yêu thương con gái mình.

Nghe đến đó, Tư Đồ liếc nhìn cửa sổ phía sau Ngụy Bằng, lửa đã không còn, tiếng người cũng dần thưa, xe của bọn họ cũng đã bị kéo đi, xem ra nhân viên phòng cháy chữa cháy và cảnh sát đã đi rồi, không biết Lâm Diêu đang ra sao.

“Ngụy Bằng, kế hoạch của anh làm tôi thấy lạ, anh làm nhiều như vậy, giết hai người, tôi không cho tổ chức đó sẽ bỏ qua cho anh và người nhà của anh.”

“Từ sau khi bọn họ hại vợ tôi, tôi vẫn luôn lén sưu tầm chứng cứ phạm tội của bọn họ, đây chính là chiếc ô che chắn cho gia đình tôi! Tôi vừa bảo Lâm Diêu gửi lá thư kia đi, đó chính là thư cảnh cáo, nếu bọn họ dám đụng vào một sợi tóc của người nhà tôi, tôi sẽ đưa chứng cứ cho người nắm quyền ở cảnh cục!”

“Là vậy à.

Thế anh chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ chạy?”

“Chạy? Cả trắng lẫn đen đều ở đây bắt tôi, tôi chạy sao đây? Vừa bắt đầu tôi đã chuẩn bị tốt để đi gặp Diêm Vương rồi.”

“Anh muốn bảo vệ người nhà của mình như vậy, sao còn muốn mắc lỗi lần nữa! Còn nữa, lần ở trên biển có phải do anh nổ súng không?”

“Đúng, tối hôm đó, tôi làm bộ ở trong phòng uống rượu, cái gì mà nhân viên đưa rượu đều là giả.

Nhân viên đó hôm sau đã bị tôi lấy lý do rất hoàn mỹ, phái đi một nơi thật xa để khảo sát rồi, chờ hắn quay lại, chuyện này cũng đã kết thúc.

Cho nên, tôi không cần chứng minh gì.

Nói nhiều như vậy, xin lỗi, Tư Đồ, tôi không có thời gian.” Ngụy Bằng đột nhiên nói.

“Có ý gì?”

“Không ai nguyện ý đi tìm cái chết, tôi cũng thế.

Thủ đoạn của cậu cao minh, e là cũng không hủy được quả bom này.

Tôi phải đi, nếu tôi còn sống được, Tư Đồ, tôi sẽ cầu khẩn cho cậu.

Nếu tôi chết, xuống địa ngục tôi vẫn sẽ ám cậu!”

“Ngụy Bằng, một vấn đề cuối cùng.

Tôi cho rằng tổ chức vẫn luôn giám sát anh, chúng ta bây giờ nói chuyện, tổ chức của anh có nghe trộm không?”

“Tại sao tôi muốn đưa các cậu đến đây chứ, căn phòng này tôi đã xử lý, cho dù gắn máy nghe trộm cũng vô dụng, kể cả điện thoại di động cũng thế.

Về phần người luôn âm thần giám sát tôi, đã bị Lâm Diêu dẫn đi rồi.”

“Anh lợi dụng Lâm Diêu dẫn người của tổ chức đi!”

“Đúng thế.” j

“Nếu Tiểu Diêu xảy ra chuyện gì, lão Ngụy, tôi sẽ vặn gãy cổ anh!”

Ngụy Bằng đi tới cửa, vén cổ tay áo lên, lắc lắc đồng hồ trên tay, “Cậu cho là tôi hủy điều khiển từ xa thật rồi sao? Cậu tháo quả bom xuống được, đương nhiên tôi biết làm kíp nổ, cậu có thể đuổi theo tôi, chúng ta mới là diễn viên của trò chơi này.”

Còn 30 phút.

Lâm Diêu chạy trối chết gần như muốn nổ tung phổi, ngón tay cũng bắt đầu run rẩy, khi hắn mở tủ giữ đồ ra, nhìn thấy một tờ giấy bên trong! Hắn bất chấp mở ra xem… Mấy giây sau, trên gương mặt tái nhợt của Lâm Diêu xuất hiện nét giận dữ.

“Xin lỗi, Lâm cảnh quan.” Trong tờ giấy chỉ có mấy từ này.

Mẹ nó, Ngụy Bằng đó đã sớm biết Tư Đồ sẽ đổi với mình!

Không được, phải tỉnh táo lại!

Lâm Diêu lấy điện thoại gọi cho Cát Đông Minh.

“Căn bản không có mật mã, tôi bị gạt rồi.”

“Đừng nóng, Tư Đồ mới liên lạc với tôi.

Ngụy Bằng chạy rồi, bây giờ Tư Đồ đang mang theo quả bom đuổi theo hắn, tôi kêu người bên tổ tháo bom tới đó gặp Tư Đồ rồi, hắn không sao.”

“Bọn họ chạy hướng nào?”

“Phía nam ngoài khơi.”

Lâm Diêu lại chạy như bay khỏi sân bay, đôi chân gần như không chịu nổi nữa.

Hắn rất may mắn lấy được chiếc xe có tính năng tốt, từ sân bay chạy tới vùng biển phía nam, Lâm Diêu chỉ mất mười phút!

Trên bờ biển, Cát Đông Minh đã chuẩn bị sẵn ca-nô chờ Lâm Diêu, thấy Lâm Diêu như mũi tên chạy tới, liền ra lệnh cho người khởi động thuyền!

Còn 20 phút.

Trong vòng mấy phút, chiếc ca-nô của bọn họ đã đuổi kịp Tư Đồ.

Rốt cuộc cũng nhìn thấy Tư Đồ, còn thấy bên cạnh hắn một chiếc ca-nô sáng đèn cảnh sát, đây là người bên đội tháo bom! Lâm Diêu rất rõ ràng, dưới tình huống truy kích Ngụy Bằng, Tư Đồ không có cách nào để đội tháo bom đến gần.

Trong tiếng gió biển, Lâm Diêu gào tên Tư Đồ.

“Tư Đồ, Tư Đồ, dừng lại, tháo bom xuống, để tôi đuổi theo Ngụy Bằng! Tư Đồ, dừng lại!”

Tư Đồ nhìn thoáng qua Lâm Diêu, ngoảnh mặt làm ngơ.

“Tới gần hắn, nhanh lên!” Lâm Diêu hét to về phía người lái ca-nô.

Rất nhanh hai chiếc ca-nô chạy song song nhau, Lâm Diêu la tới khàn giọng, Tư Đồ vẫn nhẫn tâm mặc kệ hắn!

Tên chết tiệt này, rốt cuộc muốn gì?!

Cát Đông Minh không kịp nói với Lâm Diêu không thể đến gần, đã nhìn thấy Lâm Diêu đạp chân lên chiếc ca-nô bên cạnh, đầu óc trống rỗng.

“Tiểu Lâm!”

Trong tiếng hét sợ hãi của Cát Đông Minh, Lâm Diêu tung người nhảy lên ca-nô của Tư Đồ.

“Tư Đồ, anh dừng lại cho tôi!” Hắn nhào tới ôm chặt Tư Đồ từ phía sau, Lâm Diêu điên cuồng gào thét.

j

“Em qua đây làm gì, mau leo xuống!” Tư Đồ dùng một tay muốn đẩy Lâm Diêu xuống biển, tiếc rằng Lâm Diêu dùng quá nhiều sức.

Còn 10 phút.

Trong lúc hai ba chiếc ca-nô đang giằng co, bóng dáng của Ngụy Bằng đã không thấy đâu.

Tư Đồ và Lâm Diêu một ôm chặt, một muốn đẩy người xuống biển.

Người bên đội tháo bom cũng muốn nhảy lên ca-nô của Tư Đồ như Lâm Diêu, nhưng thử vài lần vẫn không làm được.

Tư Đồ và Lâm Diêu như điên rồi, muốn ngăn đối phương lại.

“Anh muốn chết sao, mau dừng lại!”

“Vô dụng thôi, trong tay hắn còn điều khiển khác, em mau leo xuống!”

“Không!”

“Anh không sao, anh đã kêu Diệp Từ chặn Ngụy Bằng ở phía bắc! Trong tay bọn họ đều có súng, anh không thể dừng lại.”

“Anh đưa súng cho Diệp Từ?”

“Em có anh bảo vệ, sẽ không xảy ra chuyện.

Anh biết Ngụy Bằng có súng, Diệp Từ sẽ bị thiệt, anh sợ hắn có ý định khác.

Diệp Từ nói hắn có cách đối phó với quả bom, anh không sao, em mau leo xuống!”

“Đi cái con khỉ, Tư Đồ Thiên Dạ, anh lại gạt tôi! Nếu anh sợ tôi và anh cùng bị nổ chết thì cứ nói thẳng!”

“Em!”

“Tôi cho anh biết, đừng hòng hất tôi ra.”

“Em điên hả? Đi mạo hiểm với anh như vậy để làm gì!”

“Bởi vì tôi yêu anh!”

Má! Đúng là thua rồi.

Tư Đồ không thèm nhắc lại, một tay kéo Lâm Diêu từ phía sau ra trước, ôm thật chặt vào lòng.

Còn 5 phút.

Rốt cuộc cũng nhìn thấy chiếc ca-nô của Ngụy Bằng.

Nhưng cái làm Lâm Diêu kinh ngạc là, ca-nô của Ngụy Bằng lại đứng trên mặt biển.

Mà đối diện ca-nô, chính là Diệp Từ dùng súng nhắm vào hắn! Càng khiến Lâm Diêu kinh ngạc hơn nữa là bên cạnh Diệp Từ, chính là vợ của Ngụy Bằng.

Tất cả ca-nô đều dừng lại, Lâm Diêu kinh ngạc hỏi, “Diệp Từ quá đáng rồi.”

“Cá tên ác thú không phải tự nhiên mà có đâu, yên tâm, Diệp Từ sẽ không hại vợ của hắn.

Lão Ngụy, tôi tới rồi!” Tư Đồ hô một tiếng.

Ngụy Bằng đã sớm biết Tư Đồ bọn họ đuổi theo, đôi mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm Diệp Từ.

“Chuyện này không liên quan tới vợ tôi, thả cô ấy ra!”

“Lúc các người giết em gái tôi, tại sao không thả nó? Chúng ta một đổi một, đưa điều khiển quả bom cho Tư Đồ!”

Ngụy Bằng thậm chí không hề suy nghĩ, liền tháo đồng hồ ném qua cho Tư Đồ.

Lâm Diêu vội vàng cầm lên, nhấn nút cancel, tháo quả bom khỏi ngực Tư Đồ, ném qua một bên.

j

“Thả vợ tôi ra, để cô ấy lên thuyền của cảnh sát!”

Diệp Từ hơi giật tay, Lâm Diêu thấy người phụ nữ thở gấp gục xuống, giờ hắn mới biết trên cổ cô bị quấn sợi cước.

Lúc này, Tư Đồ nổ máy, tới gần Ngụy Bằng, Lâm Diêu đang muốn nhảy qua thì Tư Đồ nói, “Cẩn thận một chút.”

Ngụy Bằng rất đàng hoàng, hắn không hề có cảm giác bị Lâm Diêu dẫn sang ca-nô của Tư Đồ, hắn chỉ chăm chú nhìn chằm chằm Diệp Từ.

Chờ Ngụy Bằng được đưa sang ca-nô của Tư Đồ, vợ của Ngụy Bằng cũng được đưa lên thuyền của đội tháo bom, Cát Đông Minh để bọn họ về trước.

Nhìn chiếc ca-nô dần xa, Ngụy Bằng đột nhiên khàn giọng nói, “Tiểu Phân, anh có lỗi với em, xin lỗi Đồng Đồng, em phải đưa Đồng Đồng rời khỏi nơi quỷ quái này, sống cho thật tốt, tìm một người đàn ông tốt.

Tiểu Phân, chăm sóc tốt cho Đồng Đồng!”

Lâm Diêu mặc dù hận Ngụy Bằng thấu xương, nhưng vẫn không đành lòng cắt đứt cảnh chia ly của vợ chồng hắn.

Lúc này, cái vị chưa khỏi bệnh hẳn còn bôn ba chạy khắp nơi đã không còn kiên trì được nữa, Lâm Diêu ngồi bệt xuống.

Thế nhưng Tư Đồ nhận ra gì đó! Không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, Ngụy Bằng đột nhiên chạy tới cầm quả bom lên, đánh thật mạnh vào người Lâm Diêu.

Lâm Diêu đã không còn sức chống cự, Tư Đồ vẫn bị Ngụy Bằng cướp trước một bước.

Ngụy Bằng ôm lấy Lâm Diêu, cầm quả bom và một con dao.

“Tư Đồ, chúng ta cùng xuống địa ngục đi!”

Tư Đồ không kịp suy nghĩ nhiều, chợt nghe đồng hồ của quả bom phải dừng lại mới đúng, lại phát ra tiếng tích tắc, trên màn hình lại bắt đầu đếm ngược.

60… 40… 30…

“Tư Đồ, sắp nổ rồi, mau nhảy xuống!” Lâm Diêu chỉ còn lại sức để gọi.

“Câm miệng!”

Trong vài giây…

Cát Đông Minh đẩy người xuống biển, bản thân thì ra sức bơi tới!

Diệp Từ ném cước ra, nhưng bị gió thổi lệch khỏi quỹ đạo, không bắt được Ngụy Bằng!

Tư Đồ nắm lấy lưỡi dao đè trên cổ Lâm Diêu, bàn tay nhất thời chảy máu đầm đìa.

Lâm Diêu dùng sức lực cuối cùng, dùng đầu đập vào đầu Ngụy Bằng.

Quả bom trong tay bị Lâm Diêu làm văng ra, bay trên không, đang lúc mọi người nhìn theo … 18… 15…

Trong đầu mọi người chỉ một mảng trống rỗng, nhưng trong đầu Tư Đồ chỉ quanh quẩn câu nói “Bởi vì tôi yêu anh”.

Chính vì yêu em nên mới muốn em an toàn, bởi vì yêu em mới muốn em được sống sót.

Tư Đồ bắt lấy quả bom… Hắn rõ, nếu như ném đi, cự ly sẽ không xa.

Hắn chỉ có thể dùng 15 giây, bơi được bao nhiêu xa thì hay bấy nhiêu!

Ngụy Bằng thấy Tư Đồ muốn nhảy xuống biển, liền đẩy Lâm Diêu ra nắm lấy chân Tư Đồ, sống chết cũng không buông!

“Cùng chết, cùng chết đi!”

Ngay cả cơ hội cuối cùng cũng không cho tôi sao? Đây là sao hả ông trời chó kia! Tư Đồ tuyệt vọng.

j

Diệp Từ ra sức bơi về phía bọn họ, nhưng mà thời gian không đợi ai.

Ngay lúc mọi người đang rơi vào tuyệt vọng, trong biển đột nhiên có một cái đầu và đôi tay nhô lên! Đôi tay đó nắm cạnh thuyền, cả người ướt nhẹp nhảy lên ca-nô.

“Tư Đồ, ném đi!”

Được rồi! Tư Đồ dùng hết sức ném lên cao, người nọ nhún người, nhảy lên cao hơn cả mét! Ở trên không xoay người, đôi chân thon dài quét ngang một cái, lúc đụng phải quả bom, nó bị một lực lớn đẩy đi ra xa, khoảng chừng hơn 10m!

Trên mặt biển bất ngờ xuất hiện pháo hoa, sóng biển bất mãn muốn cuộn lấy mấy chiếc ca-nô.

Ngay lúc xóc nảy, Tư Đồ thấy Lâm Diêu giơ tay ra, hắn liền nắm chặt.

“Tiểu Lâm, Tư Đồ, hai người sao rồi…” Cát Đông Minh cuối cùng cũng ổn định lại trong biển, vội vàng hỏi tình hình của hai người.

Nhưng mắt cùng lúc nhìn thấy Ngụy Bằng cầm súng nhắm vào mi tâm Tư Đồ!

“Tại sao không giết được mày! Tại sao?!”

“Má, đúng là âm hồn không tan.” Người nọ mắng.

“Lão Ngụy, kế hoạch của anh vẫn thất bại.

Lúc anh đưa Tiểu Diêu tới căn nhà đó, anh biết tôi đang ở gần, anh cũng biết lúc đó căn bản không thể giết tôi, cho dù đẩy Tiểu Diêu đi rồi, anh cũng không thể giết tôi.

Bởi vì anh không biết Diệp Từ ở đâu, anh không dám giết.

Cho nên anh bắt đầu chơi trò chơi, anh biết không tới sau cùng, Diệp Từ sẽ không xuất hiện.

Như anh mong muốn, anh dụ được Diệp Từ ra.

Nhưng lại không nghĩ rằng, Diệp Từ bắt vợ anh.

Kế hoạch của anh đã trôi theo dòng nước, bây giờ muốn đồng quy vu tận với tôi à?”

Cảnh sát biển đều đã có mặt, nhắm súng vào Ngụy Bằng.

Lâm Diêu nắm chặt bàn tay đầy máu của Tư Đồ, nếu như hắn còn chút sức, hắn sẽ không để Ngụy Bằng thanh tỉnh.

Sợi cước của Diệp Từ đã quấn lấy cổ Ngụy Bằng.

Ngụy Bằng cắn răng… đột nhiên hắn trợn tròn mắt.



Sóng biển cuộn trào mãnh liệt, đột nhiên vang lên tiếng súng!

Ngụy Bằng trúng vài phát trên người nhưng phát chí mạng là bắn vào huyệt thái dương.

Tư Đồ toát mồ hôi lạnh, không biết Lâm Diêu lúc nào nhào tới người mình, ôm thật chặt đầu hắn, mà bản thân không cũng biết thế nào, ôm chặt lấy Lâm Diêu… Trên vai Lâm Diêu, chảy xuống dòng máu nóng hổi.

Trong bệnh viện, Tư Đồ bất an đi tới đi lui trước cửa phòng cấp cứu.

“Đậu má, cậu đúng là không chết được mà đồ quỷ háo sắc, cái đệt, cậu không thể dừng lại một lúc hả, đi tới đi lui chóng mặt muốn chết.” Liêu Giang Vũ thay quần áo xong, bất mãn oán trách.

j

“Anh câm miệng cho tôi! Rốt cuộc anh trốn trong cái hang chuột nào? Sao tự nhiên chui lên từ biển vậy? Đậu má, anh bái thiên địa với rùa biển phải không?”

“Không thể trả lời! Tôi vừa về liền gọi điện cho Diệp Từ, tôi vẫn luôn trốn trên thuyền của hắn, chờ thấy con quỷ kia bắt Lâm Diêu liền nhảy xuống biển, bà nội mẹ nó, tôi có biệt danh là Lãng Lý Bạch Điều (*) nha, trước khi quả bom nổ, dư sức bơi tới kịp! Tôi nói cậu đó, xong chưa vậy, đừng có đi nữa! Không phải chỉ bắn trúng vai thôi sao, cách trái tim xa lắm, không chết được đâu.

Cậu nên nghĩ lại thì có, sao không để Diệp Từ trốn thoát.

Ánh mắt họ Cát kia nhìn Diệp Từ, trông thế nào cũng không mấy thân thiện.”

(*) Ngoại hiệu của Trương Thuận, một nhân vật trong Thủy Hử.

“Không cần lo.

Đầu quỷ mới liên lạc với tôi, hắn sẽ ra mặt bảo vệ Diệp Từ.”

Tư Đồ đang lo lắng sốt ruột, lại nhìn thấy một chàng trai tuấn tú vội vã chạy tới, ôn hòa nhã nhặn, nhìn mặt thì chắc mới hai mươi thôi.

Chàng trai kia nhìn thấy Liêu Giang Vũ liền chạy tới.

“Giang Vũ ca, anh không sao chứ?” Em cầm đồ tới rồi nè.” Chàng trai đưa túi đồ cho Liêu Giang Vũ.

Liêu Giang Vũ cầm lấy nó nhét vào tay Tư Đồ, nói, “Phương pháp điều chế thuốc độc nhất vô nhị, chờ Lâm Diêu tỉnh lại, mỗi ngày một viên, bảo đảm hắn sẽ khỏe rất nhanh! Tôi đi đây.”

Tư Đồ vốn còn muốn hỏi thêm, nhưng vì lo lắng cho Lâm Diêu, liền gật đầu để Liêu Giang Vũ đi.

Đứng trước cửa phòng cấp cứu, Tư Đồ nghe thấy Liêu Giang Vũ vừa đi tới thang máy vừa nói, “Sao em không mặc thêm áo, thân thể vốn đã không khỏe rồi, tối nay uống thuốc chưa?”

Đây là hòa thượng hả? Sao nghe không giống vậy.

Lúc Lâm Diêu được đẩy khỏi phòng cấp cứu, trái tim của Tư Đồ rốt cuộc cũng về chỗ cũ.

Vốn định theo vào phòng bệnh, nhưng hắn bị ngăn lại, chỉ có thể chờ tới sáng mai.

Không muốn rời khỏi, cho dù nhìn qua cánh cửa cũng được, Tư Đồ ở lại bệnh viện, lẳng lặng làm bạn trước cửa phòng bệnh.

Sắc trời vừa sáng, Diệp Từ và Đường Sóc chạy tới.

“Sao rồi?” Diệp Từ bước tới chỗ Tư Đồ, có chút thông cảm hỏi.

“Không sao.

Diệp Từ, anh không sao chứ?”

“Ừ, Hoàng đại ca tới cảnh cục, bảo lãnh tôi ra.

Tiểu Đường lâu rồi không được nghỉ ngơi, tôi muốn dẫn em ấy về nhà.

Cái này cho cậu.”

“Gì vậy?” j

Cầm lấy thứ Diệp Từ đưa, Tư Đồ sửng sốt, đó là tấm ảnh Liêu Giang Vũ để lại.

“Nó làm sao?”

“Tôi điều tra, vật đeo trên cổ con gái của Ngụy Bằng, Kim Ngọc Tỏa Quan.

Ở bên trên có chữ viết, tôi chưa từng thấy vật này ngoài đời, mà đúng vậy, cái này chính là chứng cứ mà Ngụy Bằng nói.

Những chuyện này, tôi đã nhờ Hoàng đại ca chuyển lời cho họ Cát đó, bọn họ cũng sẽ bắt tay vào điều tra.

Ngày mai chúng tôi tới thăm Lâm Diêu.”

Tư Đồ gật đầu, bây giờ hắn không có tâm trí lo những chuyện khác, người ở bên trong còn chưa tỉnh, lòng của hắn đều đã đặt trên người đối phương rồi.

Một buổi sáng nọ, Cát Đông Minh mang theo vài người tới bệnh viện thăm Lâm Diêu.

Mới vào hành lang, đã thấy Đường Sóc đứng trước cửa phòng bệnh xua tay với bọn họ.

Đường Sóc cản nhóm người, không cho bọn họ vào trong, Đàm Ninh nhón chân nhìn vào trong, rất nhanh liền đỏ mặt.

Trong phòng bệnh, có hai người ôm lấy nhau, hôn không biết trời đất!

Hết chương 24.

Ying Ying: thiệt là cảm động mà *chấm khăn*

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play