Lâm Diêu không tin Tư Đồ chỉ giám sát Hồ Dĩnh đơn giản như vậy! Hắn nhất định sẽ làm những chuyện khác giửa đường! Lâm Diêu vô cùng tin tưởng là thế!
Lâm Diêu đậu xe cách nhà của Hồ Dĩnh khá xa, Lâm Diêu đi bộ tới khu nhà Hồ Dĩnh.
Khoảng mười giờ tối, Lâm Diêu nhìn thấy Tư Đồ ‘lén lút’ đến gần mục tiêu!
Nhà của Hồ Dĩnh là loại nhà một tầng, Tư Đồ leo vào vườn hoa tìm được chỗ ẩn núp.
Chưa tới mười một giờ, đèn trong nhà Hồ Dĩnh đã tắt hết, xem ra là đi ngủ rồi.
Lâm Diêu gọi điện cho Cát Đông Minh, nói về vấn đề bảo hiểm của Triệu Thiên Minh, sau đó hắn nắm chặt áo khoác, mắt mở trừng trừng canh chừng mục tiêu.
Nhìn tới nhìn lui cũng không thấy động tĩnh gì.
Tư Đồ không nghỉ ngơi hai ngày một đêm cứ như siêu nhân, Lâm Diêu bắt đầu nghi ngờ.
Chờ tới hai giờ sáng, hắn nhìn thấy một cửa sổ sáng đèn, khoảng mười phút sau lại đen thui.
Lâm Diêu vừa lạnh vừa buồn ngủ, nhưng hắn không muốn về.
Hắn muốn xem, Tư Đồ có thật sự ở đây tới sáng không!
Lại qua một tiếng, mắt Lâm Diêu bắt đầu mệt nhừ, hai chân cũng đau.
Lúc hắn không để ý dựa vào cây ngủ gật, sau lưng chợt vang lên tiếng bước chân.
Lâm Diêu trong nháy mắt thanh tỉnh, tay mò vào súng, xoay đầu lại thì thấy Tư Đồ mang biểu tình không biết làm sao.
Tên chết tiệt này, sao lại phát hiện rồi?
“Em nhìn em đi, muốn tới cũng phải chuẩn bị đầy đủ chứ.
Mặc ít như thế lỡ bị cảm thì sao?” Tư Đồ vừa đi vừa nói, thái độ như đã dự liệu trước Lâm Diêu sẽ tới.
Lâm Diêu nhìn quần áo của Tư Đồ, mới hiểu cái gọi là ‘chuẩn bị đầy đủ’.
Nón, khăn choàng, bao tay, áo bông, còn có túi nóng giữ ấm! Người này đúng là định đánh lâu dài!
Tư Đồ cởi khăn choàng, choàng vào cổ Lâm Diêu, cởi áo khoác ra khoác lên cho hắn.
Sau đó lấy bình nước nóng đổ cà phê ra cho hắn uống.
A… Sống lại rồi… Trình độ này Lâm Diêu cũng không nói được, ấm áp như mùa xuân đến!
“Trời sắp sáng rồi, hồi 2:16 em có thấy nhà Hồ Dĩnh sáng đèn không?”
“Có thấy.”
“Chắc là đứa nhỏ dậy đi vệ sinh.”
“Sao anh biết?”
“Con nít ba bốn tuổi nửa đêm còn cần người lớn đưa đi, nếu không sẽ đái dầm.”
“Nghe như anh có con rồi vậy.”
“Đời này anh không có duyên với con cái.”
Lâm Diêu nhìn Tư Đồ nói với giọng cô đơn, suy nghĩ hồi lâu mới hỏi, “Anh đâu phải không có cảm giác với nữ, chưa từng muốn lấy vợ sinh con sao?”
“Có nghĩ… Anh từng nghĩ sẽ lấy một cô vợ xinh đẹp, sinh một bé trai bé gái, trong nhà nuôi một con chó lớn.”
Đây chẳng phải là nguyện vọng vô cùng bình thường lại rất dễ thực hiện sao, Lâm Diêu nghe Tư Đồ nói rất bình thản, nhất thời trong lòng sinh ra một cảm giác khó dứt bỏ.
“Nghe không tệ.
Có chọn được mẹ đứa trẻ chưa?”
Tư Đồ mỉm cười tự giễu.
“Lúc gặp được em, anh cũng bỏ suy nghĩ này rồi.”
Không dám nhìn hắn nếu không phòng tuyến cuối cùng trong lòng sẽ vỡ, nhìn hắn rồi tình cảm nhẫn nhịn đã lâu sẽ bộc phát, cho nên không được nhìn.
Tư Đồ cũng không nhìn người bên cạnh, tiếp tục nói.
“Em đừng tiếc cho anh, em so với anh mới đáng tiếc hơn.”
“Tôi đáng thương như vậy à?”
“Tiểu Diêu, anh không phải thuần G cho nên cuộc sống khá thoải mái.
Em thì không, từ lúc phát hiện tính hướng của mình đã bắt đầu trải qua đau khổ.”
Tư Đồ nhắc chuyện này làm Lâm Diêu nhớ chuyện cũ, nhiều mặt tình cảm cuốn tới, Lâm Diêu trở tay không kịp.
Mặc dù như vậy, Lâm Diêu vẫn là người không dễ buông tha.
“Không cần anh giúp tôi nhớ lại ký ức xưa, đối mặt với phương diện này tôi lúc nào cũng lạnh nhạt, không có gì bất mãn.”
“Bớt mạnh miệng đi, nếu lạnh nhạt thì sao em lại bị đuổi khỏi nhà?”
Tư Đồ nói câu này như từng chiếc răng nanh cắn vào lòng Lâm Diêu, đâm vào da thịt! Cái ly trong tay hắn phát ra tiếng như bóp nát, bàn tay vừa mới ấm áp đã chuyển sang lạnh lẽo chưa từng có.
Tư Đồ có chút hối hận, thấy nét mặt hắn không thay đổi nhưng tay đã trắng bệch, liền vươn tay giữ chặt tay hắn.
Đang buồn bực, Lâm Diêu từ chối sự ấm áp đến từ Tư Đồ.
Nhưng Tư Đồ không buông ra, ôm cả đối phương vào lòng, mặc kệ hắn có vùng vẫy cỡ nào cũng không buông.
“Đừng làm khó bản thân, vào lúc này cứ để anh chia sẻ, không có gì là xấu cả.” Tư Đồ nói bên tai hắn.
Người trong lòng im lặng…
“Em nha, y như con cún, trước mặt con người thì sủa rất dữ, lúc bị thương chỉ biết trốn rồi li3m vết thương một mình.”
“Anh đừng vòng vo mắng tôi nữa.” Giọng của Lâm Diêu hơn phân nửa chôn trong lòng Tư Đồ, nghe có chút buồn buồn
“Anh sao dám mắng em? Nịnh nọt còn không hết.”
Người trong lòng hình như nở nụ cười.
“Chờ lo xong vụ án, đi xem nhà với anh đi.
Anh muốn mua căn to một chút, hai người ở có thể thoải mái bày bừa.”
Ám hiệu của hắn Lâm Diêu rất rõ, nhưng nếu hắn muốn bỏ qua những chuyện trước kia, Lâm Diêu cũng không bật đèn xanh! Đẩy người kia ra, Lâm Diêu lạnh lùng nhìn hắn.
“Tư Đồ, anh ôm mộng tưởng tôi cũng không cản, anh muốn mua nhà là chuyện của anh, không liên quan tới tôi.
Tôi đã sớm chết tâm với anh từ lâu, nếu anh thật tâm làm người dân lương thiện, tôi còn làm bạn với anh, còn không đừng trách tôi trở mặt.”
Tư Đồ cũng không buồn bã, nhìn Lâm Diêu nói, “Hành trình là dưới chân mình, anh chỉ mới đi bước đầu tiên, không vội.
Nhưng có một điều anh muốn nói rõ với em.
Tiểu Diêu, đời này em không thoát được anh đâu!”
Lâm Diêu chỉ có thái độ bất chấp đạo lý này của Tư Đồ là bó tay!
“Anh… anh chỉ có điểm đó là tự tin tới hoang đường, ở đâu ra thế hả?”
“Là bẩm sinh! Ui da, chưa nói đánh mà đánh vậy hả?” Tư Đồ bị trúng một quyền trên đầu, cười khổ nhìn Lâm Diêu.
“Đánh anh thì không cần nói!”
Lúc hai người còn đang đấu võ mồm thì trời đã sáng.
Tư Đồ vội vàng kéo Lâm Diêu ra chỗ xa một chút.
Khoảng sáu giờ sáng, bảo mẫu của Hồ Dĩnh mặc đồ chỉnh tề rời khỏi nhà.
“Đứng trước cửa khu chờ anh!” Tư Đồ nói xong liền đuổi theo bảo mẫu.
Lâm Diêu lái xe tới trước cửa khu chờ, lát sau đã nhìn thấy Tư Đồ.
Tư Đồ lên xe liền nói, “Bảo mẫu đi mua đồ ăn sáng.
Anh nghe được chút manh mối.”
“Cái gì?”
“Hôm vụ án xảy ra, Hồ Dĩnh có ra ngoài vào lúc 1:00, nhưng anh biết cô ta không có khả năng giết Triệu Thiên Minh.”
“Tại sao?”
“Trước khi đi cô ta còn đánh thức bảo mẫu, nói là có việc cần ra ngoài, kêu bảo mẫu qua ngủ với con.
Em nghĩ đi, nếu Hồ Dĩnh đi giết người còn gọi bảo mẫu dậy làm gì?”
“Chính xác.
Nếu bảo mẫu không bị đánh thức, Hồ Dĩnh ra ngoài có lẽ cũng chẳng hay biết gì.
Nhưng mà, tại sao Hồ Dĩnh không đề cập chuyện này với chúng ta?”
“Có vấn đề… Nếu anh hỏi thẳng cô ta, cô ta có nói không?”
“Hừ, nếu anh xài mỹ nhân kế thì sẽ có chút như ý.”
“Không được, nhan sắc anh giữ lại để dụ dỗ em mà, không xài được!”
“Tư Đồ, anh đi chết đi.”
“Có nguyền rủa anh thì cũng chờ ăn sáng xong rồi nói.”
Thúc giục Lâm Diêu đi tìm chỗ ăn, hai người rốt cuộc cũng kết thúc công việc làm cả đêm.
Lâm Diêu tính ăn xong sẽ quay về tổ, ai ngờ Tư Đồ lại kéo hắn lại.
“Anh muốn gì?” Lâm Diêu hỏi.
“Có một chỗ phải mau đi xem.”
“Chỗ nào?”
“Tới rồi em sẽ biết.”
Không đợi Lâm Diêu hỏi tiếp, Tư Đồ đã đẩy hắn lên xe.
Chạy trong thành phố chừng hơn bốn mươi phút, xe dừng lại trước cửa một khách sạn.
Tư Đồ bảo Lâm Diêu lấy thân phận cảnh sát yêu cầu mở phòng 406, Lâm Diêu mang cả bụng nghi ngờ tìm quản lý khách sạn.
Mở cửa phòng 406, Lâm Diêu bảo quản lý xuống đi.
“Nói đi, đây là đâu?”
“Đây là phòng Triệu Thiên Minh thuê trường kỳ.”
“Sao anh biết?”
Tư Đồ ngừng tìm kiếm, xoay người nói, “Ngày hôm sau vụ án xảy ra, Ngụy Bằng gọi cho Giang Vũ kêu muốn tìm anh, Giang Vũ không thể không nói cho anh biết nên kêu Ngụy Bằng trực tiếp tìm anh.”
“Nói như vậy, ngày thứ hai anh đã biết chuyện Triệu Thiên Minh đã chết?”
“Đúng vậy.
Không cần bên cảnh sát tụi em nói, anh cũng biết mình gặp rắc rối lớn cho nên anh đã sớm điều tra.
Triệu Thiên Minh trên cơ bản là một người đàng hoàng, hắn rất thích sống cuộc sống hưởng thụ một mình vào một khoảng thời gian nào đó.
Nơi này chính là không gian hắn tự chuẩn bị cho mình.
Chỗ này cả Hồ Dĩnh cũng không biết, Triệu Thiên Minh mỗi nửa tháng hoặc thời gian dài hơn đều ở lại đây.”
“Sao anh tra được?” Lâm Diêu không hiểu, cảnh sát còn chưa tìm ra, tên chết tiệt này rốt cuộc làm cách nào?
Tư Đồ mở tủ đầu giường, nói, “Có cao thủ máy tính Giang Vũ để không thì quá lãng phí rồi, anh bảo hắn điều tra thẻ tín dụng và ghi chép chi tiêu của Triệu Thiên Minh.
Phát hiện mỗi tháng hắn đều trả một khoản tiền cho khách sạn này.”
Lâm Diêu nổi hắc tuyến đầy đầu! Cảnh sát đi điều tra sinh hoạt của Triệu Thiên Minh còn chưa hồi âm, đoán chừng đã chậm hơn Tư Đồ rồi.
Lâm Diêu đưa găng tay cho Tư Đồ.
Sau đó bắt đầu kiểm tra căn phòng.
“Tư Đồ, ngoại trừ nơi này anh còn tra được cái gì?”
“Thời gian eo hẹp, nhiệm vụ thì quá nặng.
Anh cũng chỉ mới tra được tới đây.”
Nghe Tư Đồ nửa đùa nửa thật, Lâm Diêu hỏi, “Tư Đồ, hôm trước ở phòng họp sao anh lại không nói? Đồng nghiệp của tôi hỏi anh cả đêm tại sao lại không nói gì?”
“Lý do rất đơn giản.
Muốn nói cũng là nói cho em nghe đầu tiên, em phủi mông về ngủ, anh tất nhiên không thể nói cho người khác nghe.”
Lâm Diêu không biết trong cái đầu kì lạ của Tư Đồ đang có chủ ý gì, nói chung, Tư Đồ trở về lần này so với ngày xưa hoàn toàn khác.
Nên nói thế nào nhỉ? Giống như rắn không ngủ đông, sói không ăn thịt vậy.
Quái dị làm người ta thấy không yên tâm.
Là do mình nghĩ nhiều sao? Lâm Diêu không khói lén hỏi mình.
“Tiểu Diêu, em qua đây xem.” Tư Đồ tìm được một tờ giấy trong ngăn kéo, đưa cho Lâm Diêu xem.
Lâm Diêu nhìn xong cảm thấy hơi kì lạ.
Tờ giấy là bức tranh như của con nít vẽ.
Một căn nhà, phía trước có một cây đại thụ, bên dưới có con chuột lớn, trước cái cây có một dòng sông, trong dòng sông có một con rắn.
Lâm Diêu nghiêng đầu nhìn bức tranh, cứ cảm thấy có chỗ nào là lạ.
“Con nít vẽ? Tại sao Triệu Thiên Minh lại giữ thứ này?” Lâm Diêu không hiểu hỏi.
“Có lẽ là con của Hồ Dĩnh vẽ… Nhưng mà, sao Triệu Thiên Minh lại để ở đây?”
Lâm Diêu không trả lời vấn đề của Tư Đồ, cất bức tranh đi.
Hai người không tìm được manh mối hữu dụng trong phòng, lúc rời khỏi khách sạn, Lâm Diêu nhìn thấy Tư Đồ đi bên cạnh chẳng biết đã rơi vào trầm tư từ bao giờ.
“Nghĩ gì thế?” Lâm Diêu tùy tiện hỏi.
“Em nói xem, Cổ Hồng Vũ kia tại sao lại không biết Babylon đó là gì?” Tư Đồ dừng bước.
Lâm Diêu cũng dừng lại, đứng trên lề nói với Tư Đồ, “Đúng vậy, hắn và Triệu Thiên Minh là bạn chơi đánh tennis đã lâu, lúc nói chuyện phiếm sẽ nhắc tới chuyện công việc.
Nếu Cổ Hồng Vũ có thể cung cấp thông tin cơ bản của Triệu Thiên Minh cho chúng ta, hắn nhất định đã tới chỗ Triệu Thiên Minh mới biết.
Triệu Thiên Minh không lý nào không nói mình làm nghề gì, huống chi hắn còn làm việc ở câu lạc bộ giải trí.”
“Hay là Cổ Hồng Vũ không biết tiếng Anh?”
“Lạnh quá nên khùng rồi? Hắn là tác giả tự do chẳng lẽ không biết tiếng Anh, ai mới là đồ ngốc đây?” Tư Đồ giễu cợt cười nói.
Nhìn hắn rốt cuộc cũng mỉm cười, lòng Tư Đồ không khỏi thấy có chút ngứa.
Lập tức tới gần một bước, đang định nói mấy câu đường mật đã bị Lâm Diêu đạp qua bên kia.
“Tiểu Diêu, em không thể ra tay nhẹ hơn sao?” Tư Đồ khổ não nhìn người kiêu ngạo trước mặt.
“Kiểu người như anh, nếu tôi không đá thì chắc thành Bồ Tát rồi.” Nói còn chưa dứt Lâm Diêu đã xoay người đi.
Đi được vài bước lại không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Lâm Diêu buồn bực xoay đầu lại.
Tư Đồ ngồi chồm hổm ôm bụng, sắc mặt nhăn nhó có chút xấu xí.
Lâm Diêu suy nghĩ, cú đá lúc nãy đâu có dùng nhiều sức đâu.
Nhìn sắc mặt của Tư Đồ, Lâm Diêu mới hiểu ra!
Lâm Diêu lạnh lùng nói, “Tôi đi mua đồ uống, vào trong xe chờ đi.”
Nhìn Lâm Diêu không chút quan tâm bỏ đi, ngực Tư Đồ có hơi mất mát.
Cười tự giễu bước tới bên xe.
Lâm Diêu cầm ly cà phê nóng hổi quay lại, không nói gì, hai người lên xe tới quán thức ăn nhanh xác nhận lời Cổ Hồng Vũ nói.
Căn cứ theo lời phục vụ nói, tối hôm đó Cổ Hồng Vũ đúng là có gọi thức ăn nhanh, thời gian cũng đúng như lời khai của Cổ Hồng Vũ.
Nhưng phục vụ không gặp Cổ Hồng Vũ, bấm chuông xong đặt đồ ăn trước cửa rồi lấy tiền trong hòm thư.
Lâm Diêu hỏi, “Tại sao còn chưa xác nhận khách hàng, cậu đã đặt đồ ăn xuống?”
“Cổ tiên sinh là khách quen của chúng tôi, trong lúc làm việc không muốn bị quấy rầy, bình thường chúng tôi cũng chỉ bấm chuông nói đã đưa thức ăn tới.
Về phần tiền, anh ta lúc nào cũng để tiền trước trong hòm thư.”
“Nói vậy, cậu cũng không gặp hắn?”
“Đúng thế.”
Trên đường về, Tư Đồ và Lâm Diêu quyết định điều tra cặn kẽ về Cổ Hồng Vũ.
Không đợi bọn họ quyết định điều tra từ đâu, đã nhận được điện thoại của Đàm Ninh.
Đàm Ninh nói, hắn tra được tình hình của La Vạn Xuân rồi.
Tư Đồ vốn muốn đi cùng Lâm Diêu về tổ nghe tình hình của La Vạn Xuân, ai ngờ…
“Anh tới nhà tôi đi, chìa khóa đây.”
Lần này, Tư Đồ sửng sốt thật! Thái độ của Lâm Diêu khác ngày thường, giống như tháng bảy có tuyết rơi vậy.
Tư Đô ngây ngốc nhìn Lâm Diêu.
“Tiểu Diêu… Ý em là sao?” Tư Đồ không đùa.
Lâm Diêu trừng mắt.
“Anh như vậy còn giá trị để tôi trục lợi sao? Cút về nhà tôi ngủ!”
“Ngủ? Ngủ cái gì?”
Người này bị ngốc hả? Lâm Diêu khá nghi ngờ.
“Anh tưởng mình là người sắt? Đừng làm tới mức biến mình thành tàn phế.
Bớt gây phiền cho tôi, về nhà ngủ.” Nói xong, Lâm Diêu đuổi Tư Đồ xuống xe.
Tư Đồ cầm chìa khóa nhà Lâm Diêu, đứng bên ngoài không nói tiếng nào, Lâm Diêu sợ hắn nhìn mình kiểu này mặt sẽ đỏ, liền đạp ga phóng đi mất.
Gió lạnh thổi qua người Tư Đồ, người đàn ông ngây ngốc nhìn theo hướng chiếc xe biến mất, nói, “Em thật xấu, không đưa anh về gì hết.”
Vừa vào nhà, Tư Đồ đã chịu hết nổi.
Vào phòng tắm, cẩn thận tháo băng, tắm rửa xong, liền lấy thuốc và băng mới băng lại vết thương.
Hắn đã hai ngày một đêm không ngủ, nếu không ngủ nữa người chết tiếp theo chính là hắn!
Nằm trên giường Lâm Diêu phát ra mùi thơm thoang thoảng, làm thân thể mệt nhọc cảm thấy thật thoải mái.
Tư Đồ tìm vị trí thích hợp, nghiêng đầu bất tỉnh nhân sự.
Trong phòng họp ở tổ trọng án.
Cát Đông Minh nói, “Tình huống mà Tiểu Lâm tra được mọi người đều đã hiểu, mọi người tự phân chia công việc.
Đàm Ninh, cậu nói về tình hình của La Vạn Xuân đi.”
“La Vạn Xuân là bộ trưởng bộ chăm sóc khách hàng của câu lạc bộ Babylon, làm công việc này đã gần bốn năm năm.
Quan hệ giữa hắn và người chết cũng xem như không tệ.
Theo nhân viên của câu lạc bộ nói, bọn họ không cãi nhau, cũng chưa từng có tranh chấp, quan hệ giữa hai người là đồng nghiệp bình thường.
Vào 2:30 tới 3:00 sáng hôm đó, La Vạn Xuân vẫn luôn ở câu lạc bộ, căn cứ theo nhân viên phục vụ khách hàng nói, sau khi tiễn khách vào 1:30 sáng, liền lên phòng nghỉ ngơi, mãi tới mười giờ sáng mai mới có người gặp hắn.
Về chuyện bạn gái của người chết nói bọn họ bất hòa, là vì hai tháng trước La Vạn Xuân tính tiền lương, tính sai một khoản tiền xém nữa làm Triệu Thiên Minh làm không công.
Tôi đã hỏi người trong câu lạc bộ, Triệu Thiên Minh không có phản ứng gì.”
“Đàm Ninh, hôm xảy ra vụ án, La Vạn Xuân ở phòng nào?” Cát Đông Minh hỏi.
“Phòng 521.”
“Đội trưởng, tan họp tôi sẽ qua kiểm tra.” Lâm Diêu nói.
“Không cần cậu, tôi đi là được.” Đàm Ninh khép bản ghi chép lại, đây vốn là công việc của hắn.
Lâm Diêu nhìn Đàm Ninh nói, “Được rồi, cả tuần rồi cậu không về nhà, về đi.”
Đàm Ninh có chút cảm động, Cát Đông Minh cũng đồng ý với đề nghị của Lâm Diêu, để tay sai vạn năm của mình về nghỉ ngơi.
Tan họp, chuyện đầu tiên Lâm Diêu làm là chạy tới Babylon.
Ngụy Bằng và La Vạn Xuân cũng không có ở đây, Lâm Diêu tìm quản lý hỏi căn phòng kia ở đâu, được câu trả lời là phải lên phòng cho khách ở tầng năm.
Mới vừa ra khỏi thang máy, Lâm Diêu đã thấy lạ.
Theo lý thuyết, loại phòng cho khách cỡ nhỏ này không có ai mới đúng, nhưng Lâm Diêu phát hiện có rất nhiều phòng treo biển “xin đừng quấy rầy”.
Lúc quẹo cua, Lâm Diêu bước chậm lại, phía sau vang lên tiếng bước chân khe khẽ, Lâm Diêu lắng tai nghe… thở dài.
“Ra đi.” Lâm Diêu xoay đầu lại nói.
Từ phía sau bình hoa có hai người bước ra.
Dương Sảnh và Vương Phương ngại ngùng nhìn Lâm Diêu, khẽ cười.
Nhớ lại mình mới rời khỏi cảnh cục, hai con nhóc này đã chạy tới đây.
Đều tới rồi chẳng lẽ đuổi về? Lâm Diêu bất đắc dĩ nói, “Lúc tới đây có báo cho ai biết không?”
Hai cô gái gật đầu lia lịa.
“Đừng gây trở ngại cho tôi thì muốn làm gì cũng được.” Nói xong, Lâm Diêu mở cửa phòng 521 ra.
Đây là phòng khách rất ấm áp, Lâm Diêu đi xung quanh căn phòng rồi tới bên cửa sổ.
Mở cửa sổ ra, bên ngoài là bãi đậu xe, cách đó không xa có một cửa hàng tiện lợi.
Không biết Lâm Diêu nhìn cái gì, xoay người định đi.
“Lâm tiền bối, anh định đi đâu? Chỉ nhìn thoáng qua đã đi?” Dương Sảnh không hiểu gì cả.
“Tôi chỉ tới đây là xem, hai người muốn làm gì thì làm.”
“Lâm tiền bối…” Vương Phương tương đối câu nệ nói.
Lâm Diêu có chút không nhịn được, dừng chân xoay đầu nhìn cô.
“Lâm tiền bối, có phải anh nghi ngờ La Vạn Xuân từ đây đi giết người, cho nên mới tới đây xem?” Vương Phương có vẻ hơi sợ Lâm Diêu, lúc nói chuyện không dám nhìn hắn.
“Tôi chưa từng nói mình nghi ngờ La Vạn Xuân.
Tuy rằng hắn không có bằng chứng ngoại phạm, nhưng từ nơi này cũng không dễ ra ngoài.”
“Tại sao? Cửa chính không dễ đi, còn có cửa sau và cửa bên hông mà, ở đây nhảy ra từ cửa sổ cũng được.” Dương Sảnh to gan nói.
Lâm Diêu không đả kích lại, chỉ nói, “Lời cô nói cũng có khả năng, nhưng công việc của chúng ta là tìm ra chân tướng, không nên lúc nào cũng hỏi tại sao, tự mình tìm đáp án thực tế hơn nhiều.”
Nhìn Lâm Diêu rời khỏi, Dương Sảnh vẫn không nhúc nhích, Vương Phương đẩy cô, “Anh ta đi rồi, cậu nhìn cái gì nữa?”
Dương Sảnh giật mình một cái, mặt đỏ tim đập nhanh.
Cùng lúc đó.
Trong phòng ngủ của Lâm Diêu, ánh sáng nhu hòa, Tư Đồ xoay người một cái, tỉnh dậy.
Trong lòng còn nhiều chuyện phải làm, không ngủ được, đành thức dậy.
Đứng trước cửa nhà, Tư Đồ gọi điện cho Lâm Diêu nhưng điện thoại khóa máy.
Tư Đồ không nghĩ nhiều, bắt taxi biến mất trong đêm đông lạnh lẽo.
Hết chương 5.
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT