Động vật nhỏ Đường Sóc không cần tới một ngày đã trở thành bạn với Lý Phong, Lâm Diêu vô cùng muốn biết động vật nhỏ làm bằng cách nào?
Có mối quan hệ của Đường Sóc, lúc bọn họ tìm được Lý Phong đối phương có vẻ rất vui vẻ.
Mấy người đi cùng cũng chào hỏi hai người, Lâm Diêu tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống nói chuyện.
Lâm Diêu suy nghĩ, có nên về phòng hay không, hắn nhớ Trương Ny có nói, tối nay sẽ đi tìm hắn.
Lúc này tạm thời không chạm mặt cô là tốt nhất.
Tư Đồ kiến nghị qua quán rượu bên khu nhà cũ, dọc đường đi ba người nói chuyện rất vui vẻ, rất nhanh đã đến nơi.
Trong quán rượu cũng không có nhiều người, chỉ có một đôi tình nhân và một người ngồi trong góc.
Tư Đồ tìm một chỗ cạnh tường, rồi kêu mấy ly bia và trái cây, sau đó, hắn nhìn sang Lâm Diêu, ý nói “Anh bắt đầu hỏi đây, em yêu ~”
Lâm Diêu cũng liếc lại, “Xin ý kiến thì được, còn liếc mắt đưa tình thì miễn.”
“Lý Phong, chúng tôi hôm nay tìm cậu là có việc hỏi.” Tư Đồ thu lại nụ cười, biểu tình nghiêm túc nhìn Lý Phong.
Lý Phong mới cầm ly bia lên, nghe Tư Đồ nói vậy cũng ngây ra.
“Được, tôi biết gì sẽ nói cho hai anh biết.” Lý Phong cũng không cảm thấy gì.
“Trong ngày xảy ra vụ án, Trương Ny rời khỏi trường quay vào lúc mấy giờ?” Tư Đồ thấp giọng hỏi.
Lý Phong khá giật mình với câu hỏi của Tư Đồ, hắn rất thích Trương Ny, một đại minh tinh bình dị gần gũi, đối với vấn đề của Tư Đồ có chút mâu thuẫn.
Hắn suy nghĩ một lúc mới hỏi, “Hai anh hỏi về chị Trương Ny, nghi ngờ chị ấy sao?”
“Lý Phong, chúng tôi hy vọng nhận được sự giúp đỡ của cậu.” Lâm Diêu chống khuỷu tay lên bàn, thân thiết nhìn Lý Phong.
Lý Phong cũng không biết sửng sốt mấy lần! Nhìn biểu tình chân thành trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, mâu thuẫn trong lòng cũng biến mất.
Lý Phong đang nghĩ ngợi không biết nói thế nào, Lâm Diêu đã trao đổi ánh mắt với Tư Đồ, ý nói “Giải quyết!”
Tư Đồ lập tức đáp lại, “Yêu chết em mà!” Nếu hình dung ánh mắt của Tư Đồ là nước, vậy thì bây giờ có thể dìm chết Lâm Diêu!
Lý Phong không phát hiện hai người mày qua mắt lại, chỉnh sửa lại suy nghĩ, sắp xếp lời nói, “Tối hôm đó chị Trương Ny quay xong cảnh cuối là lúc 23:00, tôi nhớ rất rõ, lúc đó bên đoàn phim hô to tới giờ nghỉ ngơi.
Lúc nghỉ, chị Trương Ny chơi bài với mấy nhân viên bên khu ánh sáng, còn kêu rất lớn tiếng.
Sau đó, tôi nghĩ là nghỉ ngơi chừng mười phút, có lẽ là 23:10… Sau khi quay xong cảnh đầu, đạo diễn hô cắt, hình như là khoảng 23:25, lúc đó tôi đứng bên cạnh xe trang điểm, nghe chị Trương Ny nói chuyện điện thoại.
Sau đó tôi phải đi làm việc, lúc gặp lại chị ấy là trong nhà ăn.”
23:25! Lâm Diêu ghi nhớ trong đầu.
Tư Đồ cầm lon bia lên, rót vào ly cho Lý Phong, “Trên đường về cậu có thấy cô ta không, hoặc nghe thấy?”
“Ừm… không có.”
“Lúc cậu vào nhà ăn đã thấy cô ta ở bên trong?”
“Tôi không có để ý.
Lúc tôi nhìn thấy chị ấy, chị ấy đang nói chuyện với người khác.”
“Ai?”
“Đầu bếp.”
Lâm Diêu nghe Lý Phong và Tư Đồ hỏi đáp, cũng đi vào vấn đề.
“Lý Phong, lúc ở nhà ăn, cậu có gặp trợ lý của Trương Ny không?”
“Không có.
Tối hôm đó tôi không có gặp chỉ.”
Lâm Diêu nghĩ, tại sao trợ lý lại nói mình đi tìm đầu bếp dặn bữa sáng, mà không có ai thấy cô ta? Đầu bếp nói là 00:40, mà khi đó, nhân viên bên đoàn phim cũng tới nơi rồi mới đúng chứ.
“Lý Phong, lúc các cậu tới nhà ăn là mấy giờ?” Lâm Diêu hỏi.
“Mấy giờ? Chắc gần 00:30.”
“Cậu chắc chắn là không nhìn thấy trợ lý của Trương Ny?” Lâm Diêu hỏi.
“Không có! Chắc chắn là không.
Lúc đó tôi còn thấy lạ, sao trợ lý không đi theo chỉ, còn nhìn xung quanh, cũng không thấy đâu.”
Tư Đồ và Lâm Diêu nhìn nhau.
“Lý Phong, lúc cậu nhìn thấy Trương Ny, lúc đó là mấy giờ có nhớ không?”
“Lúc đó tôi mệt muốn chết, không có ăn ở nhà ăn mà cầm mang về, lúc sắp đi thì thấy chị Trương Ny, tôi không có nhìn đồng hồ.”
Nói cách khác, lúc Lý Phong đi về thì nhìn thấy Trương Ny, từ nhà ăn đi về phòng mất chừng 10 phút, Lý Phong gọi cho Hạ Chấn Quốc vào lúc 1:00, trước lúc đó, Lý Phong còn ở trong phòng làm vài việc khác, mất chừng ba tới năm phút, vậy lúc hắn nhìn thấy Trương Ny là vào khoảng 00:40! Thời gian rất trùng khớp với lời đầu bếp nói.
Nhưng đầu bếp nói nhìn thấy trợ lý của Trương Ny, mà sao Lý Phong lại thấy chính Trương Ny?
Trong nhà ăn có không dưới ba mươi người, Trương Ny rốt cuộc có làm gì khiến người khác nhận ra hay không?
Nếu dựa theo lời này để suy đoán, Trương Ny nhất định tới nhà ăn trước 00:30, sau đó xen vào những đồng nghiệp về ăn tối đi vào nhà ăn? Hay là cô tới nhà ăn, không để cho bất kì ai biết mình tới sớm? Mọi người trong đoàn phim đều mệt mỏi, không ai chú ý tới cô, cũng không phải không thể.
Vậy vấn đề nằm ở chỗ, Trương Ny và trợ lý, ai mới là người đi đặt đồ ăn sáng?
Tư Đồ hỏi Lý Phong, “Mấy hôm trước có phải Bạch Nhuận Giang một mình đi tìm các cậu không?” Thấy Lý Phong gật đầu, hắn hỏi tiếp, “Có tìm Trương Ny và trợ lý không?”
“Hình như là có, tình hình cụ thể thì tôi không rõ.”
Nghe Lý Phong trả lời xong, trong mắt Tư Đồ hiện ra nét xảo quyệt.
“Lý Phong, có phải cậu thích Trương Ny không?”
Lý Phong đỏ mặt kinh ngạc, Lâm Diêu dùng sức trừng Tư Đồ, hắn lại cười hì hì nói, “Nếu thích thì sao không đi tiếp cận, làm như cậu rất dễ mất cơ hội.”
Lý Phong muốn chôn đầu vào lồ ng ngực, nhỏ giọng nói, “Tôi không có thích chị ấy.”
Tư Đồ cười hì hì nhìn Lý Phong, cuối cùng cũng làm Lý Phong không nén được giận!
“Thật đó, tôi không thích chị ấy.
Chị ấy không phải mẫu người tôi thích.”
“Nhưng theo tôi biết, trong đoàn có không ít người muốn theo đuổi Trương Ny.”
Lâm Diêu rất muốn hỏi, Tư Đồ muốn biết cái gì?
“Cái này tôi biết.
Lúc mới bắt đầu quay Lương Cường cũng bắt đầu theo đuổi chị Trương Ny, sau đó phó đạo diễn cũng đối xử với chị ấy rất tốt.
Sau khi đến đây…” Nói được phân nửa, Lý Phong đột nhiên im lặng.
“Sau khi đến đây thì sao?”
“Không nên nói, dù sao người cũng mất rồi.”
Người cũng mất? Là Phùng Hiểu Hàng, không sai!
“Phùng Hiểu Hàng chẳng phải có bạn gái rồi sao? Là Tống Ngạn Đình kia.” Tư Đồ vừa rót thêm bia cho Lý Phong, vừa hỏi.
“Người đã chết, tôi cũng không muốn nói bậy, nhưng mà anh Hiểu Hàng cũng quá đáng, quá bay bướm.
Bên kia vừa mới quen Tống Ngạn Đình, tới đây đột nhiên gần gũi với chị Trương Ny, chị Trương Ny chưa từng tỏ ra vui vẻ với ảnh, mà ảnh lại không biết mức độ cứ xáp xáp vào.
Vì chuyện này, Tống Ngạn Đình đã cãi với ảnh không ít lần.
Tống Ngạn Đình còn nói thẳng, cũng may Trương Ny đã tỏ rõ ràng không có ý gì với anh Hiểu Hàng, nếu không cổ cũng đã đi tìm chỉ tính sổ rồi.”
“Trong đoàn không có ai quản lý Phùng Hiểu Hàng sao?” Tư Đồ vẫn chưa kết thúc đề tài này.
“Chuyện này ai mà nói chứ, chỉ cần không chậm trễ công việc, mọi người đều giả bộ như không nhìn thấy.”
Tư Đồ gật đầu, sau đó lại hỏi Lý Phong mấy chuyện râu ria, lát sau liền kêu tính tiền.
Trên đường về, đều là Lý Phong và Tư Đồ nói chuyện, Lâm Diêu không hề lên tiếng, chờ nói lời tạm biệt, thừa dịp ánh trăng, Tư Đồ không thành thật mò sang nắm tay Lâm Diêu!
Lâm Diêu giãy mạnh, mặt không thay đổi đi tiếp, Tư Đồ ý thức Lâm Diêu có chút kì lạ.
Không, nên nói là từ sau khi hắn trở về, Lâm Diêu vẫn luôn làm cho hắn thấy kì lạ.
Tư Đồ thật sự muốn hỏi rõ, hắn không biết phải làm sao mới tốt, có đôi khi trong ánh mắt của Lâm Diêu có sự nghi ngờ, bất an và bi thương.
Chờ về tới phòng, Tư Đồ chưa kịp đóng cửa đã giữ tay Lâm Diêu định lên lầu, biểu tình cũng không có bao nhiêu vô lại.
“Rốt cuộc em bị cái gì vậy? Sau khi rời khỏi quán rượu thì im lặng, từ đầu vẫn còn tốt lắm mà.” Tư Đồ có chút nóng nảy.
Lâm Diêu nghiêng đầu nhìn biểu tình “Em không nói rõ anh sẽ không buông”, thở dài.
“Tư Đồ, cho dù là ai anh cũng có thể dùng cách lừa gạt để hỏi, anh cứ hỏi thẳng, giữa Trương Ny và Phùng Hiểu Hàng có xung đột gì không là được rồi, tại sao lại… Bỏ đi, anh cũng đâu phải mới một hai ngày.”
Tư Đồ cũng không giống lúc trước, cười hì hì nói mấy câu dỗ ngọt Lâm Diêu, ngược lại hắn chỉ nhíu mày.
“Tiểu Diêu, em vì chuyện này mới giận anh? Em cũng biết Lý Phong rất kính nể Trương Ny, nếu anh hỏi thẳng, hắn nhất định sẽ nghĩ anh nghi ngờ Trương Ny vì chuyện của Phùng Hiểu Hàng, có thể là hung thủ, hắn còn có thể nói thật không?”
Lâm Diêu phát hỏa!
“Vậy nên anh đào hố cho Lý Phong nhảy chứ gì! Lý Phong không có nghĩa vụ giúp chúng ta, anh làm vậy có thấy hổ thẹn không?”
“Tiểu Diêu, rốt cuộc em bị sao vậy? Trước đây chúng ta cùng phá án, anh cũng là thế này, nhưng em không nổi giận, sao hôm nay em lại…?”
“Tôi con mẹ nó bị rối loạn thần kinh được chưa!” Lời còn chưa nói hết đã thấy một người không liên quan đứng trước cửa.
Lâm Diêu hơi sửng sốt, lập tức theo ánh mắt của Tư Đồ xoay đầu, thấy Trương Ny lúng túng đứng bên ngoài.
“Xin lỗi, tôi về vậy.” Nhìn thấy bầu không khí hai người căng thẳng, Trương Ny rất biết điều xin lỗi, chuẩn bị rời đi.
Tư Đồ trơ mắt nhìn Lâm Diêu bỏ đi cùng người ngoài, bực mình lấy điếu thuốc ra đốt, hút từng hơi một.
Hắn không rõ tại sao Lâm Diêu lại như vậy.
Theo lý thuyết, hai người cũng xem như bắt đầu qua lại, có lẽ là sắp.
Nhưng Tư Đồ luôn cảm thấy, hai người đàn ông, nói mấy câu buồn nôn thật vô nghĩa, trong lòng hiểu là được, không nhất định phải nói ra miệng.
Nhưng Liêu Giang Vũ từng nói, chuyện này giống như giấy kết hôn vậy.
Anh không nói, chẳng khác nào làm phi pháp, nói rồi anh sẽ được luật pháp bảo vệ! Tư Đồ lúc đó cười to, căn bản chẳng xem lời Liêu Giang Vũ ra gì, chẳng lẽ Lâm Diêu vì điều này mà tức giận?
Nghĩ tới đây, Tư Đồ tự cốc đầu, “Ngu ngốc!” Lâm Diêu sao lại là người quan tâm chuyện này chứ, cũng đâu phải là con gái đâu.
Nhưng mà, cậu ấy rốt cuộc bất mãn với mình chỗ nào?
Tư Đồ lúc này đã hoàn toàn quên mất vụ án, trong đầu chỉ có Lâm Diêu.
Tư Đồ đang suy nghĩ nát óc về Lâm Diêu, còn Lâm Diêu thì đang cùng Trương Ny đi dạo dưới ánh trăng.
Tuy có giai nhân bên cạnh, nhưng lòng Lâm Diêu chỉ nghĩ về ai kia.
Trương Ny có vẻ nhận ra Lâm Diêu có tâm sự, cô gái không dám lên tiếng, chỉ im lặng đi cạnh Lâm Diêu.
Không biết đi như vậy bao lâu, với tính cách của Trương Ny cũng nhịn hết nổi.
“Anh cãi nhau với bạn?” Trương Ny thận trọng hỏi.
Lâm Diêu cười khổ gật đầu.
Thấy Lâm Diêu cười, Trương Ny cũng cười theo, nhưng nụ cười của cô sáng như trăng rằm còn nụ cười của Lâm Diêu thì ảm đạm như ngôi sao lấp sau mây.
Trương Ny thấy Lâm Diêu không cười nổi, dần dần bị vẻ mặt buồn buồn của Lâm Diêu lây, chờ đi tới một nơi ánh trăng rọi xuống sáng sủa, Trương Ny đột nhiên dừng lại, nắm cánh tay Lâm Diêu!
Mặt đối mặt!
“Cãi nhau chứng tỏ tình cảm của hai người rất tốt, chỉ có bạn thân mới cãi nhau! Bây giờ anh không vui, bạn anh nhất định cũng sẽ không vui! Mỗi lần tôi cãi nhau với bạn cũng vậy, nhưng mà sau khi cãi xong, tình cảm cũng tốt hơn đó.
Cho nên anh đừng buồn, nhìn khó coi muốn chết! Tôi với bạn mà cãi là không nhìn nhau luôn, mặt mày nhăn nhíu, như cái bánh bao! Lúc nào cũng vậy hết.” Nói xong, Trương Ny lấy hai tay để lên mặt vò lại.
Không muốn cười cũng không được, Lâm Diêu chưa từng nhìn thấy mặt quỷ nào giống như vậy, đừng nhắc, nói thật cũng có chút giống bánh bao.
“A, anh cười tôi? Lúc nãy anh còn khó coi hơn tôi nữa đó.
Nhưng mà, bây giờ anh cười đẹp hơn rồi.”
Vô hình, Trương Ny dần làm tâm trạng buồn bực của Lâm Diêu tan ra, cô bé này một lần nữa làm hắn cười từ trong tâm.
“Còn giận không?” Trương Ny chớp mắt, như một đứa trẻ ngây thơ, hỏi Lâm Diêu.
“Đỡ nhiều rồi.” Hắn đúng là bớt giận rồi.
“Vậy là còn giận rồi.
Đàn ông các anh giận nhau thì dùng nắm đấm giải quyết đi! Lúc tôi và chị trợ lý cãi nhau, tôi còn nghĩ nếu mình là đàn ông thì đã làm thịt chỉ rồi! Á, không được, đàn ông không thể đánh phụ nữ.” Lúc nói câu cuối, Trương Ny gần như lầm bầm.
Lâm Diêu nghĩ, nếu Tư Đồ lúc đó dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề, vậy hắn cũng không ngại đánh Tư Đồ thành người thực vật.
Tuy rằng hắn rất thích nói chuyện phiếm với Trương Ny, nhưng vụ án vẫn còn canh cánh trong lòng.
Hắn không muốn bỏ qua cơ hội trước mắt này.
“Cô và trợ lý tình cảm tốt lắm hả?” Lâm Diêu bình tĩnh hỏi.
“Ừ, tốt lắm, sắp mặc chung cái quần rồi.”
Người này sao cứ dùng mấy câu kì lạ để ví dụ vậy.
Lâm Diêu cười trong lòng.
“Tối hôm thứ hai sau khi xảy ra chuyện, chị ấy lo tôi sợ, ở cạnh tôi cả buổi tối.
Hôm sau còn mua cho tôi bộ trang điểm tốt nữa, ha ha.”
“Buổi tối đầu tiên cô ấy không ở cùng cô?” Lâm Diêu từ từ tiếp cận mục tiêu.
“Buổi tối đầu tiên chúng tôi vẫn chưa biết chuyện Phùng Hiểu Hàng chết, anh là cảnh sát mà, cái này phải nghĩ ra rồi chứ.” Trương Ny bướng bỉnh liếc Lâm Diêu một cái.
“Cô, ghét Phùng Hiểu Hàng lắm hả, Trương Ny?”
Lâm Diêu vừa nói xong, Trương Ny đi bên cạnh đột nhiên đứng im.
“Sao vậy?” Lâm Diêu kinh ngạc hỏi.
“Lần đầu tiên anh gọi tên tôi…” Trương Ny cười ấm áp.
Lâm Diêu đã gặp rất nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng lần đầu tiên hắn thấy một người không hề làm bộ, nụ cười là thật từ trong tâm.
Nụ cười này tuy không phải đẹp nhất, nhưng là nụ cười ấm lòng nhất, lần thứ hai Lâm Diêu nảy ra nghi vấn, người như vậy có thể là hung thủ sao?
Trương Ny phát hiện Lâm Diêu ngẩn người, một tay hươ hươ trước mắt hắn.
“Gọi tên rất bình thường mà, sao cô vui thế?”
“Đương nhiên, chúng ta là bạn mới quen mà.
A, đến rồi, hôm nay tôi phải ngủ sớm, bốn rưỡi sáng mai phải đi hóa trang rồi.
Anh về phòng mà có đánh nhau với bạn, ngày mai nhất định phải kể cho tôi nghe đó, bái bai.” Sau khi nói xong, Trương Ny chạy ào vào phòng.
Một giây trước bóng dáng giai nhân vừa biến mất, một giây sau Lâm Diêu đã ý thức được.
Câu hỏi cuối cùng của hắn đã bị Trương Ny khéo léo bỏ qua.
Trương Ny này, rốt cuộc là thiên thần hay là ác quỷ?
Dùng tốc độ rùa bò quay về phòng, Lâm Diêu thấy đèn phòng khách vẫn còn sáng, hắn không biết làm sao đối diện với Tư Đồ.
Mở cửa ra đã thấy Tư Đồ ngồi trên sô pha nhíu chặt mày, xem thứ gì đó trên bàn.
Nghe tiếng Lâm Diêu về, Tư Đồ ngẩng đầu lên, Lâm Diêu thấy vẻ mặt hắn ôn hòa, giả bộ bình tĩnh nói.
“Em về rồi hả, ra ngoài sao không mặc thêm áo, mặt lạnh tới nỗi trắng bệch rồi.
Mau qua đây cho ấm, vừa lúc anh có thứ cho em xem.” Tư Đồ cười nói.
Đối với Tư Đồ như vậy, Lâm Diêu trái lại không trả lời, vốn định về cãi với Tư Đồ một trận, nhưng nhìn gương mặt tươi cười này hắn không tiện ra tay đánh người.
Cùng Tư Đồ leo xuống cái thang.
Đi tới ngồi xuống cạnh Tư Đồ, Lâm Diêu thấy rõ vật trên bàn, là bản đồ của sơn trang.
“Anh lấy đâu ra vậy?” Lâm Diêu hỏi.
“Vừa mới hỏi mượn của Thân Vệ Bình.
Chúng ta phải biết địa hình chỗ này mới có thể rõ ràng đường đi của hung thủ.”
Tư Đồ đẩy bản đồ qua cho Lâm Diêu, thừa dịp Lâm Diêu xem chăm chú, hắn đứng dậy đi pha một ly cà phê nóng cho Lâm Diêu.
Sau khi Lâm Diêu đã hiểu đại khái, hai người liền thảo luận.
“Hung thủ không phải người trong sơn trang, chí ít trong đêm xảy ra vụ án sẽ không ở đây.
Bảo vệ và người bên đoàn phim quay về nhất định sẽ nhìn thấy.
Cho nên, anh suy luận trong đêm xảy ra vụ án, hung thủ giết người xong liền rời khỏi ngay lập tức.
Em xem chỗ này, nơi ở của người chết là ở phía nam, nằm sau sơn trang, nếu đi từ đường chính diện sẽ có ba con đường có thể tới đó.
Nhưng mà ba đường này đều có người qua lại, đèn đường cũng nhiều, không bị ai phát hiện là rất thấp.” Tư Đồ vừa nói vừa chỉ vào bản đồ.
“Nhưng nếu đi từ phía đông, sẽ đi qua khu rừng nhỏ, đi qua bốn năm căn phòng, là có thể tới chỗ người chết.
Vụ án xảy ra vào đêm khuya, không có ai thấy cũng dễ hiểu.” Lâm Diêu mau chóng tìm ra một đường đi.
“Xem ra là vậy.
Tiểu Diêu, em nhìn chỗ này… Phía sau nơi ở của người chết là một bãi đất trống diện tích không lớn, phía sau là tường vây xung quanh, đằng sau bức tường là suối nước nóng ngoài trời, suối nước nóng chỉ hoạt động tới 00:00, nhân viên quản lý cũng ra về.”
“Ý anh là hung thủ sau khi giết người đã leo qua bức tường cao 3m, trốn trong suối nước nóng? Nhưng anh cũng phải biết, hung thủ có thể leo tường vào đó nhưng đường ra thì lại bị khóa ngoài, vậy làm cách nào rời khỏi? Tôi nghĩ hung thủ bỏ trốn bằng ba con đường này xác suất cao hơn.”
Nghe Lâm Diêu phân tích xong, Tư Đồ lẳng lặng lắc đầu.
“Tiểu Diêu, hung thủ ở trong phòng người chết vào lúc 1:00 đến 1:10, giả thiết hắn nấp ở chỗ nào đó trốn Lý Phong, sau đó rời khỏi, đó cũng là sau 1:10.
Em xem đi, mọi người trong đoàn phim đều ở xung quanh người chết, sau 1:10, mọi người ai nấy đều mệt mỏi ăn uống cho xong quay về phòng, hung thủ cho dù có đi đường nào cũng bị nhìn thấy.
Một hai người hắn còn trốn được, nhưng mười mấy thậm chí là nhiều hơn hắn có thể trốn được không?”
Lâm Diêu có vẻ tiếp nhận ý kiến của Tư Đồ, rơi vào trầm tư.
Thời gian trôi qua từng chút, Tư Đồ đột nhiên nắm cổ tay Lâm Diêu, “Đi, tới suối nước nóng xem thử.”
Lâm Diêu biết, Tư Đồ một khi xử lý vụ án, hắn sẽ chẳng bao giờ quan tâm tới thời gian, Lâm Diêu cũng liền đơn giản đi theo, bỏ mặc nghỉ ngơi.
Hết chương 15.
Ying Ying: Bắt đầu dày vò nhau rồi đó:( Khổ tâm ghê, tui hiểu cảm giác của Tiểu Diêu lắm ;;___;; tự xem lại bản thân đã làm gì đê, quỷ háo sắc *lộn cái bàn*
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT