“Quên mất cô ta!” Lâm Diêu nhịn không được nói, đứng dậy ra mở cửa.
Trương Ny vừa thấy khuôn mặt trắng bệch của Lâm Diêu liền đỏ mặt, cũng không quan tâm Lâm Diêu có đồng ý cho cô vào trong hay không, bước mấy bước vào phòng khách.
“Làm tôi sợ muốn chết, chuyện lúc nãy là sao?” Trương Ny thật sự bị dọa.
“Không biết, có thể tới trộm đồ.” Lâm Diêu nói qua loa.
“Trộm bây giờ thật bi3n thái, trộm đồ mà còn mặc quần áo hoa hè, hết sức tưởng tượng.
Nhất định là hái hoa tặc!”
Lâm Diêu vội vàng xoay mặt đi, nhịn cười một tiếng.
Liêu Giang Vũ ở bên cạnh rót cà phê cho Trương Ny, ánh mắt thật đúng là như tên bi3n thái.
“Anh… các anh có bạn?” Nhìn thấy Liêu Giang Vũ, Trương Ny bị hắn dọa có chút căng thẳng.
“Cô không cần đi quay sao?” Sao còn chưa đi giùm đi? Lâm Diêu thật sự muốn nói câu này.
“Trợ lý vừa nói cho tôi biết, hôm nay tôi không cần quay, cho nên tôi lại tới đây.
Lâm cảnh quan, anh không sao chứ? Lúc nãy các anh đuổi theo tên trộm, tôi lo anh xảy ra chuyện gì.”
“Tôi có thể xảy ra chuyện gì, đuổi tới cửa đã quay lại.
Chuyện tiếp theo thì để cho cảnh sát lo.”
“Vậy thì tốt rồi… Muộn rồi tôi phải về… Ờ… Lâm cảnh quan, anh có thể đưa tôi về không?”
Phiền phức! Lâm Diêu nghĩ.
“Tiểu Đường, cậu…” Lâm Diêu định bảo Đường Sóc đưa Trương Ny về, nhưng nhìn thấy dưới chân Đường Sóc là vải tắc kè hoa của Liêu Giang Vũ, sợ Đường Sóc di chuyển sẽ kéo sự chú ý của Trương Ny, hắn liền đẩy Trương Ny ra ngoài, nghĩ thầm, Liêu Giang Vũ mang cái này về bằng cách nào vậy?
Đêm khuya, trong sơn trang rất yên tĩnh, đèn đường và ánh trăng rọi xuống làm xung quanh trở nên mông lung, Lâm Diêu cũng không có tâm tư ngắm trăng ngắm cảnh, chỉ muốn mau chóng biết trong báo cáo viết cái gì.
“Anh có tâm sự?” Trương Ny đi bên cạnh, lên tiếng hỏi.
“Không có.” Lâm Diêu không có tâm trạng nói chuyện với cô.
“Nói xạo, trên mặt anh viết rõ ràng ‘Phải mau chóng đuổi cái người phiền phức này đi’.”
Lâm Diêu sửng sốt, bị vạch trần suy nghĩ trong lòng, có chút xấu hổ.
Nhìn Trương Ny có chút uất ức, rồi có hơi tức giận, hắn tự nói với mình, không nên nổi giận với người không liên quan.
“Xin lỗi, tôi đang suy nghĩ chuyện của mình.
Nhưng tôi không nghĩ cô phiền phức.”
Trương Ny mỉm cười.
“Đùa với anh thôi.
Thật ra tôi rất to gan, nếu hôm nay không có trộm, còn muộn thế này tôi cũng tự về được.
Xin lỗi đã làm phiền anh.”
“Không sao, đã trễ rồi, không nên để con gái đi một mình.”
“Nói cũng phải.
Chờ sau này có cơ hội, tôi sẽ phong anh làm sứ giả bảo vệ hoa.
Nhưng mà phải làm ban ngày, muộn quá làm không được.”
Lâm Diêu liếc nhìn Trương Ny, hắn luôn bị cô chọc cười.
“Chẳng phải cô nói mình to gan lắm sao?”
“Cho dù to cỡ nào cũng vẫn là con gái, không bằng con trai được, huống chi anh còn là cảnh sát.
Cho dù gặp quỷ, núp sau lưng anh sẽ thấy an toàn, còn tôi thì không.”
Lâm Diêu cười thành tiếng, Trương Ny này nói năng lộn xộn vậy, cái này là ví dụ gì?
Trương Ny thấy Lâm Diêu cười, có chút ngại ngùng nói, “Anh cảm thấy tôi rất lạ đúng không, từ nhỏ tôi đã vậy rồi.
Thầy còn nói nghe ngữ pháp tôi xài còn không biết tôi người nước nào.
Lúc bé viết văn còn không được điểm tối đa, đến giờ tôi vẫn còn hận.”
“Chuyện khi bé mà vẫn còn hận?”
“Nhớ cho kỹ! Tôi là một tiểu nhân, chính tôi tự thừa nhận.”
Bất giác, Lâm Diêu và Trương Ny nói chuyện rất vui vẻ, chỉ lát sau đã đến nơi ở của Trương Ny, cô dừng lại nhìn Lâm Diêu cười, dưới ánh trăng, cô gái này rất xinh đẹp, không giống người phàm.
“Cám ơn anh đã đưa tôi về, anh về nghỉ sớm đi, đừng suy nghĩ nhiều, coi chừng ngốc đó.” Nói xong, Trương Ny xoay người chạy về phòng.
Lâm Diêu liền bước nhanh quay lại nơi ở của mình.
Vừa vào phòng, Liêu Giang Vũ đã nói một câu, “Má, vẻ mặt cậu là sao đây, mới dính người ta như sam giờ đã về có quá đáng không đó?”
Đối với lời châm chọc của Liêu Giang Vũ, Lâm Diêu không thèm để vào mắt, ngồi xuống sau đó hỏi hắn, “Bạch Nhuận Giang nhất định đã nhận được điện thoại, ông ta biết phòng mình bị trộm, chắc chắn sẽ nghi ngờ chúng ta đầu tiên.
Có thể đến đây lục soát triệt để, mang tấm vải này về, anh có bị ngu không vậy? Chuyện đơn giản như vậy cũng không rõ?”
“Đậu má, cậu nghĩ tôi là con nít lên ba chắc? Trên vải có vân tay của tôi, ném đại ở đâu đó rồi để cảnh sát phát hiện, chẳng phải còn hư chuyện hơn sao?”
Lâm Diêu cầm tấm vải từ phía sau sô pha lên sờ sờ, lạnh lùng liếc Liêu Giang Vũ.
“Loại vải này không thể giữ vân tay được.
Đi theo tôi học đi, đều là kiến thức cả.”
Liêu Giang Vũ xoay đầu nhìn Đường Sóc, Đường Sóc gật đầu.
Liêu Giang Vũ chỉ có thể giả câm giả điếc uống hoàng liên (vị thuốc Đông y), đắng tới nói không nổi.
Đường Sóc tranh thủ thời gian lấy tấm vải vào nhà vệ sinh đốt sạch, tro thì đổ vào bồn cầu giật nước, sau đó còn súc lại mấy lần cho sạch sẽ, mở cửa thông bật quạt gió, mùi gì cũng sớm bay hết.
Chờ hắn quay lại phòng khách, Lâm Diêu đã đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, “Bạch Nhuận Giang về rồi, hòa thượng thúi, đi thay bộ đồ ngủ rồi xuống đây.
Tiểu Đường, chờ lát nữa rồi ra mở.”
Lâm Diêu cởi áo khoác, thay đôi dép, mắt thì chú ý tình hình bên ngoài, chỉ lát sau đã thấy trong đám người có một vóc dáng anh tuần cao gầy.
Tên chết tiệt, cuối cùng cũng về.
Sau khi Đường Sóc mở cửa, Bạch Nhuận Giang mặt mũi âm trầm đứng trước cửa nhìn Lâm Diêu đang ngồi trên sô pha uống cà phê, ánh mắt sau đó lại đặt lên người Liêu Giang Vũ.
Đi phía sau Bạch Nhuận Giang la ba cảnh sát so chiêu với Liêu Giang Vũ, đi cuối cùng là Tư Đồ.
Tư Đồ vừa bước vào đã nhìn chằm chằm Lâm Diêu không dời mắt, Lâm Diêu tạm thời không dạy dỗ bạn học Tư Đồ, đối mặt với Bạch Nhuận Giang vẫn là thái độ lạnh lùng cao ngạo.
Liêu Giang Vũ lười biếng dựa vào tường ngáp mấy cái liền, Đường Sóc thì không quan tâm sự có mặt của mọi người, ngồi cầm điện thoại chơi trò chơi.
Bạch Nhuận Giang càng tức giận hơn!
Bạch Nhuận Giang bước nhanh tới trước mặt Lâm Diêu, còn chưa mở miệng, Lâm Diêu đã chậm rãi nói, “Tối nay phòng của Bạch đội trưởng xảy ra chuyện, tôi biết chú nhất định sẽ tới.
Ở đây có ba chúng tôi, muốn điều tra cái gì thì cứ làm.”
Vừa mới bắt đầu đã bị Lâm Diêu lớn tiếng dọa! Bạch Nhuận Giang nén hết khí trong cổ họng, không thể nói được gì.
“Tiểu Thành, cậu xem người mặc đồ ngủ, có phải là kẻ trộm không?”
Tiểu Thành mà Bạch Nhuận Giang gọi, đi tới trước mặt Liêu Giang Vũ nhìn từ trên xuống dưới.
“Không phải, người kia lùn hơn, cũng gầy hơn nhiều nữa.
Chưa cao tới 170cm, người này trông thế nào cũng cao trên 175cm.”
Bạch Nhuận Giang vô cùng bất mãn với kết quả, nhìn ánh mắt Liêu Giang Vũ châm chọt, sau đó nói với Lâm Diêu, “Không ngại tôi tùy tiện xem một chút chứ?”
Lâm Diêu hừ lạnh, “Chú không phải đã sớm ‘tùy tiện’ xem rồi sao, bây giờ chú có thể tùy tiện một chút đó.”
Bạch Nhuận Giang âm trầm bảo ba cảnh sát đi lục soát, qua nửa tiếng sau, bọn họ không thu hoạch được gì.
“Vụ án này không liên quan gì tới các cậu, tôi mong các cậu mau chóng rời khỏi đây.” Nói xong, Bạch Nhuận Giang đưa người đi.
Chờ Bạch Nhuận Giang đi được một lúc, Tư Đồ bước tới ngồi xuống bên cạnh Lâm Diêu.
Đường Sóc ngồi bên kia tò mò hỏi, “Liêu ca, cảnh sát hình dung kẻ trộm sao khác anh quá vậy?”
“Tôi thu xương.” Liêu Giang Vũ đáp.
“Thu xương? Đại hiệp, chiêu thu xương cũng là của phái Thiếu Lâm?” Động vật nhỏ hiếu kỳ hỏi.
“Ai nói tôi chỉ học công phu của Thiếu Lâm? Đại Binh ca của cậu…”
“Giang Vũ! Anh làm cái gì vậy?” Tư Đồ cắt ngang lời nói của Liêu Giang Vũ.
Lâm Diêu liếc mắt trừng Tư Đồ, “Liêu Giang Vũ xem lén báo cáo khám nghiệm, không may bị phát hiện.”
Tư Đồ ngoài ý muốn nhìn Liêu Giang Vũ, sắc mặt đối phương cũng không tốt mấy.
“Thời gian tử vong như hai người đã đoán, là khoảng 12:30 tới 1:00 sáng, nguyên nhân tử vong là… nghẹt thở.”
“Nghẹt thở?” Cũng giống như Lâm Diêu, Tư Đồ rất kinh ngạc.
“Ừ, nghẹt thở.
Trong báo cáo còn viết, thi thể không bị chấn thương bên trong hay bên ngoài, trong dạ dày chỉ có đồ ăn, không phát hiện thuốc.” Liêu Giang Vũ nhớ lại, chậm rãi nói.
“Còn trong móng tay? Trong báo cáo có viết không?” Tư Đồ có chút vội vàng hỏi.
“Có.
Móng tay sạch sẽ, không có gì cả.”
Đường Sóc cầm cái ghế tới trước mặt ba người, ngồi xuống hỏi, “Nếu là nghẹt thở vậy hung khí có thể là chăn, chẳng phải Vương lão tam đã nói lúc hắn vào nạn nhân không có đắp chăn sao?”
“Phạm vi rất lớn.
Quần áo, bao gối, khăn mặt đều có thể là hung khí, thậm chí là tay của hung thủ.” Tư Đồ không dán vào Lâm Diêu, đầu óc đã sớm tập trung vào vụ án.
Lâm Diêu chờ Tư Đồ không nói nữa, mới mở miệng nói, “Tiểu Đường, ngày mai mang tàn thuốc về xét nghiệm, có kết quả lập tức gọi cho anh.” Đường Sóc nghe xong gật đầu, Lâm Diêu nói tiếp, “Đi thôi, tới hiện trường xem lại.”
“Khoan đã.” Tư Đồ tới bên cửa sổ, hé rèm ra quan sát bên ngoài, xoay đầu nói với Lâm Diêu, “Bây giờ không được, anh đoán Bạch Nhuận Giang chắc chắn đã kêu người giám sát chúng ta.
Với lại, chúng ta đều cần nghỉ ngơi, nhìn mắt của em kìa, híp lại còn nhỏ xíu.
Lên lầu ngủ!”
Lâm Diêu cũng không cãi Tư Đồ, chờ hắn lên lầu tắm rửa xong đi ra, cửa phòng liền có người gõ cửa, không cần hỏi cũng biết là ai.
Vừa mở cửa, Tư Đồ đã hỏi ngay, “Em sao vậy?”
Lâm Diêu sửng sốt.
“Không có gì, mệt thôi.” Hắn đúng là rất mệt.
Tư Đồ đau lòng kéo tay Lâm Diêu vào trong, Lâm Diêu ngoan ngoãn để hắn kéo tới giường.
Tư Đồ dịu dàng để Lâm Diêu nằm xuống, đắp chăn cho hắn, vươn tay vuốt mái tóc còn ướt của Lâm Diêu, trong mắt tràn ngập sự cưng chiều.
Lâm Diêu từ từ nhắm mắt lại, toàn thân cảm nhận sự ấm áp, dần dần biết hắn đến gần, không có kinh ngạc, không có ngại ngùng, mãi cho đến khi chạm vào đôi môi mềm mại của Tư Đồ.
“Chờ em ngủ rồi anh về phòng.” Sau khi kết thúc nụ hôn, Tư Đồ vẫn nắm tay Lâm Diêu, nhìn hắn cọ cọ mấy cái vào gối đầu, vươn tay giúp hắn tắt đèn ngủ.
Trong bóng đêm, Lâm Diêu dần thở đều đều, Tư Đồ nương theo ánh trăng luyến tiếc buông tay, chịu thôi, hắn cũng mười mấy tiếng không ngủ, không thể làm gì khác hơn trộm hôn một cái rồi về phòng.
Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, trong bóng đêm, đôi mắt mở to toát ra vẻ đau buồn.
Sáng hôm sau, Lâm Diêu thức dậy mới biết, Đường Sóc đã đi từ sớm, trước khi đi Tư Đồ còn tiễn hắn ra cửa.
Tư Đồ và Liêu Giang Vũ ngồi ở phòng khách ăn sáng, Lâm Diêu chỉ ăn một chút rồi thôi.
“Tư Đồ, Vương lão tam có nói, sau khi hắn đâm Phùng Hiểu Hàng một đao mới phát hiện Phùng Hiểu Hàng nằm xoay ngược đầu.
Mà lúc Lý Phong phát hiện thi thể, thi thể lại nằm đúng chiều, trên người còn đắp chăn.
Vậy hung thủ nhất định đã tới hiện trường sau khi Vương lão tam đi! Lý Phong phát hiện thi thể vào 1:10,Vương lão tam rời khỏi phòng người chết vào lúc 1:00, mười phút…”
“Đúng vậy, mười phút, hung thủ xoay thi thể lại theo đúng chiều, còn đắp chăn.
Nhưng tại sao phải làm vậy? Hung thủ giết người không có khả năng quay lại hiện trường… Tại sao hung thủ lại quay lại hiện trường? Tại sao lại trưng bày lại thi thể? Thật ra anh có chút suy đoán về điểm này của hung thủ.” Tư Đồ nói tiếp lời Lâm Diêu.
“Suy đoán gì?”
“Kéo dài thời gian bị phát hiện.”
“Sau khi Lý Phong về phòng, nhìn thấy trên chăn dính máu mới phát hiện Phùng Hiểu Hàng đã chết.
Nếu không có vết máu, có lẽ sáng hôm sau mới phát hiện.”
Lâm Diêu suy nghĩ một chút, lắc đầu.
“Anh đừng quên, lúc Vương lão tam vào phòng của người chết, thi thể nằm ở trạng thái mất tự nhiên.
Nếu hung thủ muốn kéo dài thời gian, nhất định phải đặt lại thi thể nằm ngay ngắn rồi đắp chăn.
Suy đoán của anh rất khó dừng ở đây được.”
“Có lẽ đây là nguyên nhân hung thủ quay lại hiện trường.
Hắn cần kéo dài thời gian, nhưng lại nghĩ thi thể sẽ mau chóng bị phát hiện, cho nên mới quay lại hiện trường lần nữa.” Tư Đồ không bỏ cuộc, nói.
Lâm Diêu lộ ra vẻ mệt mỏi, thở dài nói, “Đây có thể là một khả năng.
Nhưng chúng ta cũng không được quên lá thư đe dọa.”
Tư Đồ cầm chén canh đặt trước mặt Lâm Diêu, nhân cơ hội tới gần.
“Anh biết… Theo tình hình trước mắt, người trong sơn trang bị tình nghi rất lớn.
Nhưng trước mặt chúng ta không chỉ có vấn đề này.
Cô gái tới phòng của Phùng Hiểu Hàng vào lúc 11:00 là ai? Câu thơ trên lá thư cuối cùng rốt cuộc viết cái gì? Mà đáp án “Cầm Tâm” trong thư đe dọa có nghĩa gì? Phùng Hiểu Hàng không có dấu vết giãy dụa, vậy hung thủ làm cách nào khiến hắn nghẹt thở chết?”
Lâm Diêu không đụng vào chén canh Tư Đồ đưa, hắn nói, “Có nghĩ cũng vô dụng.” Rồi đứng lên cầm áo khoác muốn đi.
Tư Đồ vội vàng đi theo Lâm Diêu, vừa ra tới cửa đã nói với Liêu Giang Vũ, “Về rồi thì gọi cho tôi.”
Liêu Giang Vũ không nói gì thêm, ngược lại Lâm Diêu đi ra ngoài lại xoay đầu nói, “Hai người chẳng phải có việc gấp sao? Còn đang xử lý?”
“Cũng không quan trọng bằng vụ này, đi thôi.” Tư Đồ cười ha ha, kéo Lâm Diêu đi.
Liêu Giang Vũ bị bỏ lại trong phòng khách, bất đắc dĩ lắc đầu.
Ngoài suy đoán của Tư Đồ, cấp dưới của Bạch Nhuận Giang đang mang đồ lên xe, rõ ràng như muốn bỏ chạy.
Lâm Diêu đang định qua hỏi, Tư Đồ lại kéo tay hắn.
“Còn chưa rõ sao, Bạch Nhuận Giang định ngư ông đắc lợi.”
“Chỉ có anh thông minh.
Có mấy cái đuôi để khỉ rượt theo.” Lâm Diêu liếc một cái, giễu cợt hắn.
Bọn họ tùy tiện vòng mấy vòng xung quanh, chờ mấy chiếc xe đi rồi mới đi về phía nơi ở của Phùng Hiểu Hàng.
Hai người vừa mới đi được một lúc, đã thấy Lý Phong từ xa chạy tới.
“Tôi đang định tìm hai anh.” Lý Phong thở hổn hển nói.
“Có chuyện gì?” Lâm Diêu hỏi.
“À, sáng sớm Đường Sóc gọi điện cho tôi, nói hai anh có thể tới phòng của Tiểu Hàng, lại sợ cảnh sát không cho vào, nên kêu tôi tới tìm hai anh, nói là tôi mời qua chơi, chắc không có gì đâu ha?”
Lâm Diêu không nghĩ Đường Sóc lại chu đáo như vậy, sau khi cám ơn Lý Phong, cùng Tư Đồ đi vào hiện trường.
Lần thứ hai quay lại hiện trường, Lâm Diêu so với lần đầu tiên còn nghiêm túc hơn, quan sát kỹ càng! Chăn bị nhuốm máu đã bị cảnh sát mang đi, mẩu thuốc lá trong gạt tàn cũng không còn.
Chẳng để lại cho bọn họ một tí manh mối nào.
Tư Đồ đứng bên cửa sổ nhìn cẩn thận, cho dù là bệ cửa hay song cửa đều nhìn kỹ xem có vết tích gì không.
Tư Đồ nhìn ra xa, lát sau lại nói, “Tiểu Diêu, em qua đây xem.
Nếu hung thủ đi bằng cửa chính, hắn nhất định sẽ đụng Lý Phong.
Nhưng nếu nhảy từ chỗ này xuống, chạy ra sau vườn, chờ nhìn thấy Lý Phong quay lại liền chạy đi, có thể nói là thần không biết quỷ không hay.”
Lâm Diêu mở cửa sổ nhìn xuống dưới, khi hắn xoay đầu nhìn chiếc giường, đột nhiên trong đầu xuất hiện một hình ảnh lật đổ suy luận của hắn! Lâm Diêu thốt lên, “Tư Đồ, Vương lão tam nói dối!”
Tư Đồ sửng sốt.
Lâm Diêu kéo hắn tới chiếc giường, “Giờ anh nằm xuống đây đi!”
Tư Đồ ngoan ngoãn làm theo lời Lâm Diêu.
“Tư Đồ, Vương lão tam nói vị trí của thi thể tối hôm đó là như thế này?”
“Đúng vậy.” Tư Đồ gật đầu.
“Trí nhớ của anh rất tốt, nhưng tôi còn muốn xác nhận lại một lần, hắn từng nói đâm vào đùi đúng không?”
Tư Đồ gật đầu, “Không chỉ nói một lần.”
Lâm Diêu nhìn Tư Đồ nói, “Lúc hắn kể lại, tôi cứ thấy có chỗ nào kì lạ.
Anh nghĩ đi, nếu mục tiêu của Vương lão tam là đùi, vậy một đao đó sẽ không đâm vào tim.”
Tư Đồ nổi da gà! Lập tức hiểu ý Lâm Diêu.
Lâm Diêu nói tiếp, “Anh cũng nhìn thấy, đi từ cửa vào là giường ngủ đặt nằm ngang, lúc Vương lão tam đánh tôi trong phòng vệ sinh là dùng tay phải, chứng tỏ hắn thuận tay phải.
Tối đó hắn uống rượu, tuyệt đối sẽ không đi vòng từ cửa sổ rồi mới đâm.
Nếu hắn đứng ở chỗ cửa sổ đâm xuống, chỉ có thể đâm vào xương sườn.
Nhưng vết đao lại nằm ở ngực trái, nếu hắn say không rõ phương hướng, cũng không thể đâm tới đó được.
Cho nên, Vương lão tam có chi tiết muốn giấu diếm.”
Tư Đồ nhíu chặt mày, manh mối như nước chảy cuồn cuộn.
Đầu tiên hắn nghĩ tại sao Vương lão tam muốn nói dối? Tư Đồ biết, trong đêm xảy ra vụ án, Vương lão tam có đến thật, nhưng Vương lão tam lại sửa lời, giấu vài chuyện đi.
Nguyên nhân cái chết là nghẹt thở, theo tình huống của thi thể, hung thủ chắc chắn không phải Vương lão tam, vậy Vương lão tam nói dối chỉ có hai khả năng! Một, bản thân hắn là hung thủ, hai, hắn đang bảo vệ hung thủ!
Trong lúc Tư Đồ suy nghĩ, Lâm Diêu cũng đứng lên.
Hắn có suy nghĩ giống Tư Đồ.
“Tiểu Diêu, nếu dựa theo lời em suy luận, vậy hung thủ có thể là người địa phương.”
“Theo manh mối phân tích, chỉ có một người khả nghi nhất.”
“Anh hiểu ý em, là người viết thư đe dọa.” Nói xong, Tư Đồ leo xuống giường, đi tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài nói tiếp, “Lúc trước chúng ta nghi ngờ, người viết thư đe dọa có thể ở trong sơn trang, vậy bây giờ đi xa một chút, người đó có thể ở trong thôn.”
Lâm Diêu cũng đi tới chỗ Tư Đồ, nhìn cảnh sắc bên ngoài, nhưng bây giờ hắn không có tâm tư ngắm cảnh, bọn họ ra phía sau căn phòng, trực tiếp nhìn bên ngoài, tường vây xung quanh, hai bên đều là đất trống, không có gì khả nghi.
“Bây giờ chúng ta phải suy xét, thư đe dọa và giết Phùng Hiểu Hàng đều là Vương lão tam làm hay không.”
Tư Đồ nghĩ một hồi, trả lời, “Chưa hẳn.
Em nghĩ đi, thư đe đọa xuất hiện trong văn phòng của Thân Vệ Bình, với Vương lão tam, muốn tự do đi lại trong sơn trang không cao.
Anh đang suy nghĩ, vụ án có khi nào có hai hung thủ, mà Vương lão tam chính là một trong hai người.
Người kia phụ trách viết thư, mà Vương lão tam là hung thủ giết Phùng Hiểu Hàng.
Rất rõ ràng, người kia thông minh hơn Vương lão tam nhiều, Vương lão tam đối với người kia chỉ là ‘công cụ’.
Lời nói dối mà Vương lão tam nói với chúng ta, cũng là do người kia dạy hắn.”
“Mục đích là gì?”
“Mục đích rất rõ ràng.
Người kia muốn dùng Vương lão tam làm người chịu tội thay.”
Lâm Diêu không đồng ý lắc đầu, mà Tư Đồ lại cảm giác hắn đang tránh ánh mắt của mình.
Hết chương 12.
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT