Vụ án thứ 2: Ba mươi phút biến mất.

Ở khu nghỉ ngơi trong cảnh cục, Lâm Diêu kêu Tư Đồ ngồi ở đây ngoan ngoãn chờ, còn mình thì chạy thẳng vào thang máy.

Trong phòng thẩm vấn, thẩm vấn đã tiến hành một lúc rồi, có thể nói không có tiến triển gì.

Trình Viễn Trác chỉ nói đi tìm Trịnh Niếp Niếp hỏi chút chuyện, lúc đó tâm trạng có hơi kích động, mới làm Trịnh Niếp Niếp hiểu lầm.

Lưu lão sư và Cát Đông Minh đang sứt đầu mẻ trán vì Trình Viễn Trác, khi thấy Lâm Diêu vào phòng, Cát Đông Minh cũng đã biết trước.

Không đợi Lâm Diêu mở miệng, hắn đã bước tới trước mặt, nhỏ giọng nói, “Sao rồi?”

“Cá lớn xuất hiện, ở đây giao cho tôi được không?”

“Tôi còn mừng không hết.”

Nói xong, Cát Đông Minh bảo đồng nghiệp phụ trách ghi chép ra ngoài, mình thì ngồi xuống cầm bút lên.

Lâm Diêu không nhìn ánh mắt trách móc của Lưu lão sư, đi tới trước mặt Trình Viễn Trác, một lát sau mới mở miệng, “Chúng ta nói chuyện của ác thú trước đi.”

“Cậu nói cái gì?” Tuy Trình Viễn Trác có hơi sửng sốt, nhưng cũng không mấy kinh ngạc.

Lâm Diêu nghĩ thầm, tên khốn Tư Đồ kia đã đoán trúng, hắn quả nhiên biết cảnh sát nắm giữ tình hình của hắn và ác thú.

“Chúng ta là người quang minh chính đại, không nói dài dòng, hôm tôi và ác thú đánh nhau, trong lòng anh biết rõ.

Chúng tôi còn nghe được đoạn đối thoại giữa anh và ác thú, có cần tôi cho anh nghe lại không?”

Trình Viễn Trác hừ một tiếng, “Trong điện thoại hình như không có giọng của tôi.”

Lâm Diêu lạnh lùng nói, “Sao anh biết là ghi âm điện thoại? Tôi chưa có nói mà.

Trình Viễn Trác, tôi không có kiên nhẫn chơi trò đuổi hình bắt chữ với anh, từ quan hệ giữa anh và ác thú đến bí mật mà Ngô Bình nắm giữ, tất cả vấn đề, nếu anh không nói rõ, anh sẽ gặp phiền phức lớn.”

“Tôi không rõ cậu đang nói cái gì.”

“Trình Viễn Trác, hôm đó Ngô Bình đi tìm anh, hai người đứng nói chuyện ở hành lang, tôi tình cờ đi ngang qua nên nghe thấy, lỗ tai của tôi cũng không có vấn đề, rõ ràng cô ta nói cô ta biết chuyện anh một mực giấu diếm, cái này anh giải thích thế nào?”

Trình Viễn Trác không hề dao động, nhìn Lâm Diêu thật lâu sau mới mở miệng.

“Tôi và Ngô Bình có vấn đề về tình cảm riêng tư, tôi giấu cô ấy tình cảm ngày xưa, điều này làm cô ấy tức giận, chỉ thế thôi.

Nếu các cậu nói chuyện này không có gì phải giấu diếm, vậy tôi nói cho các cậu biết, tôi đã từng yêu một người, cô ấy bị giết, hơn nữa lúc đó tôi không báo cảnh sát, Ngô Bình nói chính là cái này.

Nếu các cậu không tin, có thể tới nhà tôi hỏi cha mẹ tôi.”

Trình Viễn Trác nói cẩn thận, Lâm Diêu bắt đầu nhức đầu, nhưng vẫn không hề có ý định lùi bước.

“Trình Viễn Trác, bớt đùa giỡn với tôi đi! Anh, Quan Đan, Quan Tín, vào tháng ba năm ngoái đã làm cái gì, chính anh cũng rõ ràng.

Lúc đó Khởi Hàng bị lỗ rất lâu, ba người đã làm gì đó để Khởi Hàng hồi sinh, nếu các anh không làm chuyện phi pháp, tôi sẽ cởi bộ cảnh phục này ngay lập tức! Sau khi Quan Tín bị giết, anh và Quan Đan nóng lòng muốn tìm vật mà Quan Tín để lại, cũng chính là vật nắm giữ sinh mạng của ba người các anh! Anh thuê ác thú, tới bây giờ vẫn chưa thu hoạch được gì, mà Quan Đan cũng là kẻ thù của anh!”

“Cảnh sát Lâm, nếu cậu không có chứng cứ khởi tố tôi, thì đừng nên nói bậy bạ!”

“Tôi nói cho anh biết, sau khi anh rời khỏi nhà đi tìm Trịnh Niếp Niếp, Quan Đan đã trốn vào nhà anh.

Vì sao? Anh hiểu hơn tôi mà nhỉ? Tôi sẽ nói cho anh biết, từ lúc Ngô Bình chết tới giờ, ngoại trừ cảnh sát chỉ có một mình anh biết, hiểu không?”

Trình Viễn Trác cái hiểu cái không nhìn Lâm Diêu, im lặng.

“Xem ra còn cần tôi giải thích rồi.

Tuy rằng anh có đủ điều kiện để giết hại Ngô Bình, nhưng cá nhân tôi không nghĩ anh là hung thủ, nói cách khác, có người giá họa cho anh.

Mà người kia, nhất định phải có lợi mới làm.

Trình Viễn Trác, anh vẫn chưa rõ? Tại sao lại có người muốn giá họa cho anh? Tại sao Quan Đan phải lựa tối nay để leo vào nhà anh?”

Trình Viễn Trác cuối cùng cũng hiểu, trừng mắt!

“Con đàn bà đó, nó chỉ biết làm cái chuyện bẩn thỉu này! Tôi…”

“Bớt phát tức đi, nếu anh còn chưa nói rõ sự thật, vậy thì anh cứ gửi lời nhắn đi là vừa.”

“Tại sao? Tôi không có giết Ngô Bình, cậu cũng nói tôi không phải hung thủ!” Trình Viễn Trác kích động.

“Đó là cá nhân tôi.

Pháp luật cần bằng chứng, bây giờ tất cả chứng cứ đều hướng về anh, anh là hung thủ giết Ngô Bình! Với lại anh là kẻ tình nghi trong vụ án của Quan Tín, anh đã sớm bị chúng tôi nhìn chòng chọc rồi.”

Lần này, Trình Viễn Trác hoàn toàn trợn mắt!

Nhìn mồ hôi lạnh đổ trên trán, Cát Đông Minh cũng cổ vũ theo, cùng Lâm Diêu hợp xướng phá hủy triệt để hàng phòng ngự của hắn!

Lúc mọi người đều khô hết cả họng, Trình Viễn Trác trầm mặc thật lâu, rốt cuộc cũng mở miệng lần thứ hai.

“Tôi muốn gặp một người, sau đó, cậu muốn biết cái gì tôi đều nói.”

Lâm Diêu đè lại nội tâm vui sướng, bình tĩnh hỏi, “Gặp ai?”

“Tư Đồ Thiên Dạ!”

Mọi người chợt ngây ra.

“Tại sao?”

“Trước khi nhìn thấy hắn, tôi sẽ không nói gì cả, cho dù có mang tôi lên tòa, tôi cũng sẽ không nói.”

Lâm Diêu nghi hoặc nhìn Trình Viễn Trác, hai người nhìn chằm chằm chừng mấy phút, Lâm Diêu nhìn thấy trong mắt hắn là sự quật cường, kiên định, bất khuất!

Lâm Diêu và Cát Đông Minh thương lượng cả buổi, dụ dỗ Lưu lão sư mới khiến hắn đồng ý cho Trình Viễn Trác gặp Tư Đồ, với điều kiện, bọn họ phải ở đây.

Lâm Diêu gọi điện cho Tư Đồ đang chờ ở khu nghỉ, kêu hắn mau lên đây.

Cửa phòng thẩm vấn bị đẩy vào, mắt của Trình Viễn Trác trong chốc lát liền sáng lên.

Tư Đồ từ từ bước tới, ngồi xuống trước mặt hắn.

“Hắn là Tư Đồ Thiên Dạ, nói cho cậu biết, đừng hòng hoa tay múa chân trước mặt cảnh sát!” Lưu lão sư mười phần khí thế cảnh cáo Tư Đồ và Trình Viễn Trác.

Trình Viễn Trác liếc mắt nhìn Lưu lão sư, khinh thường nói, “Có các người ở đây hay không cũng thế.”

Lâm Diêu cau mày, vẫn trầm mặc.

Trình Viễn Trác nhìn Tư Đồ thật lâu, thở dài rốt cuộc cũng nói.

“Cậu phải nghe cho kỹ… Đập cái lò treo cây gậy, chọn người sai vặt thả cho chạy, giò chuồn mất về phía đất rắn, ngày và đêm kẹt giữa tấm phông… Tôi nói xong rồi.”

Tất cả mọi người im lặng.

Trong phòng thẩm vấn, Tư Đồ cũng im lặng như mọi người, vươn tay sờ mũi.

“Anh nói lại lần nữa.”

Trình Viễn Trác lặp lại lần nữa.

Tư Đồ đốt điếu thuốc, nhìn biểu tình quái dị của Trình Viễn Trác, trông hắn như vừa làm một chuyện rất mất mặt.

“Trình tiên sinh… anh có ý gì?”

Tư Đồ lại làm Trình Viễn Trác choáng váng, hắn hỏi ngược lại, “Cậu không biết?”

“Tôi biết thì còn hỏi anh làm gì.”

“Tôi cũng không biết, ác thú nói với tôi, nếu có một ngày tôi bị cảnh sát bắt, nhất định phải nói cái này cho cậu biết, nhưng ý nghĩa là gì, hắn không có nói.”

Hèn chi Trình Viễn Trác lại nói, có cảnh sát ở đây cũng như không, đúng là… Chuyện này là chuyện quái quỷ gì? Cát Đông Minh cắn đầu thuốc, thầm oán!

Tư Đồ gãi đầu, Lâm Diêu bước tới chỗ Tư Đồ.

“Anh cũng không rõ nó có nghĩa gì? Một chút cũng không hiểu?”

“Tôi không biết đây là tiếng lóng của mafia, hay là tiếng dùng trong bang hội.”

“Nếu là tiếng lóng, vậy chỉ có thể tìm người trong mafia để giải thích.” Cát Đông Minh chen vào một câu.

“Phạm vi khá lớn, bởi vì trong giới mafia có rất nhiều nghề khác nhau, bọn họ đều có tiếng lóng riêng.

Anh biết hắn dùng tiếng lóng của bên nào không?” Tư Đồ buồn bực thở dài.

“Tôi bảo người đi tìm mấy ông già trong cục, xem coi bọn họ có biết không.” Cát Đông Minh nói xong, mở cửa ra kêu Đàm Ninh.

“Không được, không thể ngồi chờ, Tiểu Diêu, tôi đi tìm người hỏi, tốt nhất là các cậu vào ngục tìm người hỏi đi.”

“Tôi sắp xếp ngay.”

“Nếu có tin tức, tôi sẽ gọi cho cậu.” Nói xong Tư Đồ chạy vội ra ngoài.

Lâm Diêu bảo người vào ngục làm việc, sau đó ngồi xuống trước mặt Trình Viễn Trác.

“Chúng ta bắt đầu thôi.

Đầu tiên, Ngô Bình rốt cuộc nắm bí mật gì trong tay?”

Thời gian bị xói mòn từ từ, Trình Viễn Trác cuối cùng cũng lên tiếng.

“Hôm Quan Tín chết, vào lúc bảy rưỡi tới tám rưỡi, tôi đang ở khách sạn Thiên Cảnh gặp ác thú, tôi trộm ra ngoài lúc ăn cơm với Ngô Bình.

Tôi nói với cô ta, thân thể khó chịu nên ra ngoài mua thuốc… Khoảng thời gian đó trùng với lúc Quan Tín chết.

Sau đó, tôi không thể khai ác thú ra, cho nên nói luôn ở cùng bạn gái.”

Lâm Diêu nhíu chặt mày, hỏi hắn.

“Anh có nói với Ngô Bình thời gian tử vong của Quan Tín không?”

“Không có.”

“Sao cô ta biết thời gian anh ra ngoài lại trùng khớp với thời gian tử vong?”

“Tôi cũng không biết.

Nói thật tôi cũng không nghĩ tới.”

Lâm Diêu và Cát Đông Minh nhìn nhau, có rất nhiều vấn đề nghĩ không thông, cho nên Lâm Diêu quyết định tiến từng bước.

“Tại sao lại thuê ác thú?”

“Thật ra quan hệ của tôi và Quan Tín cũng không giống như lời đồn, chúng tôi chẳng những là người thân mà còn là bạn thân.

Công ty Khởi Hàng cũng không giống bề ngoài, từ hơn hai năm trước đã bắt đầu lỗ… Quan Tín vì muốn công ty hồi sinh, cho nên mới buôn lậu.

Chuyện này chỉ có tôi và Quan Đan biết… Nó chỉ làm hai lần, còn bị dằn vặt lương tâm, nếu công ty không sắp phá sản nó sẽ không bao giờ làm! Nó từng nói với tôi, hai lần đó đều để lại bằng chứng, nếu có một ngày bị bại lộ, nó kêu tôi cầm những cái đó đi vạch trần nó… Bởi vì công ty không thể cùng lúc mất đi hai người chúng tôi! Khoảng hai tháng trước, nó đột nhiên lo lắng bất an, hình như sợ cái gì đó, tôi hỏi nó có chuyện gì.

Nó cũng không nói… Hình như trước khi chết nửa tháng, vào một đêm, nó gọi điện cho tôi, nói nếu có chuyện bất ngờ gì xảy ra, kêu tôi cầm chứng cứ đi báo cảnh sát.

Tôi hỏi nó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nó lại không chịu nói… Chỉ nói bây giờ đang chỉnh sửa bằng chứng, chờ sửa xong nó sẽ đưa cho tôi.

Sau đó… chính là tin nó đã chết.

Tôi biết cái chết của nó có liên quan đến hai lần buôn lậu kia, nhưng chứng cứ thì tôi không biết ở đâu.”

“Cho nên anh mới kêu ác thú tới phòng làm việc tìm?” Lâm Diêu hỏi.

“Đúng vậy.”

Việc này có ai biết?”

“Chỉ có tôi và Quan Đan.”

“Nhưng anh và Quan Đan đứng ở hai bên đối lập, tại sao cô ta lại tìm chứng cứ?”

“Cô ta không muốn để em trai mình chết mà còn mang tiếng xấu, kiên trì không cho tôi báo cảnh sát.

Hơn nữa, một khi báo cảnh sát, công ty cũng coi như xong.”

“Vấn đề này tạm bỏ qua, anh nói hôm Quan Tín chết, anh và ác thú gặp nhau, anh rốt cuộc thuê hắn từ bao giờ? Để làm gì?”

“Sau khi nhận được điện thoại của Quan Tín, tôi rất lo lắng.

Tôi sợ nó thật sự gặp chuyện, cũng sợ mình biết rõ chuyện nội bộ cũng sẽ gặp chuyện, cho nên tôi mới thuê ác thú.

Tối hôm Quan Tín chết, đó là lần đầu tiên tôi và ác thú gặp nhau.

Hắn đột nhiên gọi điện kêu muốn gặp tôi, tôi liền tìm cớ tới gặp.

Sau mới biết, thời gian đó lại trùng khớp với lúc Quan Tín chết.”

“Chúng ta quay lại vụ án của Ngô Bình.

Hôm qua vào lúc 9:00 tới 10:00 anh làm gì?”

“Tôi đã nói rồi, tôi ở nhà nghỉ ngơi.”

Lâm Diêu nhìn thoáng qua Cát Đông Minh phụ trách ghi chép, Cát Đông Minh gật đầu với hắn, ý bảo hỏi tiếp đi.

“Chỉ có một mình?”

“Đúng, chỉ có mình tôi, ác thú có nói với tôi, không được tùy tiện đi bất kì đâu.”

Lưu lão sư bên cạnh không biết bắt được cái gì, nhưng cũng xem như có cơ hội lên hình, bước tới trước mặt Trình Viễn Trác nói, “Xem ra cậu bị ác thú bán đứng rồi.”

Lâm Diêu thật sự muốn đập một phát cho hắn bất tỉnh! Cái này là cái mợ gì, cái chuyện xa xôi kiểu đó mà cũng nghĩ ra cho được?

Cát Đông Minh xoa xoa mi tâm, Trình Viễn Trác hay bất kì kẻ nào cũng buồn bực, hỏi, “Có ý gì?”

Lưu lão sư vô cùng tự tin nói, “Biết Ngô Bình giữ bí mật có ai?”

“Chỉ có ác thú.”

“Bây giờ Ngô Bình chết, cảnh sát tất nhiên sẽ cho rằng, anh giết người diệt khẩu.

Hiểu?”

“Anh cảnh sát này, anh không nghe cảnh sát Lâm nói hả? Quan Đan mới là người muốn hãm hại tôi, nếu là ác thú, tôi có thể nói cho anh biết, lúc Ngô Bình chết, hắn đang ở trong công ty, có rất nhiều người có thể làm chứng.

Mặt khác, anh cũng lầm rồi, ác thú không thể hãm hại tôi, tôi và hắn không phải quan hệ thuê mướn.”

Hắn vừa dứt lời, ai trong phòng cũng sửng sốt, không hiểu ý Trình Viễn Trác.

“Vậy quan hệ giữa hai người là gì?” Lâm Diêu thấy thế nào Trình Viễn Trác này cũng là một mỏ vàng, đào cỡ nào cũng thấy bảo bối.

Trình Viễn Trác do dự thật lâu mới mở miệng.

“Tôi nói rồi, tôi đã từng đề cập đến chuyện bạn gái cũ đã chết… Em gái của hắn chính là người tôi… tôi yêu nhất… Ba năm trước chúng tôi quen nhau ở Anh, khi đó cô ấy còn học đại học, chúng tôi vừa gặp đã yêu.

Gặp gỡ hơn nửa năm, cô ấy bỏ việc học theo tôi về nước định kết hôn, kết quả vừa về cô ấy đã lọt vào ổ tập kích.

Lúc đó tình huống của chúng tôi vô cùng xấu, cho dù tôi mướn bao nhiêu vệ sĩ, chúng tôi cũng không thoát khỏi sự truy sát, lúc đó cô ấy do dự rất lâu mới nói mình còn một anh trai, chỉ cần tìm ra anh ta, chúng tôi sẽ bình an vô sự.

Nhưng sự thật thì, anh của cô ấy như bốc hơi, tôi vừa mang theo cô ấy bên mình, chạy trốn khắp nơi, vừa tìm anh trai cô ấy, ai ngờ, còn chưa tìm ra, cô ấy đã… Trước khi lâm chung, cô ấy có nói, đừng báo cảnh sát, còn nói, nếu có một ngày anh ta xuất hiện, hãy nói cô ấy chưa bao giờ hận hắn.”

“Ác thú chính là người anh đó?”

“Đúng vậy.

Sau khi cô ấy chết nửa tháng, ác thú đột nhiên xuất hiện.

Tôi chuyển lời di ngôn của cô ấy cho hắn… Hắn nói, nếu có một ngày tôi gặp nguy hiểm, hắn sẽ đến bảo vệ tôi, xem như bảo vệ thay cho em gái… Ác thú không thể hãm hại tôi.”

“Bạn gái anh tên gì?”

“Đồng Tư Miểu.”

“Còn anh cô ta?”

“Diệp Từ.

Tư Miểu theo họ mẹ.”

Tên của ác thú là ‘Diệp Từ’, Lâm Diêu nhớ kỹ trong lòng.

Xem ra, ác thú có một phần tiếc nuối và tình thân với Trình Viễn Trác.

“Cảnh sát Lâm, nếu đã nói tới đây, tôi sẽ đơn giản nói toàn bộ sự việc cho cậu biết, tôi chỉ xin cậu một chuyện.”

“Cái gì?”

“Nếu tôi bị pháp luật trừng trị, có thể chờ tôi an bài chức vụ trong công ty rồi hãy bắt không?”

Lâm Diêu xoay đầu nhìn Cát Đông Minh, đối phương có chút lười biếng nhìn Trình Viễn Trác nói, “Chúng tôi sẽ cố gắng.”

“Được, tôi sẽ nói cho mọi người nghe những chuyện tôi biết.”

“Chuyện buôn lậu của Quan Tín, ngoại trừ tôi và Quan Đan còn có một người biết!”

“Còn một người là ai?”

“Nghe tôi nói đã.

Lúc Quan Tín nói muốn buôn lậu, tôi rất bực bội, nó luôn lui tới với một người trong mafia, nó làm cách nào tìm được đường vào đó? Có một lần nó uống say lỡ miệng nói, có một người làm liên lạc cho hai bên, mà người này tôi cũng quen biết, tôi nghi ngờ chính người đó đã hãm hại tôi! Sau khi biết Ngô Bình chết, tôi căn bản không nghĩ tới Quan Đan, tôi chỉ nghĩ, mặc dù cô ta có hơi xấu xa, nhưng chắc sẽ không làm chuyện gì nông nỗi, tôi nghi ngờ là người khác hãm hại tôi, tôi chỉ có thể nghĩ tới Trịnh Niếp Niếp, nên mới đi tìm cô ta.

Lúc đó tâm trạng của tôi rất kích động, cho nên mới làm cô ta…”

“Quan Tín có nói là ai không?”

“Không có, sau đó tôi có hỏi, nó lại nổi nóng! Nên tôi không đề cập tới nữa.

Tôi cũng từng kêu ác thú điều tra người này, mấy hôm trước, ác thú có tả chút khuôn mặt, nhưng tôi không rõ.

Hắn và Tư Đồ trao đổi manh mối, nhất định sẽ có…”

“Chờ chút! Anh nói ác thú và Tư Đồ gặp nhau?” Lâm Diêu đứng dậy, mở to mắt hỏi.

“Đúng vậy, cậu không biết sao?”

“Lúc nào?”

“Hôm Quan Đan nói tôi quấy rối tình d*c cô ta.”

Lâm Diêu tức giận, nghiến răng ken két! Cát Đông Minh không hiểu, thử thăm dò hỏi một câu, “Sao thế?”

“Tên chết tiệt! Hắn lại gạt tôi!” Nói xong, hắn lấy điện thoại ra gọi, nhưng Tư Đồ đã khóa máy, Lâm Diêu tức giận đá bay cái ghế.

“Lâm cảnh quan, rốt cuộc là sao?” Lưu lão sư kích động, Cát Đông Minh cũng nghĩ Lâm Diêu tức hơi quá rồi.

“Là sao hả? Chúng ta bị tên Tư Đồ đó lừa rồi! Tiếng lóng Trình Viễn Trác nói, hắn đã sớm hiểu từ đầu!”

“Hả?” Lưu lão sư kinh ngạc.

“Tư Đồ và ác thú đã gặp nhau, hắn không thể không biết đối phương dùng tiếng lóng nào! Bây giờ tên khốn đó còn khóa máy, càng chứng tỏ hắn đã làm chuyện gì đó sau lưng chúng ta!”

Xài ‘chúng ta’ có được không vậy, Cát Đông Minh thầm nghĩ trong lòng.

“Vậy giờ làm sao? Cậu có tìm được Tư Đồ không?” Lưu lão sư lần đầu tiên nói năng nhẹ nhàng.

“Tìm bằng niềm tin chắc! Trình tiên sinh, ác thú là ai? Có phải là Ngô Hải Đào ở bộ hậu cần không?”

“Ngô Hải Đào là ai?”

“Ngô Hải Đào không phải là ác thú?”

“Không phải, ác thú ở công ty có tên là Trương Binh.”

Trương Binh? Cái tên kì lạ mà Đường Sóc nói! Hèn chi Tư Đồ lại lấy hình của hắn đi, thì ra khi đó Tư Đồ đã biết Trương Binh là ác thú… Lâm Diêu giận nha, giận mình tại sao không bắt Đường Sóc nói về người đó!

“Ờ… Tiểu Lâm à…” Cát Đông Minh thấy Lâm Diêu vò nát tờ giấy, sắc mặt có thể sánh bằng tờ giấy trắng, cơn giận của Lâm Diêu lúc này có thể đốt mọi thứ thành tro.

“Trương Binh đó chẳng phải vào công ty hơn hai tháng rồi sao?” Mắt Lâm Diêu phun ra lửa.

“Tôi lo hồ sơ, hắn lo bên ngoài, nói tới đây làm hơn hai tháng, căn bản không có ai nhận ra.”

“Còn bây giờ? Hắn đang ở đâu?”

“Không biết.

Nếu hắn biết tôi đã bị bắt, có thể đã rời khỏi công ty, các cậu không tìm được hắn đâu.”

Ngoại trừ Trình Viễn Trác, ba người còn lại đều muốn bốc khói! Đàm Ninh cũng vừa lúc về tới, nói người trong cục căn bản không biết câu đó nói gì.

“Còn một người có thể tìm ra Tư Đồ!” Lâm Diêu cuối cùng cũng nghĩ ra.

“Ai?” Cát Đông Minh vô cùng mong đợi nhìn hắn.

“Tên luật sư tên là Liêu Giang Vũ, hắn nhất định hiểu câu đó nói gì! Lưu lão sư ở lại phụ trách thẩm vấn, tôi đi tìm tên luật sư đó!”

“Chờ chút, tôi đi chung với cậu.”

Nhìn Cát Đông Minh một cái, Lâm Diêu kéo hắn bay đi trong chớp mắt.

Hết chương 14.

Ying Ying: Rồi chương sau hết hường phấn =)) spoil trước, từ chương sau đường ai nấy bước:v

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play