Vụ án thứ 1: Ngọc lưu ly bị mất trộm.

Chương 2

Hai người kia đang nói hăng say, đột nhiên có một người đi tới trước mặt, Lâm Diêu lập tức nổi giận đùng đùng!

“A, là mỹ nhân vừa đánh tôi đây mà!” Giọng nói của hắn cũng không hề nhỏ, kéo hết sự chú ý của mọi người.

“Mỹ nhân”? Đồng nghiệp của Lâm Diêu đổ mồ hôi lạnh! Chàng anh hùng này là ai? Dám gọi Lâm Diêu là “mỹ nhân”! Phải biết mấy từ ‘mỹ nhân’, ‘dễ thương’, ‘đẹp’ là những từ cấm kỵ trong cục! Nếu ai dám dùng những từ này gọi Lâm Diêu, haha… Nhẹ thì tâm thần có vấn đề, nặng thì nhà tan cửa nát!

Biểu tình trên mặt Lâm Diêu bắt đầu có chút thay đổi, nhưng hắn cho dù có tức giận vẫn xinh đẹp lạ lùng!

“Mỹ nhân, nhìn tôi không nói tiếng nào là đang kiểm điểm hả? Yên tâm, tôi không giận đâu, với mỹ nhân là tôi hoàn toàn mất lực chống cự, haha.” Người đàn ông này lúc nào cợt nhả.

Cần gì phí lời với loại người này! Lâm Diêu dùng quyền cước chào hỏi hắn! Mạnh, chuẩn, nhanh, đánh thẳng vào mặt đối phương, mọi người đứng hai bên đều giật mình! Trong cục ai cũng biết tài nghệ của Lâm Diêu cũng đứng số một số hai, quyền này đánh, đối phương không mất hai chiếc răng cửa mới lạ!

Mà sự thật thì, người kia rất dễ dàng thoát khỏi một quyền của Lâm Diêu, xuất quỷ nhập thần xuất hiện phía sau lưng hắn, dễ dàng nắm được cánh tay dừng giữa không trung.

“Cậu tức giận đáng yêu thật nha, có phải tất cả người đẹp đều không được tốt tính?”

Ông trời ơi! Người này còn nói những hai từ cấm kỵ! Dũng sĩ nha… Nhóm cảnh sát hình như tập trung sai trọng điểm rồi.

Lâm Diêu giật mình chỉ có 0,01 giây! Hận không thể đá chết cái tên chết tiệt này! Mà hắn cũng thật sự giơ chân.

Chân đá thẳng lướt qua lỗ tai.

Mọi người đứng xem cũng nghe thấy tiếng gió, nghĩ thầm… Cú đá này của Lâm Diêu thực sự rất đẹp, nếu là mình, sợ là giày bay nhưng chân không nhấc nổi! Dũng sĩ này không chết thì cũng bị thương!

Tất cả đều cho rằng chàng dũng sĩ này sẽ bị Lâm Diêu đá hư mặt, nhưng ai ngờ, không biết dũng sĩ dùng chiêu gì đã làm cho Lâm Diêu ngã xuống, hơn nữa còn ngã vào lòng dũng sĩ!

Tư thế này… đúng là ngu xuẩn!

Dũng sĩ một tay ôm eo mỹ nhân, tay kia cầm cổ chân mỹ nhân.

Mặt mỹ nhân đỏ như lửa, mặt của dũng sĩ… dũng sĩ đúng là đanh đá mà!

Lâm Diêu thấy phổi mình sắp nổ tung! Khuỷu tay đánh mạnh ra sau, trong nháy mắt thoát khỏi tên đàn ông cợt nhả! Dùng tốc độ nhanh nhất đứng lên, lúc này hắn hoàn toàn bốc hỏa! Thế mà… tên kia lại trốn ra sau hai ông vị quản lý, giơ hai tay lên, nói rõ ràng, “Tôi không chơi nữa!”

“Bước ra đây!” Lâm Diêu lửa giận bốc ngút trời.

“Không muốn!” Người kia vẫn giữ bộ dạng đanh đá.

“Hôm nay nếu còn chưa phân thắng bại thì không xong với tôi đâu!” Lâm Diêu hình như đã đi sai chủ đề.

“Không muốn, tôi không muốn đánh cậu, nhất là mặt.”

Bên cạnh có mấy người cười trộm, Lâm Diêu càng tức hơn, giơ tay muốn kéo cái tên chết tiệt kia ra!

“Dừng dừng!” Người lên tiếng là phó quản lý Vương.

Có thể thấy ông dùng toàn bộ dũng khí mới dám nói trước mặt Lâm Diêu, một ông lão đáng thương.

“Cảnh quan Tiểu Lâm, cho dù hai người có hiểu lầm gì thì bây giờ vẫn còn trong giờ làm việc, có thể nhường nhau được không?” Quản lý Cao vừa lau mồ hôi lạnh vừa híp mắt nói.

Lâm Diêu nghiến răng nghiến lợi, nhìn cái người trốn phía sau bọn họ, chuẩn bị công kích bất cứ lúc nào.

Quản lý Cao cũng vội vàng xoay người, dạy dỗ anh chàng nọ.

“Cậu cũng quậy quá rồi! Xin lỗi mau!”

“Sao chú biết tôi quậy?”

“Chỉ cần liên quan đến cậu, không có lần nào là đúng hết.

Xin lỗi!”

“Cậu ấy đánh tôi trước mà!”

“Bộ người ta rảnh quá không có gì làm hả? Nhất định là cậu đi chọc người ta, xin lỗi nhanh!”

Người kia giống y như đứa trẻ, bĩu môi, có chút không tình nguyện bước tới trước mặt Lâm Diêu.

“Xin lỗi.”

Một luồng sáng lóe lên trong mắt Lâm Diêu, hắn nắm tay lại thành quyền, đánh một cái vào bụng đối phương! Người kia bị đau, ôm bao tử tổng cộng trúng hai cú đấm, xoay đầu nhìn quản lý Cao, nói, “Cái này cũng là tôi sai?”

“Đúng vậy!”

Tranh chấp nho nhỏ rốt cuộc cũng về bình thường dưới sự uất ức của dũng sĩ, quản lý Cao cười híp mắt quyết định mời hai người qua phòng họp, mà phó quản lý Vương cũng mượn cớ đi theo.

“Để tôi giới thiệu.

Đây là vị cảnh sát do tổ trọng án phái tới giúp cậu, Lâm Diêu.

Cảnh quan Tiểu Lâm, hắn chính là thám tử mà chúng tôi mời đến, Tư Đồ Thiên Dạ.”

Cái gì????? Lâm Diêu trừng mắt, nghĩ tới nghĩ lui, suy nghĩ bao nhiêu lần cũng không nghĩ ra tên chết tiệt này lại là… Không làm! Đây là vấn đề đầu tiên hắn nghĩ tới! Nhưng mà, bây giờ mình đã phóng lao thì phải theo lao, hắn không chỉ đồng ý với thủ trưởng, mà còn có hợp đồng khá là ngon kia nữa! Bây giờ nếu buông tay mặc kệ… Cáo già sẽ tuyệt đối tìm nhiều phiền phức hơn, mà quan trọng nhất, tên chết tiệt này sẽ cho là mình sợ hắn!

“Mỹ nhân, sau này xin chiếu cố.”

“Tư Đồ! Cậu định làm Tiểu Lâm tức giận bỏ đi thì cảnh sát vẫn sẽ phái người khác tới! Không có hy vọng đâu, bớt phá đi.” Mấy lời này của quản lý Cao cũng có thể xem là vô cùng thấm thía.

Nhìn bậc trưởng bối đứng trước mặt, Tư Đồ nhíu mày không nói.

Mà Lâm Diêu lại rơi vào tình trạng không hiểu gì hết.

“Cảnh quan Tiểu Lâm, Tư Đồ không thích làm việc chung với cảnh sát.

Hắn làm vậy là để chọc giận cậu, thật ra Tư Đồ rất tốt.”

Đây là lý do gì?

“Nếu không muốn thì từ chối đi.”

“Ái dà, có chút nguyên nhân nên không từ chối được đó.”

Lâm Diêu nghĩ lại thấy cũng đúng, chính mình còn vì điều kiện trùng tu phòng tư liệu mà đồng ý với thủ trưởng.

Nhưng mà cái tên Tư Đồ kia, hắn là học sinh tiểu học hả? Còn dùng cách ấu trĩ như vậy! Quan trọng là, hắn đã chọc giận mình!

“Ân oán cá nhân để qua một bên, tôi sẽ làm tốt công việc, hy vọng sau này, Tư Đồ tiên sinh đây sẽ không có những hành vi ngu xuẩn làm tôi muốn giết người như hôm nay nữa.”

“Tư Đồ, nói đi.” Quản lý Cao vuốt cánh tay Tư Đồ.

“Được rồi, mọi người đều vì công việc cả thôi.

Chuyện hôm nay là do tôi sai, nhưng tôi rất nghiêm túc nha, cậu thật sự rất đẹp.”

“Tư Đồ! Cảnh quan Tiểu Lâm cất súng vô đi mà!”



Bước ra từ phòng họp, không biết Tư Đồ và Lâm Diêu nói chuyện gì, bây giờ hắn rất phấn chấn ngoắc tay gọi Lâm Diêu, ý nói, “Bắt đầu làm việc.”

Lâm Diêu kiềm chế cơn giận, đi theo hắn.

Tư Đồ cũng không đi xem xét kho bảo hiểm, điều này khiến Lâm Diêu có chút bất ngờ.

Đi theo hắn ra tới bãi xe, Lâm Diêu nhịn không được, lên tiếng hỏi, “Anh muốn đi đâu?”

“Tới nơi cậu sẽ biết, đi nhanh đi, không còn nhiều thời gian.”

Lâm Diêu trông rất bình tĩnh, lúc đóng cửa xe, Tư Đồ còn tưởng xe nó hư rồi.

Trên đường đi, Lâm Diêu vẫn nhìn ra ngoài, Tư Đồ lén nhìn hắn, không khỏi bật cười.

“Vẫn còn giận? Có phải tất cả mọi người đều tán thưởng vẻ đẹp…” Nói tới đây thì hắn bị Lâm Diêu dùng ánh mắt ‘giết người’ nhìn chằm chằm, mấy từ cuối đành phải nuốt vào bụng.

Nói hơn một câu tính mạng liền gặp nguy hiểm, không khí rơi vào trầm mặc, Tư Đồ rốt cuộc cũng dừng xe lại trước một câu lạc bộ cao cấp.

Hai người xuống xe, Lâm Diêu đi theo Tư Đồ vào trong.

Bồi bàn mời họ vào một căn phòng tao nhã rồi ra ngoài, không lâu sau lại mang điểm tâm và trà vào.

“Bây giờ có thể nói chưa? Anh tới đây làm gì?”

“Muốn hẹn hò với cậu.” Tư Đồ cười híp mắt.

“Loại người như anh còn sống đúng là kỳ tích! Anh nghe cho rõ đây, tôi có thể tìm ra n lí do ở mọi thời điểm ném anh vào phòng tạm giam! Trêu chọc tôi, đối với anh không có gì tốt!”

“Tính cách đúng là nóng nảy, xem ra cậu không hợp với mấy câu đùa giỡn, có đúng không, Tiểu Diêu?”

Tiểu, Tiểu Diêu?

“Không được gọi tôi là Tiểu Diêu!”

“Vậy kêu Diêu Diêu?”

“Anh có phải là đàn ông không vậy? Gọi như vậy anh không thấy mắc ói à?”

“Tôi thích…”

“Gọi tôi là cảnh sát Lâm!”

“Được rồi, được rồi, tôi không làm khó cậu, nhưng mà… có thể cất súng vào được không?”

Lần thứ hai Tư Đồ bị nguy hiểm tính mạng, cửa phòng mở ra.

Có một cô gái chân dài bước vào, nhìn thấy Tư Đồ liền mỉm cười ngọt ngào.

“Tư Đồ, có sốt ruột không?” Giọng của cô cũng đẹp giống như bề ngoài.

“Đi một quãng đường xa đến đây tìm em chờ một chút cũng đâu có sao, với lại anh cũng vừa xong việc.”

Lâm Diêu không tin vào mắt mình, một phút trước Tư Đồ còn là một tên vô lại, trong nháy mắt đã trở nên thành thục, chững chạc! Y như thân sĩ kéo ghế cho người ta ngồi, còn mời cô ngồi xuống.

Cho dù là nhấc tay nhấc chân, nụ cười, ánh mắt, tất cả đều không có chỗ chê.

Người này chẳng lẽ có hai mặt?

“Vị này là?” Cô gái kia nhìn Lâm Diêu mỉm cười.

“Đây là bạn của anh, Lâm tiên sinh.”

Cô gái nhìn Lâm Diêu cười hàm súc.

Cô đút tay vào túi, lấy một lá thư màu trắng đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt Tư Đồ.

“Đều ở trong này.”

Tư Đồ cũng không cầm lá thư, hắn chỉ mỉm cười nói, “Cám ơn, số tiền còn lại ngày mốt sẽ chuyển cho em.”

“Em nói rồi, không trả cũng được mà.”

“Anh không muốn em uổng công sức.”

“Tình nghĩa thôi mà.

Tư Đồ, có việc gì cứ tới tìm em, rất vui đã gặp anh hôm nay.

Lâm tiên sinh, tạm biệt.” Cô đứng dậy, Tư Đồ muốn tiễn cô nhưng cô lại từ chối.

Lâm Diêu ngồi trong phòng nhìn Tư Đồ đóng cửa lại.

“Anh cũng giỏi giả bộ thật, cô gái kia cũng bị anh đùa giỡn?”

“Cũng? Tôi chưa từng đùa với cậu, lời nói của tôi tất cả đều nghiêm túc.”

Thấy Lâm Diêu lập tức đổi sang thái độ đáng sợ, Tư Đồ liền cầm lá thư lên hươ hươ, Lâm Diêu không khỏi sửng sốt.

“Không muốn xem à?” Tư Đồ hỏi.

“Không có hứng thú!”

“Cậu đúng là rất biết điều, mấy cảnh sát khác đã sớm giật lấy rồi.

Xem chút đi, cậu chắc chắn có hứng thú.” Nói xong liền nhét lá thư vào tay Lâm Diêu.

Lâm Diêu hung hăng trừng mắt cái tên đang cười mê người kia, mở ra lấy lá thư bên trong, vừa xem liền sợ ngây người.

“Cái này là…?”

“Số người có thể vào kho bảo hiểm không nhiều, phải nói là số người có bản lĩnh và can đảm vào kho bảo hiểm không nhiều.

Đại khái không vượt quá bốn người, bốn người này đều là cao thủ hàng đầu, tôi muốn biết hàng tung của bọn họ gần đây.

Người vừa tới là chuyên gia tình báo, không có cô ấy sẽ không có tin tình báo, hơn nữa tin nhận được toàn là tin thật.”

Lâm Diêu lần thứ hai trừng mắt! Trong danh sách toàn là tội phạm truy nã cấp A! Những nhân vật này làm cảnh sát vô cùng nhức đầu, căn bản không bắt được mà tên Tư Đồ Thiên Dạ này lại nắm được hành tung của bọn họ… Chỉ là một tên thám tử cỏn con thôi mà.

Nhìn thấy vẻ mặt giật mình của Lâm Diêu, Tư Đồ cũng không giải thích, hắn cầm tờ giấy Lâm Diêu đưa qua, thở dài.

“Xem ra không phải do bốn người này làm… Đi thôi, đi gặp người khác.” Nói còn chưa dứt hắn đã kéo Lâm Diêu ra cửa.

Trên xe, Lâm Diêu đã sinh ra nghi vấn cực kì to bự với tên thám tử nho nhỏ này, nhưng mà vẫn còn rất ghét hắn!

Xe nhanh chóng rời khỏi khu vực thành thị, Lâm Diêu hỏi Tư Đồ đi đâu, đối phương lại chỉ nói, “Cậu ngủ một giấc đi.”

Làm hắn muốn ói máu.

Tư Đồ mở radio, nghe một hồi Lâm Diêu thật sự thiếp đi, chờ hắn mở mắt tỉnh lại, trăng tròn đã treo trên đỉnh đầu, xung quanh hoang vu.

Lâm Diêu nhìn đồng hồ, hơn 11 giờ đêm, bọn họ đã lái xe gần mười tiếng!

“Ê, anh muốn đi đâu vậy?”

“Đừng gấp, sắp tới rồi.

Cậu trừng tôi làm gì, chẳng lẽ tôi đem cậu đi bán?” Tư Đồ trêu ghẹo.

Khoảng bốn chục phút sau, hai người đã có thể nhìn thấy một thôn trang nhỏ cách đó không xa.

Tư Đồ dừng xe trước cửa thôn, lấy đèn pin ra, kêu Lâm Diêu cẩn thận dưới chân.

Vào thôn trang nhỏ tốn khoảng mười phút, tới một căn nhà bình thường thì dừng lại.

Tư Đồ lấy điện thoại ra nói “Tôi tới rồi”, trong nhà liền mở đèn.

Người ra mở cửa khoảng bốn mươi tuổi, đàn ông, Lâm Diêu đi theo Tư Đồ vào trong liền cảnh giác nhìn xung quanh.

“Sao giờ mới tới?” Người kia ngồi trên ghế, đốt một điếu thuốc.

“Sáng nay gặp chút chuyện.

Đây là cái tôi nói, anh xem đi.” Tư Đồ đưa cho người kia một tờ giấy.

Lâm Diêu quan sát người đàn ông nọ, bề ngoài rất bình thường, lẫn trong một đám người cũng không tìm ra đặc điểm để nhận dạng.

Nhưng Lâm Diêu không nghĩ Tư Đồ lái xe hơn mười tiếng, nửa đêm nửa hôm chỉ tới gặp một người bình thường! Quả nhiên, khi Lâm Diêu nhìn rõ thứ Tư Đồ đưa người nọ, mắt hắn liền trở nên sắc bén làm cho Tư Đồ hoảng sợ.

Tư Đồ vội vàng bảo hắn đừng lên tiếng, trong mắt hiện ra vẻ cầu xin Lâm Diêu đừng xen vào.

“Có chuyện gì vào trong rồi nói.” Người kia căn bản không nhìn hai người đã biết tình hình thế nào.

Tư Đồ cười cười xua tay, đi cùng Lâm Diêu vào phòng trong.

“Tư Đồ, anh nghĩ cái gì vậy hả? Tại sao lại đưa tư liệu canh gác và sơ đồ thiết kế của kho bảo hiểm cho người khác xem?” Lâm Diêu vào phòng trong đã chất vấn Tư Đồ.

“Tiểu Diêu, nói nhỏ chút, tôi…”

“Gọi là cảnh sát Lâm! Nói cho tôi biết trước người đó là ai?”

“Đừng nóng, anh ta là Hoàng Chính.”

“Làm nghề gì?”

“Không làm gì hết.”

“Anh thành thật cho tôi, hắn rốt cuộc làm cái gì?”

“Chẳng lẽ nhìn tôi giống loại người bán bạn cầu vinh, tiểu nhân hèn hạ lắm sao?”

“Y chang!”

“Tôi oan uổng quá mà…”

“Tư Đồ Thiên Dạ, nếu anh không nói tôi liền ra ngoài bắt người!”

“Tôi không thể nói cho cậu biết anh ta làm nghề gì… Đây là quy tắc trò chơi giữa chúng tôi.

Nhưng tôi có thể nói cho cậu biết, anh ta hoàn toàn có thể giúp chúng ta trong vụ án này!”

Tư Đồ cười hì hì, Lâm Diêu buồn bực nhìn hắn.

Thật ra Lâm Diêu căn bản không bắt người nọ, cho dù người nọ là ai, làm nghề gì, bây giờ hắn cũng không bắt được, bởi vì Lâm Diêu không phải tay mơ mới vào nghề, về điểm này Tư Đồ nhìn thấy rất rõ ràng.

Kế tiếp hai người chỉ trầm mặc.

Một tiếng trôi qua, người bên ngoài mới gọi hai người ra.

Người kia trả tờ giấy lại cho Tư Đồ, thở dài.

“Nếu quả thật có người vào được, hắn nhất định có công năng đặc dị, kho bảo hiểm này không có cách nào đột nhập vào.”

Tốn mười tiếng lái xe chỉ vì một câu nói.

Lâm Diêu ngồi trong xe bực bội nhìn con đường trước mặt.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy có vấn đề.

Tư Đồ ngồi quan sát hắn cả buổi, nhìn cỡ nào cũng thấy người này rất đáng yêu, nhịn không được mở miệng trêu đùa.

“Nghĩ nhiều quá sẽ ảnh hưởng khuôn mặt đẹp đẽ, tuy rằng lúc suy nghĩ cũng rất đẹp.”

“Muốn chết rồi hả, tên chết tiệt?”

“Haha, chọc xíu thôi mà, đừng nghiêm túc vậy chứ.

Bây giờ đã loại bỏ được khả năng người ngoài xâm nhập, chỉ còn người trong nội bộ thôi, quay về tìm mấy ông già tâm sự.”

“Có ý gì?” Lâm Diêu lần đầu tiên nhìn chăm chú Tư Đồ.

“Cậu cũng biết bốn người kia không gây án.

Mà đại ca này lại nói không thể nào xâm nhập, cho nên…”

“Tại sao anh lại tin lời Hoàng Chính như vậy? Rốt cuộc hắn là ai?”

“Cậu thật sự chưa từng nghe qua cái tên Hoàng Chính?”

“Chưa.”

“Uổng cho cậu làm cảnh sát.

Đầu quỷ chắc là nghe rồi chứ?”

“Đầu quỷ… Huyền thoại trong giới cảnh sát… Chính là anh ta?”

Tư Đồ gật đầu.

Lâm Diêu không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu hắn trừng mắt.

Đầu quỷ, trong giới cảnh sát từng có một truyền thuyết.

Người này không biết từ đâu tới, năm thứ hai làm cảnh sát đã đi làm nội gián trong băng đảng xã hội đen, phá được một tổ chức buôn thuốc phiện lớn, khi quay về cảnh đội thì từ chối lên chức, vẫn làm một cảnh sát nho nhỏ.

Từ đó về sau hắn càng làm ra nhiều chuyện không tưởng! Hắn sửa toàn bộ hệ thống bảo an máy tính của cảnh cục, được xưng là thiên tài máy tính.

Hắn một mình nằm vùng trong rừng một tháng, bắt được sát thủ bi3n thái, được đội đặc công xem là không phải người.

Hắn dùng tay không bắt được ba tên mang đầy đủ võ trang, được nhà tâm lý học xưng là bậc thầy công kích tâm lý số một.

Hắn dùng nước đá khô và hơi nước chế tạo thành ảo ảnh, phá giải phương pháp phạm tội hoàn mỹ của hung thủ, được nhà vật lý học xưng là người có thể biến ảo tưởng thành sự thật, hắn chạy vào tòa nhà của cảnh sát, đưa tin tình báo nội bộ, bán đứng tổ chức phạm tội, thay đổi hoàn toàn những nhân vật lớn, mọi người gọi hắn là đầu quỷ! Sau đó hắn tiếp tục làm cảnh sát nhỏ, rồi một ngày đột nhiên biến mất.

Tất cả đều cho là hắn đã chết, câu chuyện của hắn trở thành truyền thuyết.

“Tiểu Diêu, mắt cậu không mở to được nữa đâu, kéo hồn về, kéo về cái nà!”

“Không thể! Chẳng phải đầu quỷ chết rồi sao?”

“Vậy người cậu vừa gặp là quỷ hả?”

“Nhưng mà, sao anh ta lại sống ở đó?”

“Anh ta thích.”

“Tại sao lại đột ngột biến mất?”

“Khốn khổ vì tình.”

“Tình? Tình gì?”

“Tiểu Diêu, cậu nhiều chuyện ghê nha.

Ui da, không được tùy tiện đánh người!”

“Tôi rất nghiêm túc.”

Hết chương 2.

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play