Vụ án thứ 6: Bóp méo của Abe Khan.

Chương 8

Bên ngoài, bên trong, mỗi người một vẻ, cấu tạo và biểu hiện là một chỉnh thể, nhưng mỗi người đều có sự khác biệt của riêng mình, dù vậy ở một mặt nào đó sẽ có sự tương tự, giống như một cuộc đua hình tròn.

Trong một buổi tối cũng như bao ngày khác, tối nay sẽ xảy ra chuyện gì khác thường không? Không thể nghi ngờ, đó không phải chuyện mà mọi người biết.

Chỉ với một tin tức nhỏ mà mọi người nắm bắt, không có nghĩa là toàn bộ chân tướng, nhóm người chạy bôn ba khắp thành phố, để bọn họ nhìn thấy, nghe được, thậm chí là sờ không tới chỉ cảm nhận được phấn đấu, kết quả ai cũng không biết, chỉ là bọn họ tin chắc mình nhất định phải thắng.

j

Vậy thì, xin trở lại giây phút bắt đầu cuộc chiến — 22:20!

Đường Sóc lái xe, nhìn Lâm Diêu ở bên cạnh không chút sợ hãi.

Trong tay hắn cầm bản đồ do Đường Trung Quân đưa, nhưng không nhìn, mắt hơi nheo lại, xem như bây giờ có ngủ quên mất cũng không kì lạ, nhưng vậy thì có phải là quá thư thái rồi không?

“Lâm ca, anh định làm gì?”

Lâm Diêu không trả lời vấn đề của hắn, mắt suýt nữa nhắm lại, đột nhiên điện thoại trong túi không an phận rung lên, Lâm Diêu biết, Đường Trung Quân nhất định sẽ liên lạc với mình.

“Alo, là Đường cảnh giam?”

“Sao cậu biết là tôi?”

“Lúc đó quá nhiều người, muốn nói gì với tôi cũng khó.”

“Đúng vậy.

Cậu có ý kiến gì không?”

“Trong ba mươi quả bom, đoán chừng có 25 quả là giả.

Trong thời gian ngắn như vậy, ông ta không có khả năng lấy được số lượng lớn thuốc nổ, mặc dù với năng lực của ông ta có thể đi qua con đường đặc biệt lấy được thuốc nổ, nhưng người của chúng ta nhất định sẽ nhận được tin báo.

Dù sao sau vụ án của Ngụy Bằng, bất kể ngoài sáng hay trong tối, cảnh sát đều đề phòng.

Còn nữa, bên chúng ta có không dưới ba tay già đời cung cấp tin tức buôn bán của xã hội đen, nếu như có số lượng lớn bom được chuyển vào, nhất định sẽ có tiếng động.

Cho nên, Đồng Chấn Thiên chỉ đang phô trương thanh thế.

Nhưng mà, trong tay ông ta có ít nhất một khả năng có thể trấn áp chúng ta.

Tôi nghĩ quả bom vừa nổ khi nãy chỉ là hù dọa.

Những trái bom khác không nổ… Trái bom thứ hai dùng để quấy rối trận tuyến của chúng ta, trái thứ ba dùng để mê hoặc tổ phá bom, trái thứ tư là chuẩn bị cho lúc chúng ta nghi ngờ những trái khác là giả, trái cuối cùng để khiến chúng ta rơi vào sương mù.

Mà trái cuối cùng cũng là trái thứ năm, mới là mục đích thật sự của Đồng Chấn Thiên.

Cũng chính vì thế mà ông ta không nói ra vị trí của trái bom thứ ba mươi, đây là suy luận bước đầu của tôi.”

“Phân tích của cậu cũng chính là lo lắng của tôi lúc đó, nhưng mà cũng không thể loại trừ khả năng có thể Đồng Chấn Thiên đã chuẩn bị xong bom từ trước.

Chúng ta đối mặt không phải tổ chức tội phạm, xem như là một phần trăm, chúng ta cũng phải toàn lực ngăn cản.

Bây giờ, cậu định làm thế nào?”

Lâm Diêu nhìn hình ảnh lướt qua trước mặt mình, thở dài một hơi, “Trước ăn no đã.”

Người ở đầu dây bên kia không nói gì, qua mấy giây hình như mới có cảm xúc, “Cậu biết nên làm gì là được rồi, đi đi, từ giờ trở đi các cậu phải toàn lực đánh tội phạm, cho dù phải dùng thủ đoạn cũng được, mọi hậu quả do tôi gánh chịu.”

“Cám ơn.” j

“Chiếu cố Đường Sóc cho tốt, vào lúc quan trọng nó rất dễ xung động.”

“Tôi hiểu rồi.”

Đường Sóc cũng không biết người cha luôn luôn nghiêm khắc quá đáng lại xin Lâm Diêu chiếu cố mình, lúc này hắn vẫn còn đang suy nghĩ tại sao Lâm Diêu lại nói đi ăn trước, Lâm Diêu của ngày xưa nhất định sẽ làm việc không ngơi nghỉ, hận không thể mọc thêm nhiều tay chân với mấy cái đầu mới cam tâm.

“Lâm ca, anh muốn đi ăn cái gì?”

“À, phía trước có một nhà hàng.”

Đường Sóc không nói ra nghi vấn trong lòng, sau khi đậu xe, đi theo Lâm Diêu vào một nhà hàng trong khu kinh doanh.

Lâm Diêu quả thật là đến ăn, kêu một tô mì thịt bò, ăn tới đổ mồ hôi.

Đường Sóc ngược lại luôn ăn uống rất tốt thì lại ăn không vào.

“Tiểu Đường, Diệp Từ có từng đề cập tới chuyện Đồng gia và hắn với cậu không?”

Hả? Đường Sóc ngẩn ra, lập tức kiềm chế nội tâm đau khổ, “Có nói.

Ảnh nói… Sư phụ của ảnh và Đồng gia có quan hệ tốt.

Cha của Đồng Chấn Thiên tên là Đồng Uyên Chi, khi đó, Đồng gia ngoài mặt là làm ăn nghiêm chỉnh, sau lưng thì làm những hoạt động buôn bán đồ cổ.

Nhưng mà Đồng gia có nguyên tắc của mình, tuyệt đối sẽ không bán những món đồ cổ ra nước ngoài, nếu như biết những món đồ cổ bị đưa ra nước ngoài phi pháp, bọn họ sẽ lập tức bỏ số tiền lớn mua về, mua không được lại vận dụng thủ đoạn để trộm về.

Có người nói, khi đó, Đồng Uyên Chi kết giao với rất nhiều người tài ba, sư phụ của Đại Binh ca cũng là một trong số đó.

Đổi một góc độ khác, Đồng Uyên Chi cũng xem như một tên trộm mộ.

Đợi đến khi Đồng Uyên Chi chết, Đồng Chấn Thiên liền tiếp nhận làm ăn của cha mình, kể cả phần mua bán đồ cổ.

Còn chuyện sau đó nữa thì em không biết.

Dù sao chuyện lần đó giữa Đại Binh ca và Đồng Chấn Thiên, đã chọc cho sư phụ của ảnh nổi giận.

Nhưng mà, Đại Binh ca nói, sư phụ không chịu nói nguyên nhân vì sao tuyệt giao với Đồng gia.”

“Sư phụ của Diệp Từ tuyệt giao với Đồng gia?”

“Đúng vậy.

Sư phụ của ảnh hình như đặc biệt không muốn liên lụy tới Đồng gia, sau khi bảo Đại Binh ca lập lời thề, còn nói như vậy sẽ không phụ lòng Đồng Uyên Chi.”

“Hắn có nói là chuyện bao nhiêu năm trước không?”

“Đại khái khoảng bốn năm năm trước.”

“Tiểu Đường, chuyện em gái Diệp Từ bị giết là mấy năm trước?”

“Ba năm trước.”

Đặt đũa xuống, Lâm Diêu kêu tính tiền, sau đó đứng dậy nói, “Đi, về tổ chuyên án.”

Đường Sóc bị Lâm Diêu làm muốn bất tỉnh, thật sự không biết hắn đang tính cái gì, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo.

Về tới tổ chuyên án, thế nhưng rất vắng lặng, chỉ có hai tổ viên ở lại, còn một người nữa là Lưu Hán Chu đang đợi thẩm tra, phiền muộn rút thuốc hút.

“Lưu lão sư cũng hút thuốc?” Lâm Diêu ôn hòa hỏi.

“Không được hả?”

“Không có gì.

Bây giờ chỉ còn anh, phiền anh giúp tôi mở cửa phòng vi tính, tôi muốn xem tư liệu trên hệ thống.”

Lưu Hán Chu không phối hợp làm bộ như không nghe thấy, Đường Sóc lần thứ hai thỉnh cầu, hắn lười biếng nói, “Bây giờ tôi vẫn là một kẻ tình nghi, không có quyền lợi.”

“Đừng đùa, Đàm Ninh mất tích, trong lòng mọi người đều hiểu xảy ra chuyện gì.” Lâm Diêu tựa vào cửa, còn rất bình tĩnh.

“Cậu cậu nói… Đàm Ninh?” Lưu Hán Chu vẻ mặt khiếp sợ, trông như nhìn thấy quỷ.

“Đúng vậy, tuy rằng còn chưa chính thức nói cho anh biết, nhưng trên cơ bản là đã xác nhận Đàm Ninh.” Lâm Diêu không muốn thừa nhận điều này, cũng giống như Cát Đông Minh không muốn.

“Điều… điều này sao có thể.

Đàm Ninh… Đàm Ninh là ở tổ trọng án qua mà, sao có thể!”

Lâm Diêu xoay mặt đi, không lên tiếng.

“Tại sao có thể như vậy… Hèn gì, hắn luôn vô tình như cố ý xuất hiện bên cạnh tôi… Tôi vẫn rất tán thưởng hắn.”

“Tổ trưởng chuẩn bị trong vòng 24 tiếng phát lệnh truy nã Đàm Ninh, bây giờ thời gian không có nhiều, Tiểu Đường sẽ nói cho anh biết xảy ra chuyện gì, anh trước tiên mở cửa phòng vi tính giùm.” j

Lưu Hán Chu dập tắt điếu thuốc, đứng dậy, “Tôi đi rửa mặt đã.” Hắn còn mang theo biểu tình khó tin rời khỏi phòng thẩm vấn.

Lâm Diêu để Đường Sóc ở trong phòng họp nói cho Lưu Hán Chu nghe xảy ra chuyện gì, thật ra là không muốn bị bọn họ quấy rối.

“Nói như vậy, cậu cũng nghe Lâm Diêu nói rồi?”

“Ừ, Lâm ca nói rất cặn kẽ, từ lúc bọn họ chạy tới Đồng gia, tôi đều biết.

Chuyện của Đàm ca, Đàm Ninh tôi không hề nghĩ tới, quá bất ngờ.” Đường Sóc xoay xoay cái gạt tàn trước mặt, không muốn tiếp nhận hiện thực.

Lúc này, tổ viên ở lại trông coi cầm hai ly cà phê tới, sau đó cũng ở lại phòng họp.

“Trương ca, anh, anh cũng không tin đi, chuyện của Đàm Ninh?” Đường Sóc hỏi đồng nghiệp, tin tưởng hắn cũng cảm nhận giống mình.

“Có đánh chết tôi cũng không tin.

Đàm tử có vợ, tôi thật sự không nghĩ ra tại sao hắn lại làm vậy… Lúc nãy Diễm Bình gọi cho tôi, mấy người bọn họ đang giám sát nhà của Đàm tử, đã từng là đồng bọn của mình, tại sao có thể như vậy, trong điện thoại Diễm Bình như muốn khóc.”

Mọi người đều im lặng, trầm mặc khiến không khí trở nên nặng nề, một lúc sau, Lưu Hán Chu bật dậy nói, “Tôi đi xem.”

“Tổ trưởng Lưu, anh đi đâu? Cấp trên mới gọi điện tới, muốn anh ở lại đây.” Tổ viên lo lắng ở đây không có tổ trưởng, lỡ xảy ra chuyện gì lại xử lý không tốt.

“Tôi đến nhà Đàm Ninh, nói thật tôi cũng không tin là hắn.”

Đường Sóc rất bất ngờ, không nghĩ tới vào lúc mấu chốt, Lưu Hán Chu lại là người có chút đáng tin cậy.

Liền vội vàng đứng dậy, “Tôi cũng đi.”

Quyết định của Đường Sóc rất rõ ràng là có chút bất ngờ.

“Cậu, cậu không phải đi theo Lâm Diêu sao?” Lưu Hán Chu hỏi.

“Tôi đi nói với ảnh một tiếng, Lưu lão sư chờ tôi một lát.” Nói xong, Đường Sóc chạy ra ngoài.

“Đi đi.”

Lâm Diêu rất rõ lòng của Đường Sóc, đầu tiên là Diệp Từ phản bội, bây giờ lại gặp Đàm Ninh phản bội, Đường Sóc sợ là sẽ không thừa nhận được.

Tuy rằng Đường Trung Quân muốn nó đi theo mình để học hỏi, nhưng mà, có đôi khi chính bản thân nó đi tìm mới có thu hoạch.

Cho nên, Lâm Diêu đồng ý với yêu cầu của Đường Sóc.

Đường Sóc vừa rời khỏi, Lâm Diêu liền nhận được điện thoại của Dương Lỗi.

“Ở nhà cũ nửa cái bóng cũng không thấy, cũng không có bom.”

“Đó chính là quả lừa của Đồng Chấn Thiên, dùng để kéo dài thời gian.

Bên tổ phá bom có tin gì không?” Lâm Diêu ít nhiều cũng có chút dự cảm, càng lưu ý quả bom hơn.

“Quả bom ở sở cung cấp điện đã được tháo, bom ở đường sắt và sân bay là giả, phải mang về xác nhận thêm bước nữa, đoán chừng hai mươi phút sau sẽ có tin tức.”

“Tính đến bây giờ, có bao nhiêu quả được tháo rồi?”

“Mười sáu, trong đó liếc mắt có thể nhìn ra là bom thật chỉ có ở sở cung cấp điện.”

Làm sao bây giờ? Có nên nói không?

Không được, còn chưa phải lúc.

“Tổ trưởng Dương, nắm chắc thời gian.

Tôi sẽ liên lạc với anh sau.”

Lâm Diêu cúp điện thoại, cầm xấp vừa in rời khỏi tổ chuyên án.

Giờ là 23:10, chỉ còn lại năm mươi phút.

Cát Đông Minh nôn nóng nhìn đồng hồ, nghe âm thanh ồn ào bên cạnh, tổ viên đang vội vàng sơ tán trung tâm thương mại, hắn vẫn không bỏ cuộc lấy điện thoại ra, cố gắng liên lạc với Đàm Ninh, kết quả vẫn không thu hoạch được gì.

“Tổ trưởng, mọi người đã đến chỗ an toàn, tổ phá bom đã vào bên trong trung tâm thương mại, chúng ta làm gì đây?”

“Ở đây không cần quản, người đi điều tra tung tích của Đồng Triết đã trở lại chưa?”

“Vẫn chưa.”

Lời của bọn họ vừa dứt, một xe cảnh sát chạy như bay tới, chưa đợi xe dừng hẳn, một cảnh sát hơn bốn mươi tuổi vọt xuống.

“Tổ trưởng, giống như Tiểu Đường nói.

Đồng Triết rời khỏi công ty sau 17:00, về thẳng nhà, không có ai gặp hắn sau đó.

Người làm nhà họ Đồng đã được cho nghỉ việc, cho nên chúng tôi không tìm được người nào biết rõ tình hình.”

“Nói như vậy, Đồng Nhã rất có khả năng bị bắt cóc sau khi Đồng Triết đi làm, nếu không chuyện Đồng Chấn Thiên cho người làm nghỉ việc, cô ta nhất định sẽ nói cho Đồng Triết.

Mà Đồng Triết tan ca rồi Đồng Chấn Thiên mới ra tay, nói như vậy… lập tức quay lại Đồng gia!”

Bùm bùm!

Vụ nổ mạnh suýt làm mọi người ngã sấp xuống, cách đó không xa lại phát nổ khiến Cát Đông Minh trừng to mắt.

“Mẹ nó, đám người bên tổ phá bom đang làm cái gì vậy?!” Cát Đông Minh giận dữ hét.

23:10, quả bom thứ hai phát nổ.

Ôm nỗi giận to lớn, Cát Đông Minh đưa người lần thứ hai đến nhà họ Đồng, đồng thời ra lệnh lục tung tất cả mọi nơi cũng phải tìm cho ra Đồng Triết và Đồng Nhã.

Căn cứ theo suy luận của Cát Đông Minh, Đường Sóc thấy Đồng Triết về nhà lúc 17:40, sau đó thì không thấy hắn và Đồng Nhã ra ngoài, mà Đồng Chấn Thiên mãi đến 21:30 mới rời khỏi Đồng gia, đi gặp Đường Trung Quân.

Trong thời gian này, Đồng Chấn Thiên không có khả năng đưa Đồng Triết và Đồng Nhã đến nơi khác, rất có thể hai anh em đang ở ngay trong nhà!

Ba mươi phút trôi qua.

“Tổ trưởng, tìm được rồi!” Một tổ viên phát hiện Đồng Nhã bị trói trong hầm sau vườn hoa.

Đồng Nhã bị hôn mê, không thể làm gì khác hơn là đưa tới bệnh viện.

Cát Đông Minh tức tới dậm chân, mắng chửi Đồng Chấn Thiên quá xảo quyệt, lại giấu Đồng Triết ở chỗ khác!

“Tổ trưởng, nhất định là còn đang ở đây, Tiểu Đường không nhìn nhầm, Đồng Chấn Thiên không hề rời khỏi Đồng gia, mà sau khi Đồng Triết về nhà cũng không ra ngoài.

Đồng Triết nhất định còn ở đây.” Tổ viên vội vàng nói với Cát Đông Minh.

“Không, Đồng Chấn Thiên mang Đồng Triết đi, nếu như tôi đoán không sai, hắn đánh ngất Đồng Triết rồi bỏ vào cốp sau, rời khỏi Đồng gia, cho nên Tiểu Đường mới chỉ nhìn thấy một mình Đồng Chấn Thiên.

Đi thôi, ở đây không còn gì nữa.”

Cát Đông Minh sắp xếp người đưa Đồng Nhã tới bệnh viện, cũng may khi cô tỉnh lại sẽ lấy được manh mối.

j

Cùng lúc đó, Lâm Diêu nhận được tin tức nói tìm được Đồng Nhã liền thay đổi phương hướng, đi thẳng tới bệnh viện.

Ông trời còn thương, Đồng Nhã đã tỉnh.

“Nói cho tôi biết xảy ra chuyện gì.” Không để ý tới lời khuyên của bác sĩ, Lâm Diêu thở hổn hển truy hỏi Đồng Nhã.

“Không biết, sáng sớm thức dậy thì không thấy người làm đâu, tôi đi tìm mẹ, cũng không thấy, ba nói có việc muốn nói với tôi, tôi đi theo ông ấy vào thư phòng, mới uống ly trà đã bất tỉnh.”

“Cô dậy lúc mấy giờ?”

“Mười giờ sáng.”

Nghi hoặc trong lòng lại tăng thêm một cái.

“Đồng Nhã, tôi hỏi cô, cô làm sao biết Mã Hải Ba trúng khí than?”

Đồng Nhã đỡ đầu, nhớ lại có chút cực khổ, qua hồi lâu mới nói, “Cụ thể là hôm nào thì tôi không rõ, chắc là sau khi Tiểu Ny đi.

Lúc đó vô tình nghe thấy anh hai với ba nói chuyện trong phòng.

Anh hai hỏi ba có biết chuyện Mã Hải Ba trúng khí than xém chết không, ba tôi nói không biết.”

“Vậy sau đó, cô có hỏi sao Đồng Triết biết không?”

“Không có, dạo này tâm trạng anh hai không tốt, tôi không dám hỏi.

Lâm Diêu, nhà của tôi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mẹ và ba tôi đâu? Anh hai nữa?”

“Chúng tôi đang tìm ba và anh cô, còn mẹ cô đang ở bệnh viện Duyên Khang, không có gì đáng quan ngại.”

Đồng Nhã lập tức đưa ra yêu cầu muốn gặp mẹ, Lâm Diêu khuyên cô ngày mai hãy đi.

Lúc rời khỏi bệnh viện, Lâm Diêu suy nghĩ làm sao Đồng Triết biết Mã Hải Ba thiếu chút nữa thì chết do bị trúng khí than? Bởi vì dính dáng nhiều lắm, trước đây tin tức bị phong tỏa, vậy thì Đồng Triết thông qua con đường nào mà biết tin? Mà Đồng Triết tại sao lại đi hỏi Đồng Chấn Thiên?

Chẳng lẽ, Đồng Triết nhận ra người bàn bạc với Hàn Vân chính là Đồng Chấn Thiên? Hay là, hắn chỉ đơn giản muốn nói cho Đồng Chấn Thiên biết tin tức thôi?

Chắc chắn không phải là vế sau, Đồng Triết nói sao cũng biết chuyện Mã Hải Ba trúng khí than không phải đơn giản, hắn tìm tới Đồng Chấn Thiên nhất định là có mục đích nào đó.

Bây giờ Đồng Chấn Thiên rất có khả năng mang Đồng Triết theo người, vậy thì có hai khả năng.

j

Thứ nhất, Đồng Triết biết một chuyện quan trọng của Đồng Chấn Thiên, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là mang hắn theo.

Thứ hai, Đồng Triết và Đồng Chấn Thiên vốn là đồng bọn.

Lâm Diêu bỗng nhiên ý thức vấn đề càng ngày càng nghiêm trọng.

Nếu như Đồng Chấn Thiên vứt bỏ nhà cũ và Đồng gia, nói chính xác là ông ta muốn bỏ chạy.

Nhưng tại sao chỉ yêu cầu hai tiếng? Nếu dùng để chạy trốn, hai tiếng là quá ngắn, ông ta không tiếc cài đặt bom để làm mù tầm nhìn cảnh sát, chẳng lẽ chỉ là để tranh thủ chạy trốn trong hai tiếng? Ở mặt này nhất định có gì đó chưa phát hiện ra, là cái gì, là cái gì, rốt cuộc là cái gì?

Ba mươi quả bom có giả có thật, một nhà cũ trống không, Đồng Nhã và Đồng phu nhân bị vứt bỏ, Đồng Triết bị mang đi, tất cả đều xảy ra xung quanh Đồng gia.

Không biết Lâm Diêu ý thức được gì, người đầu tiên hắn liên lạc là Dương Lỗi.

“Tổ trưởng Dương, vị trí của các anh bây giờ ở đâu?”

“Công ty của Đồng gia.”

Chỉ một câu đơn giản, Lâm Diêu liền cúp máy, sau đó gọi cho Cát Đông Minh.

“Tổ trưởng, bây giờ anh đang ở đâu?”

“Biệt thự của Đồng gia.”

Lâm Diêu lại cúp điện thoại, hai người bị hắn hỏi đang ở đâu mang trong lòng có bao nhiêu lo lắng, hắn chỉ nghĩ tới vấn đề mà mình mới phát hiện.

Tất cả mọi người đều vây quanh Đồng gia tìm kiếm manh mối, thời gian chỉ còn lại mười phút, trên các đường giao thông quan trọng căn bản không có tin tức của Đồng Chấn Thiên, nói cách khác, Đồng Chấn Thiên yêu cầu hai tiếng, căn bản không dùng để trốn chạy.

Ngồi trong xe u ám, Lâm Diêu đột nhiên mở to mắt, mở máy đạp chân ga, trong bóng đêm, chiếc xe thể thao lao vút đi như muốn bay ra ngoài.

Rốt cuộc chạy tới nơi, Lâm Diêu suýt nữa cho rằng chiếc xe thể thao của Tư Đồ bị mình phá hỏng, không kịp nghĩ nhiều, nhìn đồng hồ đeo tay vừa lúc là — Nửa đêm.

Hắn xông vào phòng vi tính của tổ chuyên án, mới mở máy chủ lên, Lâm Diêu tức giận th ô tục, “Mẹ nó, lại bị chơi!”

“Lâm Diêu, sao cậu lại quay lại?” Một tổ viên ở lại canh kinh ngạc hỏi.

“Sau khi tôi đi, có ai tới đây không?”

“Không có.”

“Người đâu, người cùng canh với cậu đâu?”

“Hắn ở trong phòng tổ trưởng canh điện thoại.”

“Nói chính xác là, từ sau khi tôi đi, ở đại sảnh chỉ có một mình cậu canh gác?”

“Đúng vậy.”

“Đúng cái con khỉ! Tôi đi mới có một tiếng, cậu sờ máy đi, máy chủ này đã bị đụng vào! Có người vào đây tra tài liệu bên trong, lập tức thông báo cho hai tổ trưởng.

Kêu mấy anh em qua đây lục soát tổ chuyên án, nhớ cho kỹ, lục soát kiểu thảm kiểu thức gì cũng không được bỏ qua!”

Lâm Diêu vút đi, hắn cảm giác mình luôn chậm hơn Đồng Chấn Thiên một bước.

Lâm Diêu cho rằng, mấy người trong sổ đen chết liên tục, có lẽ Đồng Chấn Thiên muốn diệt trừ triệt để người của tổ chức, sau đó rời khỏi đây.

Nhưng mà, tổ chuyên án trong cục cảnh sát còn sở hữu những tư liệu có liên quan tới vụ án, đây là càng nguy hiểm hơn, bởi vậy, Đồng Chấn Thiên dùng ba mươi quả bom dẫn dắt sự chú ý của cảnh sát, đồng thời trực tiếp liên hệ với Đường Trung Quân, tạo thành một cú lừa biểu hiện muốn quyết chiến tới cùng.

Thật ra mục đích thật sự là muốn nhân cơ hội hủy toàn bộ tư liệu trong hệ thống của tổ chuyên án.

Nhưng mà, điều này quá kì lạ, mình rời đi khoảng 40 phút trước, căn cứ theo độ nóng của máy tính, Đồng Chấn Thiên là mới đi.

Vấn đề là, ông ta làm sao biết mình rời khỏi phòng máy tính của tổ chuyên án? Làm thế nào nắm được tình hình canh giữ của tổ chuyên án?

Đang nghĩ tới đây, thì nhận được điện thoại của Cát Đông Minh, “Làm sao cậu biết mục tiêu của Đồng Chấn Thiên là tư liệu trong tổ?”

“Anh đã nhận được tin tức rồi chứ gì, cặn kẽ tôi không nói nhiều, anh nên rõ trong vòng hai tiếng không có khả năng chạy trốn được.”

“Mất hết tư liệu… Chúng ta thua một hiệp rồi.”

Bọn họ đang nói chuyện, điện thoại có tiếng tít tít biểu thị có người khác gọi vào, nhìn qua dãy số, là Đường Trung Quân.

Lâm Diêu nói chờ một lát gọi lại, cúp điện thoại của Cát Đông Minh.

“Đường cảnh giam, ông cũng biết chuyện của tổ chuyên án?”

“Chúng ta quá sơ suất.

Bây giờ hướng đi của Dương Lỗi và Cát Đông Minh mọi lúc đều bị Đồng Chấn Thiên nắm giữ, cho nên, bọn họ không thể có bất kỳ hành động nào, chỉ có thể nhờ tôi biểu hiện bản lĩnh.

Nhưng mà, cậu không nằm trong phạm vi giám sát của Đồng Chấn Thiên, đã biết bước tiếp theo của kế hoạch chưa?”

“Tám chín phần.”

“Tôi muốn cậu xác nhận.”

“Đã biết, tôi xác nhận.”

“Được, đi đi.

Nhớ kỹ, bây giờ cậu tác chiến một mình, Tư Đồ cũng được, Diệp Từ cũng được, đều không thể giúp cậu, bên cạnh Đồng Chấn Thiên có thể còn một đồng lõa, cậu phải cẩn thận.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Được, không được liên lạc với bất kì ai, chúng ta không thể loại trừ khả năng Đồng Chấn Thiên nghe trộm.”

“Đã rõ.” j

Cúp điện thoại, Lâm Diêu lần thứ hai xác nhận đường đi, khởi động chiếc xe thể thao màu đen, chớp mắt đã biến mất.

Lâm Diêu không cảm thấy mình tác chiến một mình, tuy rằng Tư Đồ đang nằm trong bệnh viện, nhưng Lâm Diêu tin chắc, Tư Đồ nhất định có chuẩn bị.

Cho dù hai người không kề vai sát cánh, nhưng lòng bọn họ là ở bên nhau, linh hồn cũng hòa làm một.

Hết chương 8.

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play