Vụ án thứ 6: Bóp méo của Abe Khan.

Chương 2

Mọi người dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Tư Đồ, tiếc rằng nhân vật chính chỉ tập trung ở một mình Lâm Diêu, không chút nào để ý tới việc nơi này có thích hợp với ánh mắt dịu dàng hay không.

Không biết người nào lén hỏi phía sau Dương Lỗi, “Có bắt không?”

Dương Lỗi nhìn chằm chằm Tư Đồ, khuôn mặt coi như là băng sơn vạn năm lúc này cũng có vẻ do dự không cam lòng.

“Đồng Triết, ai biết anh đến đây?” Tư Đồ xoay người nhìn người ngồi bên kia.

“Tiểu Nhã.”

“Tả Khôn, còn anh?”

“An nhi biết.”

Tư Đồ một lần nhìn cẩn thận tất cả mọi người, xoay đầu, chỉ có một mình Lâm Diêu nhìn thấy hắn thở dài.

j

“Đã như vậy thì mọi người về trước đi, hôm nay tới đây thôi.”

Lâm Diêu hơi sững sốt, không đợi hắn có nhiều nghi vấn, Tư Đồ đã lặng lẽ nắm tay hắn, ý bảo hắn an tâm, đừng nóng.

“Cậu đây là có ý gì, Tư Đồ?” Dương Lỗi không hài lòng với phần mở đầu của Tư Đồ, hình như kỳ vọng quá cao với hắn.

“Nếu tôi đã xuất hiện, liền chứng tỏ sắp kết thúc.

Về phần tại sao lại kêu mọi người về, chắc chắn có lý do, nếu như muốn biết nguyên nhân thì tạm thời xin mọi người trở về.”

“Bây giờ cậu đang bị truy nã, với lập trường của cậu, có quyền ra lệnh sao?” Dương Lỗi không nhường dù chỉ một bước, tựa như muốn ép Tư Đồ giải quyết tất cả, lại như…

“Truy nã?” Tư Đồ liếc nhìn Dương Lỗi, vẻ mặt kiêu ngạo mang thái độ bất tuân, nói tiếp, “Vừa rồi Tiểu Diêu đã vạch trần rất nhiều vấn đề để chứng minh, sao anh nghe rồi còn chưa kịp hiểu thế? Nếu như tôi là anh, việc đầu tiên là đi xin hủy lệnh truy nã, không thôi bị cấp trên khiển trách.”

Không biết từ lúc nào, Dương Lỗi đã khôi phục biểu tình lạnh lùng.

Ngay lúc những người xung quanh không biết phải làm thế nào, Cát Đông Minh thì lại giả ngu không lên tiếng, vài cảnh sát đều nhìn Dương Lỗi, chờ hắn ra lệnh, một là bắt người, hai là đi về.

“Cho dù mấy điều Lâm Diêu nói có thể rửa sạch cho cậu, cũng phải chờ chúng tôi điều tra rõ ràng mới quyết định được, bây giờ cậu phải lập tức đi theo chúng tôi!” Không cần hỏi, cái người kiêu ngạo đó chính là Lưu Hán Chu.

“Ui, Khổ lão sư, vết thương trên mặt lành rồi ha.” Tư Đồ đã giận còn bị đổ dầu vào lửa, muốn làm thịt đối phương, có vẻ một chút cũng không đã ghiền.

Nếu không có mấy người cản Lưu Hán Chu, lát nữa sẽ không tránh được có màn đánh nhau.

Tư Đồ xuất hiện, mọi người đều bất ngờ, không ít người đều có chủ ý muốn hắn mở miệng, ngay cả Lâm Diêu cũng không mở miệng phản bác, cứ như vậy, một đám người ngoài sáng trong tối đều rối loạn, chỉ có thể tạm thời bỏ đi.

Dương Lỗi sắp xếp người đưa Mã Hải Ba về bệnh viện, những người khác cũng về nhà, Dương Lỗi lén thương lượng với Cát Đông Minh và Lưu Hán Chu, có nên phái người về cảnh cục chờ tin tức, cũng đi xin hủy lệnh truy nã Tư Đồ không.

Xem ra hắn đã hiểu, mấy điểm Lâm Diêu chỉ ra đã đủ rửa sạch cho Tư Đồ, Cát Đông Minh thu lại ánh mắt nhìn Dương Lỗi, trong lòng có ý định khác.

Cảnh sát đều ở lại nhà cũ, có vẻ cũng không vội trở về.

Đây cũng là sắp xếp của Dương Lỗi, lúc này, khi đối mặt với Tư Đồ, hắn nói, “Cậu rốt cuộc đang tính cái gì?”

“Không có gì, chỉ chờ hung thủ tự xuất hiện thôi.”

Mọi người kinh ngạc còn chưa kịp hỏi, Tư Đồ đã nói tiếp, “Dương Lỗi, anh có muốn đánh cược với tôi không?”

“Cược cái gì?”

“Cược xem ai là người bị hại tiếp theo.”

“Cậu nói sẽ còn người chết?” Gương mặt méo của của Lưu Hán Chu vô cùng buồn cười.

“Đương nhiên sẽ có, vậy Dương Lỗi, anh có muốn đánh cược với tôi không?”

“Cậu đúng là tự tin! Nếu như tôi thắng?”

“Có thể giữ được chính mình.”

“Còn nếu tôi thua?”

“Thất bại thảm hại.”

“Còn cậu thì sao?”

“Nếu tôi thắng, có thể lấy được danh dự và chữ tín, cho dù tôi thua, cũng sẽ có đầu vào khá nhiều.

Thế nào?”

Mọi người cho rằng Dương Lỗi sẽ không nhận một trận cá cược hoang đường như vậy, nhưng mà! j

“Được, tôi cá với cậu.”

Tư Đồ đã sớm đoán ra được, lấy tờ giấy trong túi ra, xé làm hai, một nửa cho mình, một nửa cho Dương Lỗi.

“Đây xem như là cá cược giữa chúng ta, bởi vậy, chỉ có chúng ta mới biết đối phương cược ai.”

“Kể cả Lâm Diêu cũng sẽ không nói?”

Tư Đồ xoay đầu nhìn Lâm Diêu, giống như đang trưng cầu ý kiến.

Hừ, lúc này bản thân không ủng hộ hắn thì ai làm? Lâm Diêu bước tới một bước, “Tôi cam đoan sẽ không nhìn, cũng không hỏi.”

“Được!”

Tư Đồ cảm kích nhìn Lâm Diêu cười, sau đó viết cái tên vào tờ giấy, đưa cho Dương Lỗi.

Nhận lấy tờ giấy của Tư Đồ, Dương Lỗi cũng viết cái tên hắn nghĩ là người chết tiếp theo, đưa cho Tư Đồ.

Tư Đồ mở tờ giấy ra xem, bên trong viết “Mã Hải Ba”.

Cho dù không xem không hỏi, Lâm Diêu cũng biết Dương Lỗi nhất định sẽ viết tên của Mã Hải Ba, mà khi hắn vô thức ngẩng đầu nhìn Dương Lỗi, lại phát hiện đối phương kinh ngạc nhìn chằm chằm Tư Đồ, Lâm Diêu run lên trong lòng, Tư Đồ rốt cuộc viết tên ai, lại có thể để một gương mặt băng sơn ngàn năm đó xuất hiện vẻ kinh ngạc?

Cấp dưới của Dương Lỗi tò mò tới gần, muốn xem Tư Đồ viết gì trong tờ giấy, Dương Lỗi lại đột nhiên vò trong tay, sau đó móc bật lửa, đốt tờ giấy của Tư Đồ, nhất thời, hành động của hắn tạo thành tảng đá đè nặng lòng mọi người.

“Thu đội!”

“Hả?”

Gần như là đồng thời Dương Lỗi ra lệnh, mấy người cảnh sát bật ra tiếng kêu, Lưu Hán Chu hung hăng đi tới chỗ Dương Lỗi.

“Tổ trưởng Dương, cậu không định đưa Tư Đồ về? Cậu là tổ trưởng tổ chuyên án, tại sao lại đánh cược với một kẻ tình nghi, tôi không đồng ý, nếu cậu khăng khăng cố chấp, tôi sẽ báo cáo với cấp trên! Bây giờ cậu lập tức sửa sai đi!”

“Tất cả hậu quả tôi sẽ chịu trách nhiệm… Lão Lưu, tin tôi một lần.”

Cát Đông Minh khó hiểu, Dương Lỗi lại dùng giọng này nói với Lưu Hán Chu, giống như… giống như…

Chắc là mình đa nghi rồi, Cát Đông Minh lắc đầu, vẫy đi suy nghĩ của mình.

Lưu Hán Chu vô cùng kinh ngạc với thái độ của Dương Lỗi, sắc mặt khó coi khiến mọi người xung quanh lo lắng bọn họ có cãi nhau hay không, ai mà biết được.

“Hừ, tùy cậu.” Lưu Hán Chu xoay đầu trừng mắt nhìn Tư Đồ, là người đầu tiên rời khỏi đây.

Cát Đông Minh muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng thông cảm cho cặp tình nhân vừa gặp lại, vẫn im lặng rời khỏi.

Lâm Diêu có chút bất ngờ, không thể lập tức tiếp thu trong lúc bất chợt cục diện chỉ còn hai người họ, trong lòng có quá nhiều nghi vấn muốn hỏi.

“Thời gian không có nhiều, tôi dẫn anh đi xem hiện trường ở nhà Mã Hải Ba.” Nói xong, Lâm Diêu kéo Tư Đồ định ra ngoài.

Kinh ngạc nhìn dáng vẻ bất động của Tư Đồ, Lâm Diêu mới nhận ra, người đàn ông trước mắt đột nhiên mất đi giáp sắt chiến sĩ, có vẻ như uể oải vô cùng.

“Tư Đồ?”

Không trả lời, Tư Đồ gần như là kéo hai chân mình mới tới được chỗ Lâm Diêu, hắn ôm lấy Lâm Diêu, gục đầu lên vai đối phương.

Lâm Diêu đột nhiên thấy sợ, lần trước khi hắn dựa vào mình giống thế này, là bị trúng một phát đạn.

Không dám nhúc nhích, không dám kinh động người đàn ông dựa vào người mình chứng tỏ đang rất yếu ớt.

Bọn họ dựa vào nhau như vậy không biết bao lâu, Lâm Diêu mới chậm rãi chạm vào mặt đối phương, nâng lên.

“Bao lâu rồi không được ngủ?”

“Từ ngày vào cảnh cục.” Bất đắc dĩ cười gượng khiến Tư Đồ càng thêm mị lực.

Chết tiệt! Tại sao trong đầu chỉ nghĩ tới vụ án, Lâm Diêu âm thầm ảo não, sau đó dịu dàng kéo tay Tư Đồ.

“Khuya lắm rồi, hôm nay ngủ ở đây đi.”

Nắm tay đi vào căn phòng nguyên bản thuộc về hắn, Lâm Diêu gạt đi tất cả nghi vấn.

Trong phòng không mở đèn, chỉ có ánh trăng nhu hòa rọi vào, tạo thành cái bóng dài dưới đất.

Lâm Diêu đặt Tư Đồ ngồi xuống giường, đi vào phòng tắm pha nước, rồi quay ra nửa ôm nữa dìu hắn vào phòng tắm.

Tư Đồ giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn, đứng im, tùy ý để Lâm Diêu cởi qu@n áo, mãi cho tới khi bị cởi món cuối cùng, đẩy vào bồn nước, mới rốt cuộc thở ra một hơi.

Đóng cửa phòng tắm lại, Lâm Diêu đứng bên ngoài nhìn quần áo trong tay mình, dính đầy bụi và nước bẩn, hắn rốt cuộc đã bao lâu không thay đồ rồi? Trong khoảng thời gian này, hắn rốt cuộc đã trải qua những gì? Đã làm những gì?

Ngoài mặt thì lúc nào cũng tỏ vẻ mình là người tay nghề điêu luyện, cái gì đã biến hắn trở nên mệt mỏi như thế? Vụ án sao? Sẽ không, Tư Đồ thuộc loại hình càng trắc trở sẽ càng hứng thú, kiểu vụ án phức tạp này chính là thứ hắn thích, bởi vậy, không phải do vụ án mà khiến hắn trở nên như thế.

Là mình sao? Xa nhau một thời gian dù dài, mặc dù mình cũng gặp nguy hiểm, nhưng còn chưa tới mức khiến hắn phải lo lắng tới mức độ này.

Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Là cái gì quấy rối hắn?

“Mẹ nó!” Nghĩ không ra câu trả lời, Lâm Diêu văng tục, âm thanh đó cũng chỉ có hắn nghe thấy.

j

Người trong phòng tắm ngơ ngác nhìn trần nhà, không nghĩ tới vụ án kéo tới bây giờ, nếu không thoát khỏi bóng ma, sợ là sẽ thất bại thảm hại.

Tư Đồ ngồi trong phòng tắm cười nhạt, dùng tay che đi đôi mắt, không biết là vì ánh đèn quá chói mắt hay là vì…

Trong phòng vẫn không mở đèn, nhờ ánh trăng mà nhìn thấy hình ảnh Lâm Diêu nằm trên giường kiên nhẫn chờ đợi.

Nhìn hắn vén chăn vỗ vỗ lên giường không lên tiếng, Tư Đồ từ từ chui vào chăn, dựa vào người yêu.

Trầm mặc trở thành cách giao tiếp giữa bọn họ lúc này, không có tình cảm mãnh liệt, chỉ có cái ôm trấn an là điều duy nhất có thể làm.

Cúi đầu liếc nhìn Tư Đồ, Lâm Diêu mới hiểu được, Tư Đồ cũng không phải mệt mỏi, mà là một vẻ cô độc bi thương.

Tư Đồ như vầy quá xa lạ, khiến Lâm Diêu hốt hoảng.

“Tư Đồ, xảy ra chuyện gì vậy?”

Đối phương không trả lời mà càng ôm chặt, giống như đứa trẻ sợ bị vứt bỏ.

Không muốn nói? Tiếng thở dài nhỏ tới không nghe thấy thả xuống đỉnh đầu Tư Đồ, Lâm Diêu có vẻ đã hiểu được gì đó.

Tuột người xuống, cùng hắn mặt đối mặt, ngón tay mảnh khảnh nhẹ vỗ về đôi môi khêu gợi, từ từ tiến lại gần, dán môi mình vào.

Bọn họ chưa từng hôn nhau nhẹ như vậy, chỉ là môi chạm môi, không hề tiến thêm một bước nào.

Mãi cho đến khi Lâm Diêu tách ra, một lần nữa nhìn chằm chằm người yêu mình, nụ hôn này mới kết thúc.

“Có tôi ở đây, vẫn luôn ở đây.”

Lúc này đổi thành Tư Đồ dùng tay âu yếm gò má của hắn, bàn tay lạnh như băng, khiến Lâm Diêu nhịn không được rùng mình.

Vì vậy, hắn kéo tay Tư Đồ bỏ vào trong áo, dán chặt vào da để sưởi ấm, mà đối phương lại lảng tránh ánh mắt của hắn.

“Nhìn tôi, tựa như lần đầu gặp mặt.”

“Lúc đó em chưa thích anh mà.”

Lâm Diêu im lặng không nói, xoay người leo lên người Tư Đồ, môi dán vào tai hắn, nói nhỏ nhẹ.

“Có biết lúc nào thì tôi nhận ra không thể mất anh không?”

“Lúc ở hồ Cầm Tâm đi.”

“Cụ thể một chút.”

“Buổi tối ở trên đỉnh núi.”

“Không phải.”

“Cái lúc Diệp Từ đến.”

“Cũng không phải?”

“Vậy là lúc nào?”

“Vào đêm rời khỏi hồ Cầm Tâm.”

“Hả?”

“Tối hôm đó anh uống say, xem tôi thành Diệp Từ nói rất nhiều, khi đó là lần đầu tiên tôi thấy anh thảm thương như vậy.”

“Rất khó coi đi.”

“Đúng vậy, khó coi chết được, nhưng tôi lại hết lần này tới lần khác động tâm với một Tư Đồ Thiên Dạ như thế.

Không phải vì anh nói yêu tôi, cũng không phải vì anh không ép buộc tôi.”

“Là vì điều gì?”

“Bởi vì tôi nhận ra, anh cũng không phải một người hoàn hảo.

Cơ trí, dũng cảm, quyết đoán, xảo quyệt, trong lòng tôi anh là một người sâu không lường được, nhưng tối hôm đó anh lại hoàn toàn khác, anh bị tôi đánh bại, bị tôi từ chối.

Anh hối hận, cũng mê muội, giống như tôi đào một cái hố rất to trong tim anh vậy.”

“Em đánh giá anh quá cao rồi, chỉ cần là người thì trong tâm lúc nào cũng có chỗ trống.

Với lại cái hố đó bây giờ em cũng chưa lấp đầy.”

“Đúng vậy, cho nên… Mặc kệ cái hố trong lòng anh là vực sâu vạn trượng, hay là mười tám tầng địa ngục, tôi cũng sẽ lấp đầy nó.”

Tư Đồ kinh ngạc nhìn nụ cười kiên định của Lâm Diêu, ngây ngốc hỏi, “Nếu như lấp không hết thì sao?”

“Vậy thì đành dùng cả đời tôi để bồi thường vậy.”

Đột nhiên bị Tư Đồ che mắt, Lâm Diêu ngây ra một lúc.

“Làm gì vậy?”

“Không muốn em thấy dáng vẻ khó coi của anh.”

Đôi môi xinh đẹp cong lên, tìm kiếm môi của đối phương, “Mặc dù nói nhiều như vậy, nhưng tôi nghĩ biểu đạt của tôi còn chưa tới một phần ngàn.”

“Thật ra chỉ cần ba từ là được rồi.”

“Không, năm từ… Tôi yêu anh, Thiên Dạ.”

Đột nhiên bị đ è xuống, Lâm Diêu tiếp nhận nụ hôn như vũ bão của Tư Đồ.

Hai người đều vội vàng cởi qu@n áo, không kịp chờ sưởi ấm đối phương.

Lúc d*c vọng của bọn họ dán vào nhau, Lâm Diêu thở hổn hển, “Đừng quan tâm gì cả, đêm nay anh có thể làm tôi cho đến khi ngất đi mới thôi.”

“Ngày mai còn có việc.”

“Bây giờ, anh chính là trời.”

Tư Đồ cho rằng, lúc này nếu còn trì hoãn thì không phải đàn ông nữa rồi.

Thật ra hắn cũng không có tự tin sẽ kiềm chế được mình.

Lần thứ hai cúi người xuống, Tư Đồ giống như quỷ hút máu đói khát thiếu niên, m*t lấy nước thơm ngọt trên người Lâm Diêu, loại kh0ái cảm chí mạng này chỉ cần vài phút cũng khiến Tư Đồ phát điên, người bên dưới đáp lại hắn rất nhiệt tình, cho dù hắn còn chưa chạm vào bộ phận quan trọng, nó cũng đã ướt một mảng.

Những dấu hôn ám muội liên tục xuất hiện trên người Lâm Diêu, lúc cái chấm nho nhỏ trước ngực bị Tư Đồ ngậm lấy, một tiếng kêu phát ra, khiến hắn phát hiện, thì ra mình cũng có thể phát ra âm thanh k1ch thích như vậy.

Lâm Diêu biết đây chỉ là bắt đầu, lúc bị Tư Đồ nắm lấy bộ phận mấu chốt, hắn rất rõ bản thân có bao nhiêu không chịu được khiêu khích, nhưng mà mới được phục vụ vài cái đã muốn phóng xuất rồi.

Tư Đồ đè nén tới phát đau, lại nhớ thân thể người yêu còn chưa thích ứng, chỉ có thể kiên nhẫn dùng tay giúp hắn.

Mặc dù đã rất dịu dàng, nhưng vẫn thấy biểu tình đè nén khó chịu của hắn.

“Có đau không?”

“Còn được.”

“Nhịn một chút, lát nữa anh sẽ làm em thoải mái.”

“Tôi biết.”

“Quá khô… Không có gel bôi trơn, chỉ có thể dùng của em.

Đừng chịu đựng, bắn đi.”

Đây coi như là * tinh thần đi, Tư Đồ nói quá bạo, Lâm Diêu không hề chống đỡ, chỉ có thể mềm đi trong tay hắn.

Trong bóng tối, Tư Đồ thương tiếc nhìn người trong lòng, không phải chưa từng thấy vẻ mặt khi hắn phóng xuất, nhưng lần nào cũng vô cùng gợi cảm yêu dã.

“Nhịn một chút, Tiểu Diêu.”

Còn chưa giải thoát được dư vị phóng xuất, trong cơ thể đã đột nhiên có một dị vật dũng mãnh tiến vào mang theo cảm giác đau tới muốn xé ra làm hai.

Bàn tay trắng bệch cào lấy lưng Tư Đồ, xẹt qua từng vệt máu, Lâm Diêu đau, hắn cũng đau.

Nhẫn nại không chỉ có Lâm Diêu, Tư Đồ rơi mồ hôi lên mặt Lâm Diêu, cả hai đều đang đau, cũng ở sát biên giới cực lạc.

Không cần Tư Đồ nói với mình phải làm sao, Lâm Diêu cũng biết mình phải thả lỏng.

“Hôn tôi, sẽ đỡ hơn.” Lâm Diêu yêu cầu.

Trong bóng tối, Tư Đồ cười khổ sở, nhưng thật ra cái câu “Em cắt móng tay đi” đã bị vùi lấp trong môi hôn dây dưa rồi.

Đầu lưỡi rất nhạy cảm, lướt qua hàm răng rồi chạm lấy hàm trên, trông như có chút nghịch ngợm.

Vì vậy, Tư Đồ bất mãn ngậm lấy cái lưỡi trong miệng mình, m*t lấy vô cùng tình sắc.

Đôi môi ướt nhẹp nước bọt lướt qua bên tai, “Anh muốn vào.”

Ba từ kia dĩ nhiên khiến trái tim che đi đôi mắt, không kịp theo bản năng buộc chặt thân thể, người phía trên đã…

“A!” Có chút đáng sợ, là vì thư thái nên mới sợ sao? Lâm Diêu biết kinh nghiệm của mình rất ít, nhưng còn chưa tới mức không biết làm gì, nếu không phải vì người đàn ông phía trên là Tư Đồ Thiên Dạ, hắn nghĩ sẽ không có bất kì ai có thể cho hắn cảm giác sướng tới mất hồn thế này.

Đúng vậy, vì người này là Tư Đồ Thiên Dạ, cho nên mới có kh0ái cảm từ thoải mái tới sợ hãi.

“Tiểu Diêu, chỉ có em, cho dù anh có chết cũng sẽ không buông tay.”

Sa vào lòng Tư Đồ, lại bị lời thề của hắn làm đánh mất lý trí.

Xem ra, hắn vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi tâm trạng lo lắng, nhưng mà chí ít hắn đã thấy ánh sáng.

Như vậy, sẽ không cần an ủi tâm hồn của người đàn ông kiên cường này nữa.

“Muốn chết thì cũng phải chờ, a, thỏa mãn tôi xong rồi nói, dám dừng nửa chừng tôi sẽ thiến anh!”

“Hừ, em có tinh lực ghê nhỉ, chờ lát nữa ngay cả nói em cũng không nói thành lời được.”. Тr𝘂𝙮ện‎ chính‎ ở‎ ||‎ tr𝘂𝑚t‎ r𝘂𝙮en.𝑣n‎ ||

“A, anh, anh… nhẹ chút…”

Vì người trong lòng mà nhẫn nhịn lâu lắm rồi, lúc ý thức được mìnhh đã thương hắn rồi, đã không còn chạm vào bất kì ai nữa, xảy ra quá nhiều chuyện, cũng không nghĩ chuyện này lại xảy ra trong lúc đang giải quyết vụ án, chuyện trong quá khứ vẫn luôn là bóng ma trong lòng, cất sâu bên trong e là chỉ có một mình mình biết.

Nhưng mà, vẫn không nhịn được để hắn nhìn thấy vẻ mặt yếu ớt của mình.

Thế nào cũng được, Lâm Diêu đã nói lời thề vĩnh hằng, mình còn già mồm thì đúng khó coi.

Cho hắn xem đi, nói cho hắn biết đi, bản thân mình của ngày xa xôi kia là một kẻ tà ác thế nào.

Mang tất cả khai sáng giữa sự săn sóc ôn nhu cho Lâm Diêu, Tư Đồ rốt cuộc cũng thả xuống tảng đá lớn, từ trong đáy lòng gào thét, “Con mẹ nó thật là quá tuyệt vời!”

Lăn qua lăn lại không biết bao lâu, Lâm Diêu ban đầu còn khống chế được hô hấp giờ thì chỉ còn thở gấp thôi, ôm chặt bờ vai rộng lớn của Tư Đồ, cầu xin tha thứ không phải phong cách của Lâm thị.

“Anh, anh… A, sau này còn muốn nhìn mặt tôi nữa, thì, thì mạnh một chút đi… A…”

“Thoải mái hả?” Biết hắn có chút mất tự nhiên, Tư Đồ ngược lại cho rằng lúc này mới là bình thường.

Gương mặt vốn đỏ hồng xoay qua một bên, Tư Đồ tiến tới nói nhỏ vào tai, “Nói đi, có thoải mái không?”

“A.”

Người đàn ông này một khi đã chiếm được thì sẽ dùng hết toàn lực, thật sự là sắp chịu không nổi rồi, làm hắn l3n đỉnh nói không nên lời còn chưa đủ, còn bắt lấy cái của hắn, dùng sức x0a nắn, làm cả hai giống nhau, điên cuồng tới thiên đường.

Mẹ nó, lúc này rồi thì mất tự nhiên làm cm gì nữa! Lâm Diêu thở ra một hơi, xoay mặt nhìn người phía trên, hơi nâng cằm.

“Chỉ cần nghĩ tới anh ở bên trong tôi, cũng đủ thoải mái rồi.”

Trong bóng tối, Tư Đồ nghe thấy tiếng nước ọc vào não.

Bị hắn nắm lấy hai chân gác lên vai, đột nhiên thay đổi tư thế, khiến Tư Đồ càng dễ tìm thấy điểm giới hạn của Lâm Diêu, dồn hết tâm trí — Tấn công!

“Thiên Dạ, Thiên Dạ, tôi muốn anh…”

“Bé cưng, tự chuẩn bị cho mình đi, a, chặt quá, Tiểu Diêu.”

“Hôn tôi.”

Vẫn cuối xuống, Tư Đồ cảm giác mình chưa từng nổi điên như thế này bao giờ, đêm nay Lâm Diêu như một con yêu tinh, còn là yêu tinh dư sức dụ dỗ hắn.

Tình cảm mãnh liệt tăng vọt qua nụ hôn, kh0ái cảm dường như vượt qua đỉnh núi, Tư Đồ cảm giác giác được lửa nóng trong tay mình muốn phun trào, càng ra sức hơn.

“Tiểu Diêu, Tiểu Diêu, đừng nhịn, bắn trong tay anh.”

Quơ quào lung tung tấm lưng ướt mồ hôi của hắn, mỗi một lần tiến vào đều mang mùi vị phách lối, Lâm Diêu tình nguyện cho hắn tất cả, cũng bằng lòng chấp nhận tất cả của hắn.

“Anh, anh cũng không cần, không cần ra ngoài.”

Đầu óc xấu xa hỏi, “Cái gì không cần ra ngoài?”

“A, a, anh…”

“Nói cho anh biết, là cái gì?”

Lâm Diêu oán trách nhìn Tư Đồ, đơn giản ôm lấy cái cổ nhớp nhúa mồ hôi, học theo nói vào tai, “Bắn vào trong cơ thể tôi, nói không chừng nếm được mùi vị của anh đó ~”

“Tiểu tổ tông, em chết chắc rồi!”

Bị hắn ôm chặt lấy cơ thể, hợp với luận động mười phần, Lâm Diêu lên thiên đường trong lòng Tư Đồ.

Quá không cam lòng, hoàn toàn bị nắm giữ tiết tấu khiến Lâm Diêu nổi giận.

Kh0ái cảm trong cơ thể như lười biếng li3m láp, hắn thật sự có ảo giác sẽ chết trong lòng Tư Đồ.

Nếu không phản kích, chẳng phải sẽ bị ăn sạch sẽ sao!

Hai tay ôm lấy cổ Tư Đồ, xoay đầu m*t lỗ tai hắn.

“Tiểu Diêu, không được, lỗ tai không được…” Tư Đồ còn muốn giữ vững một lúc, không chịu nổi tấn công của Lâm Diêu, thứ kia lại cứng lên, không tình nguyện phát triển mạnh mẽ.

Lúc mặt trời vừa ló dạng, Lâm Diêu rốt cuộc cũng thiếp đi trong lòng Tư Đồ.

Mấy lần? Tư Đồ không nhớ rõ, dù sao con yêu tinh này thiếu chút nữa vắt khô hắn! Nhìn dung nhan như thiên sứ của người trong lòng, thật sự khó có thể chồng hình ảnh yêu tinh mê người kia lên.

Nhẹ nhàng lau thân thể cho hắn, Tư Đồ nghĩ làm người phía trên thật ra rất đáng thương.

Chờ dọn dẹp xong, Tư Đồ mới ngồi bên giường nắm tay người yêu.

Nhưng một lát sau, hắn lại mất mát thả ra, thò tay vào túi lấy điện thoại, không biết gọi cho ai.

“Là tôi, mọi người tìm được chưa…Không được, một người cũng không được thiếu, như vậy cũng không được, chúng ta không có thời gian… Nhớ kỹ, tụ tập mọi người lại rồi gọi cho tôi.

Còn nữa, cho người theo dõi Đồng Nhã, một phút cũng không được bỏ lỡ.”

Nhìn chằm chằm một hồi, Tư Đồ đã rõ, thời khắc này hai người không còn đường lui, phải sánh vai cùng lật đổ tà ác núp trong bóng tối.

Vậy thì — Ra quân thôi!

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play