“Nhanh thế.” Không biết Lâm Diêu đang tán thưởng hay móc Liêu Giang Vũ, không để ý sắc mặt lo lắng của hắn.
“Vẫn chậm.
Trước tiên nói tới quỷ háo sắc xảy ra chuyện gì?”
Lâm Diêu nói rõ tình hình xong, Liêu Giang Vũ chép miệng một cái, không phát biểu ý kiến, sau đó hỏi thăm chuyện của Đường Sóc và Diệp Từ.
“Tôi và Tư Đồ có cách nhìn giống nhau.
Diệp Từ không phải người tùy tiện, tình cảm của hắn với Tiểu Đường rất sâu nặng, tôi không tin hắn lại chịu chia tay.
Quỷ già chẳng phải đã nói, không cho cậu đi tìm Diệp Từ sao, tôi đoán còn có chuyện khác.”
Đối với việc Liêu Giang Vũ gọi đầu quỷ là quỷ già, Lâm Diêu không để ý tới.
Chỉ là nói với hắn, “Tưởng tôi là thằng ngu chắc, chút chuyện này mà không rõ sao.
Tôi có thể nhận ra Diệp Từ nhất định có chuyện không tiện nói, nhưng anh không nhìn thấy cục diện lúc đó.
Tiểu Đường… Lo lắng của tôi là ở đây, Tư Đồ bảo tôi giữ Tiểu Đường lại, Diệp Từ cũng sẽ không bỏ vụ án này, hai người nếu chạm mặt nhau, thì làm sao? Tiểu Đường nhất định chịu không nổi.”
“Đi trên đường thì phải té ngã, coi như để Tiểu Đường học thêm kinh nghiệm.” Nói xong lời này, hắn phát hiện sắc mặt Lâm Diêu không tốt, càng ngày càng trầm trọng, liền hỏi, “Cậu còn suy nghĩ gì nữa?”
“Nói không rõ, tôi luôn cảm thấy, đây chỉ mới là bắt đầu, chuyện khiến chúng ta khó giải quyết còn ở phía sau.” j
“Đừng suy nghĩ quá nhiều, trước tiên cứ làm tốt việc của bản thân đã.
Quỷ háo sắc nhà cậu vào đó, Diệp Từ từ chơi trò mất tích, Tiểu Đường bị cấm túc.
Bây giờ cậu có thể xem là một mình tác chiến, nếu không thì như vầy đi, tôi ở lại, chí ít coi như giúp đỡ cậu.”
“Không cần.
Tư Đồ cố tình rời khỏi đây, chính là để mở cửa chờ đối thủ, nếu anh đột nhiên chạy tới, e là sẽ phức tạp.
Với lại, anh cũng có không ít chuyện phải làm.”
“Thôi được rồi, trước tiên nói về chuyện hôm nay tôi điều tra được đi.
Bên Đồng gia có chút động tĩnh.”
“Nói thế nào?” Lâm Diêu đưa cho hắn một ly nước, lúc này mới phát hiện trông hắn khá mệt mỏi, lòng nói hắn cực khổ rồi.
“Tôi nhờ bạn ở Pháp điều tra chuyện của Hàn Vân, hôm qua bạn tôi phát hiện có người đang điều tra Hàn Vân, sau khi hắn gửi ảnh qua cho tôi, cậu đoán xem là ai?”
“Ai?”
“Mẹ kế của Đồng Triết.”
“Bà ta cũng điều tra chuyện của Hàn Vân?” Lâm Diêu bất ngờ hỏi.
“Đúng vậy, bà ta tham gia giao lưu là thật, nhưng đã sớm xong việc, lại không quay về mà đi Pháp.”
“Hòa thượng, anh biết ngày cụ thể bà ta đi Pháp không?”
“16 tháng này.”
“Trùng hợp vậy sao, vừa lúc là hôm sau chú Lương chết.”
Lâm Diêu lầm bầm, lại đột nhiên đứng lên! Liêu Giang Vũ bị hành động của hắn dọa sợ.
“Làm gì tự dưng bật dậy như xác chết vậy ba!”
“Không đúng, chúng ta hình như đã bị cuốn vào một vòng tròn.”
“Cậu nói cái này với tôi cũng vô dụng, tôi không có cái đầu của quỷ háo sắc đâu.” Chuyện Liêu Giang Vũ lười động não, thiên hạ đều biết.
“Anh đừng cắt ngang tôi… Anh em Đồng gia thuê chúng tôi là có mưu đồ khác, điều này Đồng phu nhân hình như đã sớm biết, cho nên muốn đuổi Tư Đồ đi.
Đầu tiên là Chu Tri Nhiên mất tích, sau đó Đồng Triết thuê Tư Đồ, tiếp theo phát hiện xác của Hàn Vân và mắt bão, lúc này, Đồng phu nhân ra nước ngoài, chúng tôi vào nhà cũ, hôm sau chú Lương chết, không chờ chúng tôi điều tra rõ chuyện gì, Đồng Hạo cũng xảy ra chuyện.
Mà ngày hôm sau chú Lương chết, mẹ kế của Đồng Triết lại đi Pháp.
Tất cả là một vòng rồi một vòng, xảy ra rất chặt chẽ, ngay cả thời gian lấy hơi cũng không có, nhìn lại giống như có người ở phía sau thao túng vậy.”
“Những lời cậu nói tôi không rõ.
Nhưng mà, bây giờ Đồng gia xảy ra chuyện lớn như vậy, Đồng phu nhân không nên đi.
Nhưng bà ta lại đi thật, còn rất đúng lúc.” Khó nhìn thấy, Liêu Giang Vũ lại bắt đầu động não.
Bọn họ đang vắt óc suy nghĩ thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Trương Ny dò xét thò nửa cái đầu vào, thấy Liêu Giang Vũ liền hô, “A, cái anh… cái anh… cái anh… cái anh…”
“Liêu Giang Vũ!” Luật sư Liêu nổi giận.
j
“Anh tên là Liêu Giang Vũ hả, tôi nhớ anh là bạn của Lâm Diêu.”
“Nói chính xác là bạn của Tư Đồ.
Cô là ai?”
Trương Ny mở to mắt nhìn, bước tới trước mặt Liêu Giang Vũ, làm như muốn xem cho kỹ, phân tích, “Bình thường anh rất ít quan tâm mọi người xung quanh, nhất định là có nghề nghiệp đặc biệt, đồng thời vô cùng bận rộn, làm việc cẩn thận, cũng vì độc thân nên sinh hoạt khô khan, cho nên…”
“Chờ chút, chị hai, chị là ai?”
“Anh kêu tôi là chị? Nhìn tôi thế nào cũng nhỏ hơn anh nha, anh dám gọi tôi là chị?”
Lâm Diêu đỡ trán, bất đắc dĩ muốn tung chưởng đánh bay hai người.
“Tôi là diễn viên, tên là Trương Ny.
Chỉ cần anh xem TV hai lần một tuần thì sẽ biết tôi, cho nên tôi mới nói anh rất ít để ý tới mọi người xung quanh.
Anh là bạn của Lâm Diêu và Tư Đồ, cho nên nhất định không phải người bình thường.
Giọng điệu nói chuyện của anh, không biết nói chuyện với người khác phái phải nhẹ nhàng chút, nhất định là sống độc thân rất lâu.
Đúng không?”
“Đúng cái mông! Ai nói tôi không xem TV, mỗi ngày tôi đều xem tin tức và dò kênh.”
“Anh xem thế giới động vật hả?”
“Là dò kênh! Tôi nói này Lâm Diêu, con nhóc này đóng phim gì vậy?” Liêu Giang Vũ nổi giận, nói dò kênh là thế giới động vật, tuy hắn cũng rất thích thế giới động vật, nhưng đây là hai chuyện khác nhau.
Với lại, hắn đang đứng ở ranh giới kết thúc cuộc sống độc thân.
“Hai người đừng gây nữa.
Trương Ny, sao lại chạy qua đây?”
“Tôi thấy trong vườn có xe đậu, tôi đoán có người tới tìm anh, nên chạy qua xem thử.
Tư Đồ không ở đây, tôi cũng muốn giúp chút mà.”
“Vậy thì tốt quá, cô có cách nào dẫn Mã Hải Ba đi ngay bây giờ không?”
“Tôi có mỹ nhân kế, dẫn xà ra khỏi hang, với kế bịa đặt, cái nào hợp?”
“Tùy cô, chỉ cần có thể dẫn Mã Hải Ba đi, cô có dùng Càn Khôn Đại Na Di tôi cũng không có ý kiến.” Lâm Diêu cũng không mấy kiên nhẫn.
“Cho tôi năm phút.” Nói xong, Trương Ny phóng đi như một cơn gió.
Khoảng hơn hai mươi phút sau, Lâm Diêu ở trước cửa sổ nhìn thấy Trương Ny, Đồng Nhã và Mã Hải Ba lên xe, hình như rất vui vẻ ra ngoài.
“Được rồi, đi xem máy tính của kẻ tình nghi đi.” Lâm Diêu đứng lên, dẫn Liêu Giang Vũ sang phòng của Mã Hải Ba.
Liêu Giang Vũ nhìn Lâm Diêu non nớt cạy cửa phòng ra, còn chọc hắn, “Đi theo quỷ háo sắc bao nhiêu lâu sao còn chưa tiến bộ?”
Lâm Diêu trừng mắt với Liêu Giang Vũ, làm động tác tay với hắn.
“Quy tắc cũ, tôi làm việc, cậu tránh qua bên kia.” Liêu Giang Vũ ngồi xuống trước máy tính, giống như biến thành một người khác.
Lâm Diêu nhịn không được bĩu môi, ngồi đàng hoàng ở bên cửa sổ canh chừng.
Liêu Giang Vũ gõ bàn phím như múa, Lâm Diêu suy tính tốc độ gõ của hắn rất nhanh.
Hội nghị giao lưu đã sớm kết thúc, Đồng phu nhân lại đến Pháp điều tra Hàn Vân, ở mặt này hình như có gì đó đang âm thầm khởi động.
Trước đây Đồng phu nhân muốn sa thải Tư Đồ, chú Lương mới chết bà đã tới Pháp, là khẩn cấp hay đi từng bước?
Ở đây xảy ra hai vụ án, Đồng phu nhân chắc chắn biết, nhưng bà cũng không vội vã trở về, ngược lại còn đi Pháp… Điều này có thể nhận định Đồng phu nhân cũng biết chuyện bệnh viện của Chu Tri Nhiên mất nội tạng không? Cũng biết hai đứa con bị cuốn vào? Cũng biết trong Đồng gia có người giao thiệp với Hàn Vân? Cho nên cố kỵ chuyện bê bối của gia tộc bị tuồng ra, mới phải sa thải Tư Đồ?
Nhưng ở mặt này lại xuất hiện một vài vấn đề mâu thuẫn, đầu tiên, tại sao Đồng Triết phải tìm cho ra Tư Đồ? Đồng phu nhân biết rõ mình vừa đi, Đồng Triết sẽ hành động không hề cố kỵ, tại sao còn muốn đi? Nếu lo lắng sẽ bị gièm pha, tại sao còn có thể làm như không thấy với mấy chuyện đang xảy ra? Lẽ nào, bà cho rằng, tất cả mọi thứ đều ở Pháp?
Sẽ không, sẽ không ở Pháp, chí ít Hàn Vân chết ở đây là thật, mà kẻ giết cô là người của tổ chức, không thể nghi ngờ!
Như vậy, nếu Đồng phu nhân biết nội tình, Đồng lão tiên sinh có thể cũng biết.
Mà Đồng lão tiên sinh càng không đơn giản, nếu như ông biết mọi chuyện, lại có thể thành thạo giải quyết giữa con trai và vợ.
Lập trường của ông là gì? Một là con, một là vợ, lòng bàn tay đều là da thịt, bảo ông cắt bỏ ai đều đau, bởi vậy mới làm một cách khéo léo sao?
Sửa lại tất cả manh mối, có lẽ.
Từ ban đầu, Đồng Triết, Đồng Nhã, Chu Tri Nhiên, Tả Khôn đều đứng chung một con thuyền.
Lúc bọn họ điều tra chuyện mất nội tạng liên quan tới Hàn Vân, Đồng lão tiên sinh và Đồng phu nhân đều biết, rõ ràng, Đồng phu nhân vô cùng không muốn có người ngoài tham gia, mà Đồng lão tiên sinh không thể ép buộc Đồng Triết thay đổi chiến lược, chỉ có thể bẻ bánh lái theo chiều gió.
Đồng phu nhân cho rằng tất cả tâm điểm là ở Pháp, cho nên đến đó.
Đồng Triết cho rằng tất cả tâm điểm là ở nhà cũ, cho nên ở lại.
Đây là cục diện Đồng gia bây giờ.
j
“Được rồi, cậu qua xem đi.” Liêu Giang Vũ dựa vào lưng ghế, không tập trung nói.
Bị cắt ngang suy nghĩ, Lâm Diêu xoay người bước tới chỗ Liêu Giang Vũ, nhìn vào màn hình.
“Nhìn cái này, đây là vào đêm chú Lương chết, máy tính của Mã Hải Ba có làm một chương trình vào 23:20.
Chương trình này rất đơn giản, chỉ cần đối phương mở một không gian cá nhân, sẽ bị virus, máy vi tính của đối phương sẽ bị vây trong trạng thái chết, chỉ có thể không ngừng khởi động lại máy tính.”
“Trạng thái này sẽ kéo dài trong bao lâu?”
“20 — 40 phút.
Trong khoảng thời gian này, chỉ cần Mã Hải Ba tắt chương trình đi, sẽ thần không biết quỷ không hay.
Nhưng mà có một chuyện tôi phải nói với cậu.”
“Chuyện gì?”
“Chương trình này chưa từng được khởi động.”
Lâm Diêu không khỏi cảm thấy có chút bất ngờ, “Chưa từng được khởi động? Ý anh là, thứ này chưa được xài? Cái này cũng có thể nhìn ra?”
“Má, cậu còn ngu vi tính hơn quỷ háo sắc nữa hả? Chút chuyện này tôi làm không công, còn tra hỏi tôi nữa.
Đừng xem chuyện này quá thần bí, thật ra trong tay hacker, chỉ là trình độ sơ cấp thôi.”
Căn bản không quan tâm đ ến lời Liêu Giang Vũ nói, Lâm Diêu sợ có người phát hiện, sau khi tắt máy, lập tức đẩy Liêu Giang Vũ ra khỏi phòng Mã Hải Ba.
Giờ đã hơn mười giờ tối, Lâm Diêu chưa ăn gì.
Sau khi tiễn Liêu Giang Vũ đi, hắn cứ suy nghĩ mãi.
Chương trình đó của Mã Hải Ba chắc chắn dùng để hack máy tính của bạn gái, mượn cơ hội để làm chuyện khác, Mã Hải Ba là người của Chu gia, mục đích hắn tới nơi này mọi người đều biết, cho là Mã Hải Ba muốn âm thầm điều tra, hắn kỵ mọi người trong nhà ai cũng hiểu được, nhưng hoàn toàn không hiểu nổi tại sao phải né đường nhìn của bạn gái.
Chương trình của hắn làm xong vào 23:20, thời gian tử vong của chú Lương là từ 1:30 tới 2:00, cũng không ăn khớp, bởi vậy, chuyện Mã Hải Ba muốn làm, không liên quan đến chú Lương.
Vấn đề là, tại sao hắn không khởi động chương trình?
Nghĩ mấy vấn đề này, Lâm Diêu rối loạn chìm vào giấc ngủ, mới ngủ được một lúc, đã bị nhóm người của Trương Ny trở về đánh thức.
Nhìn đồng hồ, hơn mười một giờ, Lâm Diêu tắt đèn bàn, bị cơn buồn ngủ cuốn đi.
Sáng hôm sau, Lâm Diêu thức dậy sớm, hắn phải tới trường cảnh sát báo cáo, chuyện này không thể trì hoãn thêm nữa.
Haiz… Chuyện này chỉ là sớm muộn, đến đó cũng phải hao tốn hai ba ngày.
Đối diện là hiệu trưởng bạn học của cáo già, tuy sắc mặt Lâm Diêu không tốt, nhưng hắn cũng không cố tình làm khó.
Đi theo đồng nghiệp đến văn phòng của mình, cảm giác xung quanh là những hơi thở xa lạ.
Hắn không thích nơi này.
Lâm Diêu không được sắp xếp lên lớp dạy, mà là bị nhét vào một ngành hướng dẫn.
Lâm Diêu hài lòng với sự tự do, có quy tắc chỉnh sửa vài món cá nhân ít ỏi.
Đối với mấy đồng nghiệp nhìn khuôn mặt xinh đẹp của hắn tới há hốc mà nói, trên cơ bản là thuộc sinh vật vô hại, so với tổ trọng án toàn là hải sản tươi sống thì hiền lành hơn nhiều, chí ít nơi này sẽ không tự nhiên uy hiếp người ta đi chà toilet.
Ở văn phòng một ngày, hắn nhẫn nại không liên lạc với Tư Đồ, bởi vì cục diện trước mắt không cho hắn làm vậy, mặc dù nhớ người ta lắm rồi.
Gần hết buổi chiều, một đồng nghiệp gần bốn mươi tuổi đi tới chỗ hắn, giọng điệu bắt chuyện, “Tối nay cậu có rảnh không?”
“Làm gì, có việc?” j
“À, mọi người muốn mở tiệc chào đón cậu.”
“Xin lỗi, tối nay tôi có việc bận.” Nói xong, Lâm Diêu cầm áo khoác đi mất, để lại ông anh mang sắc mặt lúng túng, mọi người nhỏ giọng nghị luận.
“Nếu hắn biết cái đó thì còn bị điều tới đây sao?”
“Nghe nói là đắc tội nhân vật lớn.”
“Bỏ đi, chúng ta đi thôi dù sao cũng phải kiếm tiền.”
Vội vàng trở về nhà cũ, Lâm Diêu bắt đầu quan sát tất cả.
So với lúc mình đi không có gì khác, ngoại trừ Đồng Triết vẫn chưa tan ca ra, Đồng Nhã, Mã Hải Ba, Trương Ny và thím Vương đều ở đây, Lâm Diêu bắt đầu khó hiểu, tại sao Tả Khôn còn chưa xuất hiện?
Đồng Triết cũng theo chân Lâm Diêu trở về, thím Vương dọn cơm tối.
Trong lúc ăn cơm, bầu không khí rất áp lực, ngoại trừ thỉnh thoảng Trương Ny và Đồng Nhã đấu võ mồm ra, mọi người đều không nói lời nào.
Lâm Diêu cúi đầu ăn cơm, ai hỏi hắn hắn mới nói, lời nói cũng không rõ ràng, làm cho đối phương chẳng có hứng muốn ăn.
Sau khi về phòng, Lâm Diêu nghĩ đủ thứ chuyện trong đầu, nghĩ về Tiểu Đường, nghĩ về Diệp Từ, mà khiến hắn sốt ruột nhất chính là người đang ở trong cảnh cục kia.
Lấy điện thoại ra, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nhịn được, nhắn tin cho Tư Đồ.
“Anh sao rồi?”
Chỉ chốc lát đã nhận được tin trả lời.
“Rất nhớ em.
Mặt khổ qua muốn kiện anh tội cố tình gây thương tích, Đông Minh nói anh ra tay quá nặng, anh nói anh không trả tiền thuốc đâu.”
Lâm Diêu mỉm cười, sau đó nhắn tin gửi đi.
“Hôm nay tôi tới trường, mấy người đó nói muốn mở tiệc chào mừng tôi, tôi không đi.
Có cơ hội tôi sẽ tới tìm anh.”
“Em không đến mới có người nghi ngờ, ngày mai đi.
Tìm được đại ca chưa?”
“Tìm được rồi, hắn nói sẽ lo chuyện của Tiểu Đường và Diệp Từ, cũng sẽ điều tra người của tổ chuyên án, không cho tôi tìm Diệp Từ.”
“Diệp Từ làm việc có chừng mực, đừng lo cho hắn.
Em nghỉ ngơi sớm đi, chú ý thân thể.”
“Ừ.
Hôm nay có ai tiếp cận anh không?”
“Dương Lỗi.”
“Bản thân nhớ chú ý nhiều hơn.
Tôi ngủ đây.”
“Không nói gì ngọt ngào với anh sao?”
“Cút…..
Tôi nhớ anh.”
Nhét điện thoại xuống gối đầu, Lâm Diêu không hề thấy buồn ngủ.
Hai ngày liên tiếp, không xảy ra chuyện gì nữa, yên bình làm cho người ta khó tiếp thu.
Nhưng mà Lâm Diêu rốt cuộc có thể thoát khỏi trường học, hắn trước mắt tới trường học trình diện, cũng cho là báo một tiếng rồi.
Buổi trưa, Lâm Diêu trở về nhà cũ, có chút sốt ruột, hắn chuẩn bị buổi chiều đi thăm Tư Đồ, còn phải dẫn theo Liêu Giang Vũ, dù sao cũng là luật sư của Tư Đồ, cũng nên lộ diện.
Sau khi liên lạc với Liêu Giang Vũ, bọn họ hẹn thời gian gặp mặt, có chút sít sao, cho nên Lâm Diêu phải vội vàng chạy tới.
Mới mở cửa phòng, ngoài ý muốn nhìn thấy Mã Hải Ba đứng đờ ra trước trước phòng Đồng Hạo.
“Anh làm gì ở đây?” j
“A! Cậu muốn hù chết tôi?” Mã Hải Ba lại càng hoảng sợ.
“Tôi nói Tư Đồ chạy rồi, cậu lập tức đến đây ngay.”
Lúc này Lâm Diêu mới kịp phản ứng, vội hỏi, “Xảy ra chuyện gì, tại sao Tư Đồ lại chạy? Hắn bị anh nhốt sao chạy được?”
“Trên đường đưa hắn đến trại tạm giam thì chạy.”
“Trại tạm giam? Tư Đồ cùng lắm chỉ là cố ý gây thương tích, ở trong cục hai ngày là xong, tại sao lại bị đưa tới trại tạm giam?”
“Cậu lải nhải với tôi làm gì, trong điện thoại không nói rõ được, nếu không tôi bảo cậu qua đây làm gì!”
“Hắn chạy lúc nào?”
“Nửa tiếng trước.”
“Tôi đang trên đường đi, sẽ tới nhanh thôi.”
Để điện thoại xuống, lòng bàn tay Lâm Diêu đổ mồ hôi.
“Hòa thượng, anh đúng là miệng quạ đen, Tư Đồ chạy rồi.”
“Đậu má! Chuyện này là sao? Tôi vừa nghe cậu nói quỷ háo sắc bị đưa tới trại tạm giam? Mẹ nó là do ai giở trò?”
“Sao tôi biết được, để tôi gọi cho Tư Đồ.” Nói xong, hắn cầm chiếc điện thoại khác của Tư Đồ bấm số gọi.
“Xin lỗi, số điện thoại này tạm thời không liên lạc được.”
“Lâm Diêu cậu hồ đồ rồi, lúc này hắn có thể mở máy sao? Họ Cát cũng biết số đó của hắn, nếu mở máy chẳng phải chờ bị bắt à.” Liêu Giang Vũ tương đối bình tĩnh nói.
“Giờ phải làm sao?” j
“Cậu bình tĩnh lại một chút được chưa? Đầu tiên lái xe chậm lại, dù sao quỷ háo sắc sẽ không gặp chuyện, cậu lái xe kiểu này có nước bị tai nạn.”
Tay hắn đang run lên, tình hình đột phát khiến hắn khó có thể tỉnh táo, nghe Liêu Giang Vũ cảnh cáo, lúc này mới phát hiện, tốc độ của mình đã vượt khỏi phạm vi bình thường rất nhiều.
“Được rồi, tôi phải bình tĩnh lại.” Lâm Diêu tự nhủ.
Liêu Giang Vũ lúc này cũng không lười biếng, bấm số gọi.
“Đậu má, quỷ già cũng tắt điện thoại!” Liêu Giang Vũ giận dữ nói.
“Cái gì, đầu quỷ cũng tắt điện thoại?”
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tư Đồ tại sao lại chạy?
Cục diện đột nhiên thay đổi, khiến Lâm Diêu trở tay không kịp.
Hết chương 22.
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT