Vụ án thứ 5: Nỗi đau của Abe Khan.

Chương 18

Thấy Lâm Diêu đi ra, Tư Đồ lập tức chạy tới hỏi, “Xong rồi, có mệt không?”

Nhìn Tư Đồ dịu dàng quan tâm Lâm Diêu, có người liếc mắt khinh bỉ.

“Tư Đồ, tôi phải về tổ một chuyến.”

Tư Đồ sửng sốt, lập tức đưa mắt nhìn Cát Đông Minh sắc mặt âm trầm, biết ngay là có chuyện.

“Anh đi với em.” Hắn nhỏ giọng nói vào tai Lâm Diêu.

“Không cần, toàn là người nhà, lo lắng cái gì.

Anh cũng có chuyện bận rộn, về tôi gọi cho anh.” Trong lời nói ám chỉ hắn, làm việc có chừng mực.

“Vậy được rồi, anh chờ điện thoại của em.”

Tư Đồ nhìn bóng lưng của Lâm Diêu, trong lòng tích góp nhiều nghi vấn cần phải điều tra, lúc này không ở bên cạnh đối phương cũng không áy náy.

Hắn tin, một mình Lâm Diêu còn giỏi hơn hắn, hắn tin là vậy.

Cát Đông Minh và mặt khổ qua đi tới trước mặt Tư Đồ, một nghiêm túc trầm ổn, một diễu võ dương oai.

Tư Đồ đã sớm đoán mặt khổ qua sẽ chất vấn mình từ sáng sớm đi đâu, để có thể mau chóng điều tra vụ án, Tư Đồ cố gắng nhẫn nhịn trả lời câu hỏi, sự chú ý của hắn chưa bao giờ rời khỏi người vẫn chưa bước ra khỏi cửa kia.

Lâm Diêu không lo Tư Đồ sẽ thế nào, biết bản thân trở về cảnh cục sẽ lấy được nhiều manh mối hơn, chuyến đi này tuyệt đối không uổng.

Lúc này có một cảnh sát cầm vật chứng đi ngang, Lâm Diêu theo bản năng toát ra n nghi vấn, liền hỏi, “Người anh em, có thể cho tôi xem chút không?”

Đánh chết ai trong tổ trọng án, cũng không ai tin Lâm Diêu giết người, vị đồng nghiệp kia nói, “Nè xem đi.”

Nhìn chìa khóa trong tay, Lâm Diêu nhiều lần suy xét, tại sao nó dính độc? Hung thủ chắc chắn hạ độc trên chìa khóa sau khi mình đưa cho Đồng Hạo, nếu là hạ trước, mình nhất định cũng sẽ dính độc, nhưng vấn đề là, hung thủ tiếp xúc với Đồng Hạo vào lúc nào?

Trong nhà cũ chỉ có Trương Ny, Đồng Nhã, thím Vương, trong ba người này, ai là người hạ độc?

Lâm Diêu cầm lấy chìa khóa qua bao plastic, muốn xem kỹ một chút.

“Cậu làm cái gì thế! Đây là vật chứng, cậu muốn làm gì!”

Mặt khổ qua gầm lên vọt tới, giật lấy chìa khóa trong tay Lâm Diêu, đẩy hắn một cái.

Tuy rằng cơ thể đã kịp phản ứng, nhưng hắn lại không tránh được, đằng sau là người đang chụp dấu vân tay, không thể đụng.

Lâm Diêu để thân thể không có điểm tựa ngã vào bình hoa, trên trán chảy máu.

Cát Đông Minh có chút đau lòng, Lâm Diêu tình nguyện để bản thân bị thương, cũng không dám quấy rầy anh em làm việc, cảnh sát tốt như vậy, tại sao lại muốn xa lánh? Tại sao lại bị giáng chức? Bản thân tới bao giờ mới có đủ quyền lợi bảo vệ thuộc hạ tốt như Lâm Diêu đây?

Trong nháy mắt, máu xông thẳng l3n đỉnh đầu, Tư Đồ chạy tới giật lấy áo của mặt khổ qua, mắng, “Đồ con lừa kia!”

“Cậu dám mắng tôi?!” Mặt khổ qua cũng kích động.

“Mẹ nó, tôi mắng anh đó!” Tư Đồ hét lên, đồng thời cũng đấm mặt khổ qua một cái, tất cả mọi người đều bất ngờ nhìn mặt khổ qua chảy máu mũi!

“Tư Đồ, cậu làm gì vậy?!” Cát Đông Minh ra vẻ tức giận kéo hắn lại, hại mặt khổ qua bị đá thêm một cái.

“Tư Đồ, anh dừng lại, có nghe không!” Lâm Diêu không nghĩ Tư Đồ lại phản ứng mạnh vậy, tự dưng lại ra tay.

Mặt khổ qua không phải đối thủ của hắn, nhìn Tư Đồ không chút lưu tình, Lâm Diêu lo hắn sẽ gây phiền phức lớn, bởi vậy liền ôm chặt lấy, không chịu buông.

Đẩy Cát Đông Minh ra, Tư Đồ dùng sức ôm chặt Lâm Diêu trong lòng, Tư Đồ đánh mặt khổ qua tới lăn xuống đất, Cát Đông Minh thật sự không còn cách nào khác phải lấy còng tay ra.

“Cậu mà không dừng lại thì tôi bắt cậu đó!”

Câu nói vừa dứt, Tư Đồ đánh một quyền thật nặng vào mặt khổ qua, mấy cái răng và máu bay lên không trung tạo thành vòng cung, không tiếng động rơi xuống đất.

Chiếc còng lạnh lẽo còng lấy tay Tư Đồ, một giây tiếp theo tay của hắn đã bị Lâm Diêu kéo vào lòng.

“Tổ trưởng, mở ra!” Cặp mắt của Lâm Diêu đỏ bừng.

j

“Cậu đi qua một bên, hắn đánh người ta thành ra thế kia, sao tôi bỏ qua được? Thằng nhóc cậu muốn bao che khuyết điểm thì cũng phải xem tình hình chứ!” Cát Đông Minh nói to, làm mọi người chấn kinh.

“Tôi mặc kệ, cho dù anh có muốn bắt hắn về, anh cũng phải mở!” Lâm Diêu không nhường bước.

“Thằng kia, bây muốn tạo phản? Lau máu trước đi.” Vẫn rất thương Lâm Diêu mà, hình tượng Cát Đông Minh nghiêm nghị bao lấy một trái tim thương cảm.

Tư Đồ thấy có người đã đỡ mặt khổ qua đi xử lý vết thương, hắn còn chưa hết giận, mắng, “Mẹ nó, với chỉ số thông minh của anh mà còn đòi phá án? Anh muốn dẫn em ấy về, chẳng khác nào nói em ấy bị tình nghi.

Anh tưởng ai cũng ngu như anh chắc? Ai lại đi giết người ngay trong địa bàn của mình? Tiểu Diêu ra đường từ tám giờ sáng, mấy giờ Đồng Hạo trúng độc? Trong thời gian đó Đồng Hạo đi nhờ nhà vệ sinh trong phòng Lâm Diêu mấy lần? Dùng bao nhiêu giấy vệ sinh? Cái đồ ngu đần như anh sao không động não giùm đi! Rõ ràng ngay cả giá họa còn chưa tính, điều đó mà anh cũng không hiểu thì ông đây cũng không có thời gian đi dạy anh!”

“Đừng cãi nhau nữa.” Không biết từ chỗ nào có một người bước tới, thân hình cao to, ngũ quan góc cạnh như được điêu khắc.

Hắn đi tới trước mặt mọi người, nói tiếp, “Tư Đồ nói rất đúng, Đồng Hạo trúng độc, Lâm Diêu không có tình nghi gì, nhưng bằng chứng của hắn rất quan trọng, cần nhiều lần cân nhắc mới được, về phần Tư Đồ, hắn đánh người phải bị phạt, Lâm Diêu, tuy cậu đã rời khỏi tổ trọng án, nhưng cậu vẫn là cảnh sát, cậu nên hiểu.

Tổ trưởng Cát, sắp xếp xe đưa lão Lưu đi bệnh viện, rồi đưa Tư Đồ và Lâm Diêu về tổ.

Những người khác tiếp tục làm việc.”

Không cần hỏi, người này chắc chắn là Dương Lỗi!

Cát Đông Minh thở phì phò tìm người đưa mặt khổ qua trong tình trạng nửa hôn mê đi bệnh viện, vốn định để Lâm Diêu và Tư Đồ đi hai xe khác nhau, nhưng Lâm Diêu sống chết cũng không thả tay Tư Đồ ra, hắn tức giận đến dậm chân!

“Cút cút cút, cút lên xe hết cho tôi!”

Cát Đông Minh tự lái xe đưa Lâm Diêu và Tư Đồ đi, Dương Lỗi nói sẽ về trễ một chút.

“Có đau không? Sao không bôi chút thuốc?” Tư Đồ quan tâm người bên cạnh.

“Không sao, chỉ trầy da thôi mà.” Vốn cũng không phải trọng thương gì, Lâm Diêu cũng chẳng mấy để ý.

Cuộc đối thoại tình nhân dịu dàng kiểu này, thật sự không thích hợp để hắn nghe, Cát Đông Minh ném chìa khóa qua, Lâm Diêu vội vàng mở còng cho Tư Đồ, Cát Đông Minh vô cùng không hài lòng chất vấn, “Cậu cũng không đánh nhẹ chút, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”

“Đây là thù mới hận cũ cộng dồn vào tính một lần, từ hôm hắn tìm Tiểu Diêu gây phiền phức ở phòng làm việc là tôi đã muốn đánh cho hắn một trận rồi.”

Cát Đông Minh thở dài, cũng không biết Tư Đồ lại mang thù như thế.

Lâm Diêu cũng thở dài theo, “Tôi thừa nhận mặt khổ qua tương đối đáng đánh, nhưng anh không thể tìm cơ hội khác sao? Với lại, anh còn chưa thương lượng với tôi là sẽ trà trộn vào cảnh cục, tôi có khi có cách cho anh vào, tội gì phải làm như vậy.” Sớm biết hắn sẽ không xúc động như vậy, Lâm Diêu đoán được tất cả hành động của hắn là vì sao.

“Không được, bỏ qua cơ hội này sẽ nguội ngay.

Tôi muốn hỏi một câu, là ai bảo Tiểu Diêu có tình nghi?”

“Còn có thể là ai, chính là người bị cậu đánh đó, Lưu Hán Chu có kẻ chống lưng, vừa thâm vừa được coi trọng, cậu đó, đúng là gây phiền phức cho tôi rồi.” Cát Đông Minh có chút lo lắng.

“Không sao, hắn không làm gì được tôi đâu.

Tôi phải ở chỗ các anh một lúc, như vậy nội gián và mắt bão bên nhà cũ mới có hành động.

Mặt khác, tôi đoán nội gián bên các anh đã phát giác được, bắt đầu tìm cách dời ánh mắt của mọi người.”

Cát Đông Minh nhìn Tư Đồ qua kính chiếu hậu, có chút bất ngờ.

“Tổ trưởng, tôi và Tư Đồ có cách nhìn giống nhau.

Các anh không nhận ra sao? Nội gián hack hệ thống phá toàn bộ tư liệu, điều này cho thấy hắn muốn bỏ chạy.”

“Nói chính xác là muốn lặn xuống mặt hồ.

Nội gián bên các anh nếu không hành động, bên nhà cũ chắc chắn cũng sẽ ẩn núp.” j

“Người hại Đồng Hạo là muốn giết người diệt khẩu?” Cát Đông Minh như là đang tự hỏi.

Tư Đồ không trả lời vấn đề này, ngược lại Lâm Diêu nói, “Tư Đồ vào cảnh cục kiểu này, người núp trong nhà cũ nhất định sẽ lòi mặt ra, còn nội gián trong cảnh cục…” Nói tới đây, Lâm Diêu đột nhiên ngừng lại.

“Sao không nói tiếp?” Cát Đông Minh hỏi.

“Tuy rằng tôi không muốn làm thế, nhưng mà… Tổ trưởng, anh có thể giữ Tư Đồ lại cảnh cục bao lâu?”

“Chậm thì hai ngày, lâu thì hai tháng, có yêu cầu gì không?”

“Giam hắn.

Cho đến khi hắn muốn ra.”

Tư Đồ mỉm cười không nói, lòng nghĩ, mình và vợ yêu lại có suy nghĩ giống nhau.

Cát Đông Minh không hiểu hai người này lại đùa cái gì, ánh mắt nghi ngờ quan sát bọn họ.

Lâm Diêu lấy giấy bút mang theo người ra, viết nhanh vài câu, đưa cho Cát Đông Minh, “Tổ trưởng, sau khi Tư Đồ vào hai ngày, anh thả tin tức ra ngoài, nói hệ thống đã được khôi phục, rồi nói chuyện này.”

Cát Đông Minh dừng xe lại, xem tờ giấy Lâm Diêu đưa, rất nhanh liền kinh ngạc!

“Sao hai người lại tra được?”

“Là Liêu Giang Vũ tra.

Tổ trưởng, chỉ cần anh đưa tin hệ thống đã được khôi phục và chuyện cũ giữa Hàn Vân và Chu Tri Nhiên, nội gián nhất định sẽ sốt ruột, hắn sẽ có hai khả năng hành động.

Một là chạy trốn, hai là tiếp cận Tư Đồ!”

Cát Đông Minh nhìn chằm chằm Lâm Diêu, hỏi, “Cậu không lo hắn sẽ xảy ra chuyện sao?”

Lâm Diêu trầm mặc nửa ngày, kiên định đáp, “Tôi tin hắn.”

Tư Đồ cười rất tươi, như là người hạnh phúc nhất.

Hai đứa điên!

Về tới cảnh cục, Tư Đồ đứng trong thang máy, lặng lẽ đưa điện thoại cho Lâm Diêu, nhỏ giọng nói, “Bên trong có tấm hình, em xem rồi suy nghĩ cẩn thận.”

Khu làm việc của tổ chuyên án cũng không phải ở tổ trọng án, mà là tầng cao nhất của cảnh cục, mới vừa vào, bọn họ liền bị tách ra.

Lâm Diêu ngồi trong phòng họp nhỏ, nhìn thấy Dương Lỗi mệt mỏi vội vàng trở về, vẻ mặt của hắn còn lạnh hơn cả khí trời bên ngoài.

“Lâm Diêu, chúng ta trước đây cũng xem như là đồng nghiệp.

Chỉ là chưa từng gặp, nghe nói cậu được điều đi làm giáo viên, có đi báo cáo gì chưa?”

“Vẫn chưa.” j

“Chuyện cậu náo loạn ở tổ trọng án, thiên hạ đều biết, ai cũng nói cậu sẽ không tới trường cảnh sát, thì ra là đi tra án với Tư Đồ.

Chúng ta có thể nói về chuyện sáng nay chứ?” Dương Lỗi rất khách sáo, hoàn toàn khác với gương mặt lạnh lùng của hắn.

“Được.

Khoảng 2:30 sáng tôi về nhà cũ, sau đó đi ngủ, 7:40 thức dậy, ra phòng khách ăn sáng, khoảng 8:50 thì cùng Tư Đồ ra ngoài.”

“Trong lúc đó, mấy giờ Đồng Hạo qua mượn chìa khóa?”

“Chắc khoảng 8:45.

Lúc đó trông hắn rất tệ, sắc mặt tái xanh, đầu đổ mồ hôi, trông rất đau đớn.”

“Trước lúc đó, có ai chạm vào chìa khóa của cậu không?”

“Không có, vẫn luôn ở trong người tôi.”

“Chìa khóa phòng có chìa khóa sơ cua không?”

“Theo tôi biết là không.”

“Có thể phiền cậu nói lại từ đầu một lần nữa không?”

Dưới sự yêu cầu của Dương Lỗi, Lâm Diêu không hề phiền hà nói lại bảy tám lần, trong lòng nghĩ Dương Lỗi này thật kiên nhẫn, nhưng mà, hắn thật ra lại rất tán thành với cách làm này, không ngừng nghe lại khẩu cung, trong đầu sẽ hình thành phương thức bắt chước cố định, không quên được.

Cát Đông Minh tìm phòng khác nói chuyện với Tư Đồ, bây giờ hắn nhíu mày rất chặt, hút hết điếu thuốc này tới điếu khác, thật sự không hiểu nổi, đầu của Tư Đồ được cấu tạo bằng cái gì.

“Ê, suy luận của cậu có bằng chứng gì không?”

“Chỉ có một, cũng xem như không có.

Nhưng mà, nếu các anh không nghe ý kiến của tôi, muốn tra thế nào thì tra, nếu cuối cùng giống như tôi nói, vậy thì chứng minh được rồi.”

“Thằng nhóc cậu biết ngay sẽ nói lời châm chọc, tôi nghe cũng nghe xong rồi, có thể không tham khảo chút sao.

Với lại, chúng tôi mới kết thúc khám nghiệm hiện trường vụ của Đồng Hạo, bên này thì cậu kết án, cậu kêu tôi không nghe thấy, có khả năng sao?”

“Chuyện này tôi vẫn còn chưa có cơ hội nói với Tiểu Diêu, chắc em ấy sẽ phát hiện nhanh thôi.

Mặt khác, phải mau chóng bảo Tiểu Diêu tới trường cảnh sát báo danh.”

“Tôi sẽ nói với cậu ta.”

“Được, về phần họ Lưu kia, hắn muốn làm gì tôi, các anh cũng đừng quan tâm, tôi sẽ kiên nhẫn chờ người tìm tới cửa.”

“Cậu quá xằng bậy, Lưu Hán Chu là một tên không có não, e là sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu đâu.”

“Hừ, tôi còn ước được như thế.

À, trước khi đưa tôi tới căn phòng có 3 bức tường, có thể cho tôi gặp em ấy không?”

Biết hắn muốn gặp ai, Cát Đông Minh gật đầu, “Cậu đợi một lát, bên kia hắn nói xong sẽ dắt qua đây gặp cậu.” Nói xong, Cát Đông Minh đứng dậy muốn đi, lại bị Tư Đồ gọi lại.

“Đông Minh, Dương Lỗi kia có lai lịch thế nào?”

“Không phải tôi nói rồi sao?”

“Tôi muốn thông tin chi tiết.”

“Vậy khó rồi.

Tôi chỉ biết hắn tốt nghiệp hệ cấp cao, trên đầu đính hai cái mũ thạc sĩ, chẳng những là tổ trưởng tổ kỹ thuật, hắn còn từng làm kiểm sát trưởng.

Bốn năm trước được điều tới đây, quan hệ trên dưới đều tốt, cáo già vô cùng tín nhiệm hắn.”

“Trước khi vào tổ chuyên án, hắn có tiếp xúc với vụ của Viên Khả Tâm không?”

“Chắc là không, cái này tôi thật không biết.

Để tôi hỏi thử xem.”

“Đừng hỏi trực tiếp.” j

Cát Đông Minh lúc này mới ý thức được, Tư Đồ nghĩ cái gì.

“Tư Đồ, cậu nghi ngờ hắn?”

“Tất cả mọi người trong tổ chuyên án đều bị tình nghi, đặc biệt là mấy người có quyền, trừ anh, ai tôi cũng nghi ngờ cả.

Anh nói hệ thống bị xâm nhập, chỉ có người của tổ chuyên án mới biết hệ thống này tồn tại, đứa ngốc cũng biết, nội gián nằm ngay trong tổ.

Mà anh đã nói, hệ thống tư liệu được chia ra ba bậc, có phải chỉ có tổ trưởng với tổ phó mới có thể xem tư liệu cơ mật?”

“Đúng vậy, chúng tôi chia làm ba cấp A, B, C.

Chỉ có tôi và tổ phó bị tước chức kia mới có thể xem tư liệu ở bậc A.

Lưu Hán Chu chỉ có thể xem ở bậc B và C thôi.”

“Còn Dương Lỗi này?”

“Hắn cũng giống tôi, có quyền lợi cao nhất.

Tư Đồ, tôi nghĩ Dương Lỗi không có tình nghi gì, lúc hệ thống thành lập, hắn cũng không biết, nếu hắn là nội gián thật, tại sao còn muốn hồi phục tư liệu? Điều này không thể hiểu nổi.”

“Đông Minh, anh làm sao biết tư liệu được hồi phục toàn bộ? Anh làm sao có thể chắc chắn, bên trong không có chỗ nào bị chỉnh sửa? Anh không hiểu món đồ chơi đó, cho dù anh tận mắt xem thì có thể hiểu được bao nhiêu?” Hắn là bằng chứng sống đây, hắn ngồi cạnh Diệp Từ xem cả buổi nhưng chẳng hiểu gì cả.

Lời này khiến Cát Đông Minh không nói được, tự hỏi một lúc, mới nói, “Đúng thật là tôi không thể chắc chắn.

Cậu bảo bạn cậu điều tra đi, có kết quả thì nói với tôi đầu tiên.

Còn nữa, chỗ này là cảnh cục, tốt xấu gì tôi cũng có chút chỗ đứng, làm gì thì cũng nể mặt tôi một chút, đừng làm rối tung lên.”

“Tôi có chừng mực.

À, ngàn vạn lần đừng đưa thứ tôi cho anh xem cho người khác, tôi thả dây dài, anh đừng hù cá lớn chạy mất.”

“Biết rồi.” Cát Đông Minh không nhịn được mở cửa ra ngoài, vừa vặn gặp Lâm Diêu và Dương Lỗi bước ra, liền đi về phía bọn họ.

Dương Lỗi nói rõ mấy câu với Cát Đông Minh, đưa ra ý định muốn gặp Tư Đồ, cũng không phản đối Lâm Diêu đi cùng.

Lúc cửa phòng mở ra, Tư Đồ liền vì Lâm Diêu mỉm cười dịu dàng, xem hai người kia như không khí.

“Tư Đồ, lần đầu tiên giao tiếp, tôi là Dương Lỗi, tổ phó tổ chuyên án.” Dương Lỗi mặc dù không có biểu tình gì, nhưng thái độ rất tốt, hắn còn đưa tay ra.

Bắt tay với người hắn đang nghi ngờ, Tư Đồ cảm giác trên bàn tay đối phương có rất nhiều vết chai, hình như đã tập võ từ bé, giống Liêu Giang Vũ.

Lâm Diêu cũng không ngại, kéo ghế thoải mái ngồi cạnh Tư Đồ, liếc nhìn thần sắc của hắn.

“Anh không sao, đừng lo nha.” Nhỏ giọng an ủi không phải làm cho người khác xem, bởi vì hắn biết, Lâm Diêu thật sự quan tâm hắn.

Dương Lỗi có vẻ đã sớm nghe nói về quan hệ giữa hai người, nên cũng không mấy quan tâm.

Dương Lỗi hỏi thời gian và hành động của Tư Đồ cũng nhiều lần như Lâm Diêu, Tư Đồ thì có hỏi sẽ đáp, mà Lâm Diêu ngồi bên cạnh vẫn không nói gì, im lặng ngồi bên cạnh bầu bạn, tựa như muốn quý trọng từng giây bên nhau.

Không hề bất ngờ, từ bệnh viện đưa tin Lưu Hán Chu bị thương nặng, cũng chẳng hề bất ngờ, Tư Đồ được mời vào căn phòng có ba bức tường.

Xoay đầu lại nhìn hắn cười, Lâm Diêu cũng đáp lại bằng tình nồng dịu dàng.

Cát Đông Minh tiễn Lâm Diêu ra cửa, thừa dịp xung quanh không có ai, hắn nói, “Mau đến trường cảnh sát báo danh, tôi đã chào hỏi người ta rồi, một ngày 24 tiếng tự cậu sắp xếp.

Nhưng mà để cho tốt thì ở lại mấy ngày tượng trưng, sau đó cậu muốn chạy từ Bắc Cực xuống Nam Cực thì cũng chẳng có ai quan tâm.”

“Bây giờ Tư Đồ ở bên trong, tôi nghĩ anh cũng không tiện làm gì cả, nếu có chuyện tôi sẽ liên lạc với Đàm Ninh trước.”

“Vậy là hay nhất.”

“Còn nữa, dựa theo quy tắc nhất định sẽ tịch thu điện thoại của Tư Đồ, bây giờ tất cả cuộc gọi tin nhắn đều chuyển qua điện thoại của tôi, anh tìm một cơ hội, đưa cho hắn cái này.”

Trong tay Lâm Diêu là một chiếc điện thoại, Cát Đông Minh kinh ngạc hỏi, “Cậu đi mua hồi nào vậy?” Hắn nhận ra điện thoại của Tư Đồ và chiếc Lâm Diêu đưa không giống nhau.

“Trên người hắn vốn có hai cái, tìm cơ hội đưa cho hắn.”

Cát Đông Minh đành chịu gật đầu, nhận lấy.

Bọn họ đang định chia nhau ra làm việc thì Đàm Ninh không biết từ đâu chạy ra, thấy Lâm Diêu liền thở hổn hển kéo hắn tới góc tường, Cát Đông Minh rất bực mình đi theo.

“Mới chạy đi đâu vậy?” Cát Đông Minh không có tên vạn năm theo cạnh này, tương đối thiệt thòi.

“Văn phòng của cáo già.”

“Cậu tới văn phòng của ổng làm gì?”

“Giúp anh em đưa văn kiện.

Trước không nói cái này, tôi có nghe nói một việc, đang muốn tìm cậu đây, Tiểu Lâm.”

Thấy dáng vẻ lo lắng khẩn trương của hắn, Lâm Diêu hỏi, “Có chuyện gì?”

“Ngàn vạn lần đừng để Tiểu Đường đến nhà cũ, để nó và Diệp Từ càng xa nhau càng tốt, chờ vụ án kết thúc rồi quay về.”

“Tại sao?” j

“Tại sao?”

Lâm Diêu và Cát Đông Minh đồng thanh hỏi.

Hết chương 18.

Ying Ying: Vụ này ngược cặp Diệp Đường nhiều hơn cặp chính =)) tình tiết cẩu huyết muốn chớttttt

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play