Nam Ca căng quai hàm, trong lòng vô cùng lo lắng.
Cô đang muốn ra cửa, tin nhắn wechat của Hứa phu nhân gửi qua: [Bây giờ không cần, thứ sáu con phải tăng ca không? Ta muốn mời con ăn một bữa cơm.]
Hứa Nam Ca lúc này mới hiểu rằng mình lo lắng lung tung rồi.
Có thể đến Hứa gia ăn cơm?
Khoé môi cô nhấc lên một nụ cười gượng.
Mười năm trước khi từ Hứa gia chuyển đi, cô đã quay lại vào tuần đầu tiên.
Cô đi vào trong sân, qua cửa kính nhìn thấy ba người Hứa phu nhân, Hứa Nhân và Hứa Văn Tông nói nói cười cười, trên mặt Hứa phu nhân là nụ cười rạng rỡ mà cô chưa từng thấy qua.
Lý Uyển Như nói: "Nhìn thấy chưa? Không có sự tồn tại của mày, họ mới là một nhà ba người thật sự. Nếu mày thật sự muốn Hứa phu nhân tốt hơn, sau này không cần lại tới làm phiền bà ấy nữa."
Cuối cùng Hứa Nam Ca lặng lẽ rời đi.
Mỗi năm cô chỉ vào hôm sinh nhật của Hứa phu nhân, mua một phần quà nhỏ đặt ở cổng..
Đã nhiều năm trôi qua như vậy, cũng nên gặp mặt một lần thôi?
Hứa Nam Ca trả lời tin nhắn: [Nên là con mời người, 6 giờ tối thứ sáu, không gặp không về.]
Cô gửi vị trí của một nhà hàng qua.
Đến Hứa gia có thể sẽ gây ra những tranh chấp không đáng có, không bằng hẹn ở bên ngoài, cùng Hứa phu nhân yên ổn nói chuyện một lúc, cũng có thể kiểm tra thân thể của Hứa phu nhân một chút..
Hứa phu nhân: [Được, không gặp không về.]
Hứa Nam Ca thoát khỏi cuộc trò chuyện với Hứa phu nhân, phát hiện "Cháu Trai" gửi mấy tin nhắn tới:
[Lão phu nhân càng lớn tuổi càng giống trẻ con, tính khí nóng nảy, phải có đủ kiên nhẫn.]
[Lão phu nhân bị mất ngủ, buổi tối khó đi vào giấc ngủ.]
[Thuốc màu xanh uống ngày hai viên, một lần buổi sáng và một lần buổi tối..]
Nhắn năm tin liên tiếp, tin nhắn cuối cùng là:
[Ở trên là lời bác sĩ gia đình dặn dò, làm phiền rồi, bà cụ cảm thấy không khỏe ở đâu, hãy liên lạc với tôi càng sớm càng tốt.]
Hứa Nam Ca nhìn tới đây, nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ, gửi cho "Cháu Trai" một đoạn video ngắn.
////////////
Bên đường cách đó không xa, hai chiếc xe đậu lặng lẽ.
Trong xe bảo mẫu có đầy đủ chức năng như một căn phòng nhỏ.
Hoắc Bắc Yến mặc một thân âu phục màu đen, đang ngồi trên sô pha, xử lý công việc trên máy tính.
Bác sĩ gia đình của Hoắc lão phu nhân ngồi trong góc, sắc mặt nghiêm trọng, bày trận sẵn sàng đón địch.
Đột nhiên lão phu nhân đổi chỗ khác, khẳng định tối nay ngủ không được.
Sức khỏe lão phu nhân yếu ớt, mất ngủ có thể dẫn đến nhịp tim bất thường, không chú ý có thể gây nguy hiểm đến tính mạng.
Phía sau xe có chở theo dụng cụ, có thể dùng trong trường hợp cần thiết. Lão phu nhân ở gần đây, nếu có việc gì xảy ra họ có thể nhanh chóng tới cứu.
Nghĩ như vậy, liền nghe thấy wechat của Hoắc Bắc Yến kêu lên.
Hoắc Bắc Yến cầm lên nhìn một chút, gương mặt lạnh lùng ngàn năm không thay đổi, vậy mà lại có chút.. kinh ngạc?
Bác sĩ gia đình lập tức hỏi: "Là lão phu nhân có chuyện gì sao?"
Hoắc Bắc Yến mím môi, đưa đoạn video cho anh ta xem.
Liền nhìn thấy lão phu nhân đang ngủ say trên tấm ga trải giường hoa nhỏ, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nhỏ.
Mới 9 giờ tối thôi!
Bình thường lão phu nhân có thể ngủ trước hừng đông một chút là đã cảm ơn trời đất rồi!
Bác sĩ gia đình vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Lão phu nhân đối với cô gái này thật là rất khác, nếu như cô ấy có thể luôn túc trực bên lão phu nhân, sức khoẻ của lão phu nhân khẳng định sẽ chuyển biến tốt đẹp!"
Lão phu nhân đã lớn tuổi rồi, sức khoẻ yếu ớt, giấc ngủ là ưu tiên hàng đầu.
Hoắc Bắc Yến siết chặt hàm, đôi mắt sâu thẳm.
Ngày thứ hai.
Hứa Nam Ca ra trước cửa, một đêm ngủ ngon, dặn dò lão nhân gia sắc mặt hồng hào: "Con đã gọi Quý Minh tới đi cùng bà, anh ấy lập tức đến rồi."
"Được thôi" lão thái thái ngoan ngoãn gật đầu, "Cháu dâu, con đi làm gì vậy?"
"Đi gặp một người."
"Đi gặp ai vậy? Có cần thiết phải gặp mặt không?"
"Ừm."
Nếu như không đi tìm Hoắc Bắc Yến, sau này lúc anh đăng ký kết hôn cũng sẽ biết hai người đã kết hôn.
Nhưng công ty đang đợi đưa ra thị trường, Hứa Nam Ca lo lắng ly hôn.
Lão thái thái vẫy tay: "Vậy để ta nói với cháu trai ta giúp con hẹn hắn! Cháu trai ta thể diện rất lớn!"
Hứa Nam Ca cười: "Bà, cháu trai bà sợ rằng không được."
Hoắc gia là nhà giàu số một Hải thành, lão thái thái gia cảnh cho dù tốt, có thể tốt hơn Hoắc gia?
Cô lái xe điện, đến Hoắc thị.
Hoắc Bắc Yến thực ra là người rất nhàm chán bảo thủ, người này không có một chút thú vui tiêu khiển, không phải đang làm việc, chính là đang trên đường đi làm việc.
Hứa Nam Ca đi đến quầy lễ tân, còn chưa kịp mở miệng, lễ tân đã nói: "Lại là cô? Trợ lý Diệp đã dặn dò rồi, hôm nay Hoắc tiên sinh không có hàng chuyển phát nhanh, không để cô lên lầu!"
Hứa Nam ca: "Tôi không phải đến giao hàng, là.."
Chị gái lễ tân không kiên nhẫn ngắt lời cô: "Vậy cô có hẹn trước không? Không có hẹn trước không thể đi lên!"
Hứa Nam ca đang muốn nói gì đó, mắt của chị gái lễ tân đột nhiên sáng lên, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn biến mất ngay tức khắc, lập tức ân cần nói ra sau lưng cô: "Hứa tiểu thư? Cô đến rồi!"
Hứa Nam ca cau mày, quay đầu qua lập tức nhìn thấy Hứa Nhân.
Hứa Nhân với vẻ mặt dịu dàng và hào phóng, mỉm cười với lễ tân: "Tôi tới tìm anh Tử Thần."
Tầm mắt cô ta quét qua Hứa nam Ca, nói thêm một câu: "Nhưng mà tôi quên đặt hẹn trước rồi.."
"Hứa tiểu thư nói đùa rồi, thân phận của cô là gì chứ? Đâu cần phải hẹn trước? Hoắc thiếu gia nhìn thấy cô khẳng định là vô cùng vui vẻ!"
Chị lễ tân cầm thẻ mở cửa cho cô ta: "Mời vào."
Hứa Nhân nhìn về hướng Hứa Nam Ca, giọng điệu lên án: "Nam Ca, Hoắc thị không phải là nơi mà người bình thường muốn vào thì vào. Cô muốn quấy rầy Hoắc tiên sinh, cũng không nên ở đây làm khó lễ tân.."
Hứa Nam Ca: ?
Cô lúc nào lại làm khó lễ tân rồi?
Lễ tân lại cau mày.
Trợ lý Diệp chỉ nói không cho người phụ nữ này lên lầu, nhưng không nói nguyên nhân cụ thể.
Có phải vì lí do này không?
Mặt lễ tân hiện lên vẻ khinh thường, phiền chán nói: "Có những người không biết mình mấy cân mấy lạng, nghĩ rằng dựa vào khuôn mặt liền muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng? Cũng không nhìn xem đây là đâu, vị tiểu thư này, mời rời khỏi đây, đừng quấy rầy công việc của tôi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ tới!"
Hứa Nam Ca nhướng mày, ban đầu còn muốn nói thêm cái gì, nhưng nhìn dáng vẻ cô ta phục vụ người khác, chỉ cong môi cười: "Đây là cô không cho tôi lên tầng."
Trong khi đó, trên lầu.
Hoắc Bắc Yến xử lý xong một phần văn kiện khẩn cấp, cầm điện thoại ra, liền nhìn thấy tin nhắn được ghim trên cùng của "Thiếu Sắt Ngũ Hành".
Tên wechat của cô gái này, thật kì quặc.
Anh gửi tới một tin nhắn: [Xin chào, bà hôm nay như thế nào? ]
Đối phương trả lời rất nhanh: [Khi tôi ra ngoài tất cả đều rất tốt.]
Hoắc Bắc Yến cau mày: [Ra ngoài làm việc? ]
"Thiếu Sắt Ngũ hành" : [Xem như là vậy đi.]
Vẻ mặt Hoắc bắc Yến không vui, cô ta để bà ở nhà một mình?
Nhưng đối phương không phải người mình mời chăm sóc thuê, không có lí do nào chỉ chăm sóc mình bà.
Bây giờ là anh cần sự giúp đỡ của người ta..
Hoắc Bắc Yến suy nghĩ một lúc: [Cô đang ở đâu? Tôi đi tìm cô, nói một chút về chuyện của bà.]
"Thiếu Sắt Ngũ Hành" cũng không từ chối, trực tiếp gửi địa chỉ qua wechat.
Sau khi Hoắc Bắc Yến nhìn thấy, ánh mắt hơi dừng lại.
Đây không phải là.. trước cửa Hoắc thị sao?
Anh đứng dậy đi xuống lầu.
(Hết chương)