Ông Chồng Từ Trên Trời Rơi Xuống Của Tôi Là Thủ Phú

Chương 2. Chồng ơi!


2 tháng

trướctiếp

Hứa Nhân bối rối khó hiểu: "Hoắc Bắc Yến là ai? Hắn rất lợi hại sao?"

Hứa Nam Ca cũng tò mò lắng nghe.

Cô có một số mối quan hệ ở Hải Thành, nhưng cô chưa bao giờ nghe đến cái tên Hoắc Bắc Yến.

Hứa Văn Tông giải thích: "Con không biết cậu ta cũng là chuyện bình thường. Người đàn ông này rất bí ẩn, ngay cả cha cũng chưa từng nhìn thấy cậu ta. Cậu ta là chú nhỏ của Hoắc Tử Thần, chỉ mới 28 tuổi, đã trở thành người cầm quyền của Hoắc gia hiện tại!"

Lý Uyển Như vô thức kêu lên: "Vậy chẳng phải cậu ta sẽ thích hợp với Nhân Nhân hơn Hoắc Tử Thần sao?"

Người cầm quyền tốt hơn nhiều so với cháu đích tôn!

Hứa Văn Tông tức giận nói: "Bà đang nói nhảm cái gì vậy? Hoắc tiên sinh đã có vợ rồi!"

Hứa Nam Ca nheo mắt.

Đã kết hôn..

Nếu người trong giấy đăng ký kết hôn thực sự là anh ta, thì có vẻ như Hoắc Bắc Yến hẳn phải biết chuyện gì đang xảy ra.

Lý Uyển Như có chút thất vọng: "Vợ cậu ấy là ai? So với Nhân Nhân còn có phúc hơn."

Hứa Nam Ca lập tức nhìn thẳng vào Hứa Văn Tông, lại nghe ông nói: "Không biết, nghe nói cậu ta và vợ đều không thích giao lưu."

Hứa Văn Tông cau mày, trầm ngâm suy nghĩ: "Không biết hôm nay vì sao đột nhiên lại tới đây.."

Hoắc gia là gia đình giàu có nhất ở Hải Thành, những người nắm quyền lại càng cao quý hơn.

Mà gia thế của Hứa gia chỉ ở trên mức trung bình, hôn sự này vốn là Hứa Nhân trèo cao Hoắc Tử Thần, người cầm quyền có thể tham dự hôn lễ là tốt rồi, nhưng sao lại đích thân đến tận nhà?

Lý Uyển Như dứt khoát nói: "Nhất định là Nhân Nhân quá ưu tú khiến Hoắc gia xem trọng! Nhân Nhân, chiếc vòng cổ kim cương không đỡ nổi cảnh tượng này. Hôm nay có trưởng bối quan trọng như vậy đến, không bằng tìm thứ cao quý mà đeo đi."

Bà nhét lại tờ giấy in chưa đọc vào túi Hứa Nam Ca, sốt ruột kéo Hứa Nhân đi chọn lại đồ trang sức.

Bộ dáng này so với mẹ ruột Hứa phu nhân kia còn chu đáo hơn.

Hứa Nam Ca cười châm biếm.

"Thưa tiên sinh, Hoắc gia đến."

Lời nhắc nhở của quản gia khiến Hứa Văn Tông quay người đi xuống lầu. Khi đi ngang qua Hứa Nam Ca, thuận miệng nói: "Con đã lâu không về nhà, uống một ly rượu mừng rồi đi."

Hứa Nam Ca gật đầu.

Cô muốn ở lại xem Hoắc Bắc Yến là ai!

Trong phòng, Lý Uyển Như giúp Hứa Nhân chọn trang sức rồi tự mình đeo vào cho cô.

Nhìn cô gái trong sáng trước mặt, trong mắt Lý Uyển Như không khỏi vui mừng.

Hơn hai mươi năm trước, nếu không phải Hứa phu nhân Nam Tĩnh Thư xuất hiện, người gả cho Hứa Văn Tông chính là bà!

Bà ta hận Nam Tĩnh Thư nên cố tình gây phiền phức khi sinh cùng ngày với bà ấy, đổi hai đứa con trong bệnh viện.

Giờ đây, con gái của bà cuối cùng cũng kết hôn một cách vinh quang, Nam Tĩnh Thư còn chuẩn bị của hồi môn hậu hĩnh cho cô!

Mà Hứa Nam Ca chỉ có thể không xu dính túi gả cho một tên côn đồ với tư cách là con gái ngoài giá thú!

Phong thủy luân chuyển, đây đều là Hứa phu nhân nợ bà!

Dưới lầu.

Hứa Nam Ca miễn cưỡng dựa vào chỗ khuất bên cạnh cầu thang, nhìn chằm chằm về phía cửa chờ đợi Hoắc gia đến.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Hứa phu nhân được người hầu dìu xuống lầu, bà mặc một bộ sườn xám màu tím, thân hình hơi gầy gò, cả người toát lên vẻ sang trọng của người trí thức, lộ ra khí chất lạnh lùng.

Người hầu thấp giọng nói: "Phu nhân, sức khoẻ của phu nhân không tốt, vẫn là đừng xuống."

Hứa phu nhân lắc đầu: "Không được.. khụ.. một ngày quan trọng đối với Nhân Nhân.. khụ.. tôi không thể bỏ lỡ được.."

Hai người không để ý tới Hứa Nam Ca, đi về phía cửa.

Hứa Nam Ca nhìn theo bóng lưng của Hứa phu nhân, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ.

Thật buồn cười khi nói rằng Hứa phu nhân, người lẽ ra có quyền hận cô nhất, lại là hơi ấm duy nhất mà cô có được ở Hứa gia.

Lý Uyển Như hoàn toàn không giống một người mẹ, khi còn nhỏ thường quên cho cô ăn.

Lúc nhỏ cô gầy trơ xương, mới tập đi, phải vào thùng rác lục lọi đồ ăn.

Sau lần bị Hứa phu nhân đụng phải, ngày nào bà cũng đều đặn để một ít thức ăn cho cô trong vườn.

Việc này kéo dài trong mười hai năm.

Nếu không có lòng tốt của Hứa phu nhân, cô đã sớm chết đói rồi.

Nhìn Hứa phu nhân càng lúc càng xa, tiếng ho của bà thỉnh thoảng truyền đến, Hứa Nam Ca cau mày lo lắng.

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến động tĩnh, chính là Hoắc gia tới!

Hứa Văn Tông và Hứa phu nhân nghênh đón ở cửa, sau khi chào hỏi vài câu, họ tránh sang một bên, một nhóm người rầm rộ bước vào cửa.

Hứa Nam Ca liếc mắt một cái liền thấy được Hoắc Bắc Yến.

Anh ấy một thân tây trang màu đen được cắt may khéo léo, như những ngôi sao bao quanh mặt trăng phía trước. Khuôn mặt kia so với trong ảnh càng thêm nổi bật, đường nét cứng rắn, có thể nhìn rõ xương hàm.

Đôi mắt của người đàn ông này sâu thẳm nhìn không thấy đáy, đôi môi mỏng lộ ra vẻ lạnh lùng, trong động tác đều có khí chất uy nghiêm.

Có lẽ nhận ra được sự dò xét của cô, người đàn ông đột nhiên nhìn sang.

Trong một khoảnh khắc, ánh mắt họ gặp nhau.

Ánh mắt sắc bén của anh khiến trái tim Hứa Nam Ca run rẩy. Cô muốn nhìn xem cảm xúc trong mắt anh, nhưng người đàn ông lại thu hồi ánh mắt, quay mặt đi.

Điều này khiến Hứa Nam Ca có chút bối rối.

Anh ấy có biết cô hay không?

Hứa Văn Tông cười nịnh nọt: "Hoắc tiên sinh, vợ cậu đâu? Không cùng tới sao?"

Lời này vừa nói ra, Hứa Nam Ca liền cảm giác được hình như Hoắc Bắc Yến vừa liếc nhìn mình một cái, sau đó bình tĩnh nói: "Cô ấy không tiện."

Họ vừa trò chuyện vừa đi về phía phòng khách.

Hoắc Tử Thần, người bạn học đã theo đuổi cô bốn năm, đi theo sau trưởng bối, mặc tây trang, so với hồi còn học đại học trưởng thành và điềm tĩnh hơn, hắn không nhìn thấy Hứa Nam Ca, không tập trung cùng Hứa Nhân thấp giọng trò chuyện.

Mọi người vây quanh Hoắc Bắc Yến ngồi ở vị trí chủ thượng, bắt đầu thảo luận chuyện hôn nhân của hai người.

Hứa Nam Ca lúc này mới từ trong góc khuất đi tới.

Cô lặng lẽ đứng đó, nhìn sự náo nhiệt trong phòng khách.

Cánh tay đột nhiên bị túm lấy, Lý Uyển Như hạ giọng mắng: "Hứa Nam Ca, mày còn ở đây làm gì? Chẳng lẽ đối với Hoắc Tử Thần còn chưa chết tâm? Nói cho mày biết, hiện tại cậu ta là anh rể của mày!"

Hứa Nam Ca thoát khỏi sự lôi kéo của bà, cười khẩy: "Đừng lo lắng, tôi không có hứng thú làm tình nhân. Là Hứa tiên sinh mời tôi ở lại uống rượu mừng."

Từ lúc hiểu chuyện, cô đã gọi Hứa Văn Tông là "Hứa tiên sinh".

Lý Uyển Như tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Đó là ông ấy khách sao, mày còn cho là thật sao? Tao nghĩ mày thật sự không biết mình nặng bao nhiêu. Trong trường hợp như ngày hôm nay, ngay cả tao cũng không dám đi làm khó Hứa gia, mày một đứa con ngoài giá thú, cũng xứng tham dự bữa tiệc sao? Lập tức cút cho tao."

* * *Thật sự là ồn ào không dứt!

Hứa Nam Ca cau mày thiếu kiên nhẫn, đang định nói chuyện, khóe mắt nhìn thấy Hoắc Bắc Yến đứng dậy cầm điện thoại di động rồi đi ra ban công, chắc là nghe điện thoại.

Hứa Nam Ca mắt sáng lên, "Được, tôi đi."

Sau khi thản nhiên đối phó với Lý Uyển Như, cô bước ra khỏi cửa phòng khách, chuyển hướng quay người đi về phía ban công.

Ban công tầng 1 thông với khu vườn nhỏ bên ngoài.

Hứa Nam Ca vừa đến gần, người đàn ông đang nghe điện thoại liền lạnh lùng cúp máy, ánh mắt sắc bén nhìn cô.

Hứa Nam Ca dừng lại.

Đối mặt với ánh mắt nguy hiểm của anh, cô đột nhiên nhếch lên khóe môi, ngập ngừng gọi: "Chồng ơi?"

(Hết chương)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp