Tuy rằng Khang Xuân Tường có thể xin vay vốn dùm, nhưng Tiêu Tông Tín đã không còn tài sản nào để thế chấp nữa, ngồi ở dưới đại sảnh của công ty đầu tư Hải Dương ông không chịu rời khỏi, ngồi đó mà nghĩ đi nghĩ lại xem mình còn có thứ gì đáng giá không, ông nhất định phải lấy lại số tiền đó, nếu không thì sự nỗ lực cả đời này của mình xem như uổng công, và làm sao mà nuôi hai đứa con trai nữa đây!

Thời gian trôi qua rất nhanh thoáng chốc đã tới giờ cơm trưa, nhưng ông không còn tâm trạng để mà ăn nữa và cũng không muốn về cái nhà đó chút nào, trước khi chưa nghĩ ra cách thì ông sẽ ngồi đây không đi đâu cả!

Sau khi hạ quyết tâm Tiêu Tông Tín đứng lên đi về phía thang máy để lên lầu tìm Khang Xuân Tường lần nữa, nhưng không ngờ Khang Xuân Tường đã đi ăn trưa không có ai trong văn phòng, ông lo lắng đến nỗi đi qua đi lại trước cửa, đợi đến gần một giờ trưa mới thấy Khang Xuân Tường cùng đồng nghiệp vừa đi vừa nói cười trở về.

Tiêu Tông Tín vội xông qua nói: “Tiểu Khang, tôi thật sự đã không còn gì để thế chấp nữa, cậu giúp tôi nghĩ cách để được vay tiền đi, nếu không thì tôi sẽ nhảy từ đây xuống đấy!”

Khang Xuân Tường vội khuyên ông ta: “Ông Tiêu, ông đừng manh động, chúng ta có thể từ từ thương lượng, tuyệt đối không nên nghĩ quẩn.”

“Bây giờ tôi đã khuynh gia bại sản rồi, sao tôi có thể không manh động đây hả? hôm nay cậu nhất định phải hoàn thành thủ tục vay vốn cho tôi, dẫu sao thì tôi đã không còn gì nữa rồi cùng lắm là chết thôi!” Thấy sự uy hiếp của mình có tác dụng Tiêu Tông Tín càng được nước lấn tới.

“Thôi được, tôi sẽ cố gắng hết sức nhưng tôi phải xin chỉ thị của cấp trên đã, cái kiểu cho vay không thế chấp từ trước tới giờ công ty chúng tôi chưa từng có tiền lệ như vậy, vả lại còn là số tiền cho vay lớn như vậy nữa.” Khang Xuân Tường cũng rất khó xử.

“Tôi mặc kệ, công ty của các người đã gạt của tôi gần cả trăm triệu, tôi còn chưa tính sổ với mấy người đâu đấy!”

Khang Xuân Tường không nói thêm gì nữa mà cấm lấy điện thoại gọi đi báo cáo tình hình với cấp trên, Tiêu Tông Tín thì ngồi đó đợi, hơn một tiếng đồng hồ sau Khang Xuân Tường cũng xem như thở phào một hơi và nói: “Về cơ bản thì ổn rồi đấy, lát nữa ông ký tên là được.”

Chỉ cần có thể lấy được tiền còn những chuyện khác Tiêu Tông Tín đều mặc kệ, như không thể chờ đợi được nữa ông vội ký tên vào bản hợp đồng rồi lại hỏi liền: “Khi nào thì tôi mới lấy được tiền?”

“Nhanh thôi, khoảng mười mấy phút nữa. Ông Tiêu, số tiền này ông nên suy nghĩ thật kĩ xem phải dùng như thế nào, tiền lãi của công ty chúng tôi cao hơn một chút so với ngân hàng, ông vay 10 triệu thì mỗi tháng phải trả lãi là 90 ngàn, tốt nhất là ông nên trả lại số tiền đã vay này càng sớm càng tốt, nếu không thời gian càng lâu thì ông sẽ bị tổn thất càng lớn đấy.”

“Sao tiền lãi lại cao như vậy, lại muốn lừa tiền của tôi nữa phải không?” Tiêu Tông Tín vừa nghe thấy con số đó thì lần nữa lại nổi nóng.

“0,9% hoàn toàn nằm trong phạm vi pháp luật cho phép, nếu như ông không đồng ý thì lập tức có thể hủy bản hợp đồng này đi.”

“Không được, 0,9% thì 0,9%, tôi chấp nhận vậy.”

Chỉ có điều là ông còn chưa nghĩ ra mình phải làm thế nào để dùng số tiền này để kiếm được nhiều tiền hơn, nghĩ đi nghĩ lại thật sự không biết phải làm sao cuối cùng vẫn là hỏi Khang Xuân Tường: “Tiểu Khang, công ty đầu tư Hải Dương của các cậu là công ty lớn đứng nhất nhì trong ngành, cậu xem coi có cách gì giúp tôi kiếm lại số tiền đó trong thời gian ngắn nhất không?”

Khang Xuân Tường lắc đầu: “Ông đã tổn thất nhiều như vậy rồi, tôi nghĩ ông vẫn là nên đổi một công ty khác thử xem, thật ra kiếm lời nhanh nhất cũng chỉ có việc đầu tư thu mua nội bộ mà thôi, đáng tiếc đợt cuối cùng cũng đã kết thúc rồi, ông tự quyết định thì hơn.”

“Cậu không thể buông tay không lo như thế được, từ trước tới giờ việc đầu tư của tôi cũng toàn là thông qua cậu, tôi cũng rất tin tưởng cậu, hãy giúp anh già này đi.”

“Ông Tiêu, thật sự xin lỗi ông, tôi không có cách nào giúp ông được, nếu ông nhất quyết phải đưa tiền cho công ty chúng tôi đầu tư thì ở chỗ tôi đây cũng có nhiều hạng mục để ông lựa chọn, nhưng mà các hạng mục này đều phải đợi một năm mới có thể có lời được.” Khang Xuân Tường vừa nói vừa lấy ra một tập tài liệu dày đưa tới trước mặt Tiêu Tông Tín.

Tiêu Tông Tín làm gì mà có tâm trạng nghĩ tới những thứ này nữa, thấy Khang Xuân Tường thật sự không cung cấp cho mình tin tức nội bộ gì nữa thì ông hắng giọng một cái thật lớn sau đó xoay người rời đi, tiền lãi muốn bao nhiêu thì muốn, tới lúc ông không trả nổi cũng không thể làm gì được ông.

Ra khỏi cửa lớn của công ty đầu tư Hải Dương, đứng ở ngoài đường Tiêu Tông Tín

ngẩn ngơ nhìn bốn phía, nắm chặt số tiền trong túi, trong lòng lo lắng đến sắp phát điên lên rồi, 10 triệu của công ty đầu tư Hải Dương ông có thể kéo dài không trả, nhưng những khoảng nợ khác ông mượn thì không thể không trả được, đám người đó sẽ ăn tươi nuốt sống ông mất, có thể sẽ gây nguy hiểm cho hai đứa con trai của ông nữa.

Không được, bất luận thế nào cũng phải tìm cách có được tiền càng sớm càng tốt!

Cắn chặt răng, Tiêu Tông Tín cuối cùng quyết định thực hiện ý nghĩ dốc hết sức lực cược một ván đã tồn tại trong ông từ hồi trưa nay, ông trực tiếp bắt xe đến ga xe lửa mua vé, lúc trước ông từ chỗ bạn bè biết được có một thị trấn còn có thể mua vé số ngầm, đây là cách kiếm tiền nhanh nhất, bây giờ ông chỉ có thể giao hết cho ông trời định đoạt mà thôi!

Nghe thấy âm thanh bận rộn phát ra từ trong nhà bếp của Tiêu Tuyết, Vu Diên Danh cảm thấy bản thân mình thật hạnh phúc, sau khi ở bên Tiêu Tuyết thì anh mới biết được thì ra cô là một người rất dịu dàng và chu đáo, mối ngày đều rất quan tâm đến anh, còn lúc nào cũng nhắc nhở anh phải ăn cơm đúng giờ, mỗi tối hai người đều ôm ấp nhau ngọt ngào mà đi vào giấc ngủ. Cho dù quá khứ cô ấy đã làm một số chuyện sai trái nhưng cũng là những chuyện mà cô ấy không cố ý gây nên, nhưng người ai mà chưa từng phạm phải sai

lầm, ít nhất trong mắt mình thì cô ấy là một người yêu khó mà có được, hai người đều có chung một sở thích và chí hướng, trên phương diện công việc cũng có thể trao đổi với nhau, đây là trạng thái lý tưởng nhất trong tình yêu mà anh cảm thấy.

“Diên Danh, ăn cơm thôi.”

“Rồi anh đến đây, có phải hôm nay em làm món cá không, vừa rồi anh ngửi thấy mùi rất thơm.” Vu Diên Danh xoay người bước vào phòng bếp ôm lấy Tiêu Tuyết từ phía sau rồi lại hôn vào mặt cô một cái.

“Hôm nay em lừa làm quá nên chỉ nấu có một con cá và một chén canh thôi, không ngờ anh lại không đến văn phòng làm việc, anh ăn đỡ đi nhé, buổi tối để em nấu món gì ngon ngon cho.” Tiêu Tuyết xoay người lại cười với Vu Diên Danh.

“Như thế thì anh đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Tiểu Tuyết, anh thật sự rất vui vì em đã chọn anh.”

Tiêu Tuyết đẩy đẩy lòng ngực anh: “Đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy nữa, là em phải cảm ơn anh mới đúng, cảm ơn anh đã không để ý đến những sai lầm mà em đã làm trong quá khứ, cảm ơn anh vẫn còn chịu bao dung cho em và chịu chấp nhận em.”

“Đó là vì em xứng đáng. Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi, chiều chúng ta đi xem phim rồi tối ăn ở ngoài luôn.”

“Anh ăn trước đi, em về phòng thay bộ đồ khác trước đã, hồi nãy không cẩn thận bị dính dầu vào quần áo.”

Vu Diên Danh mãn nguyện mà nhìn theo Tiêu Tuyết đi vào trong phòng, anh gấp một miếng thịt cá cho vào miệng, mùi vị quả nhiên rất tươi ngon và ngọt, lại lần nữa không nhịn được mà cảm thán không ngờ bình thường một đại tiểu thư như Tiêu Tuyết mà lại có thể nấu ăn ngon như vậy, mình đúng là có phúc ăn.

Anh lại gấp thêm vài miếng cá nữa, vừa định múc canh thì đột nhiên thấy Tiêu Tuyết từ trong phòng ngủ xông ra, vẻ mặt u ám mà chạy về phía cửa, Vu Diên Danh thấy vậy vội chạy theo hỏi: “Tiểu Tuyết, em sao vậy?”

Tiêu Tuyết nhét di động vào tay của anh và nói: “Tự anh xem đi.”

Vu Diên Danh vừa cầm lấy di động thì tin tức về Tiêu Tông Tín có hai vợ bé và ba đứa con riêng đập ngay vào mắt anh, anh gần như há hốc miệng: “Đây không phải thật đấy chứ?”

“Vừa rồi em đã gọi điện cho mẹ em, mẹ nói bà sớm biết ông ấy ở bên ngoài có phụ nữ khác, nghĩ rằng cũng vợ chồng già bao nhiêu năm nay rồi thì thôi đành nhắm một mắt mở một mắt cho qua, nhưng thật không ngờ ông ấy lại còn có ba đứa con nữa.”

“Vậy bây giờ em định đi đâu, về nhà ư?”

“Mẹ em nói ba em đã ra ngoài từ sáng sớm, đến giờ vẫn chưa thấy về, tạm thời em không về nhà đâu, em đi tìm người tung tin tính sổ trước đã!”

Vu Diên Danh lại càng ngạc nhiên hơn nữa: “Em biết là ai tung tin ư?”

Tiêu Tuyết cười lạnh: “Còn ai ở đây nữa, ngoại trừ Nhan Dịch Trạch ra thì không ai rảnh như vậy đâu! Em đã từ chức rồi, cũng đã để Quan Hiểu Ninh đánh chửi rồi, họ còn không định buông tha cho em, không lẽ em trai cô ta thích em thì em phải mãi mãi ở bên cậu ta không thể nói chia tay ư? Dựa vào cái gì mà sao cứ phải gáng tội danh giết Quan Hiểu Phong vào người em chứ! Em thật sự chịu đủ rồi!”

“Haiz, ân oán giữa hai người thật sự là khó mà khuyên giải, Hiểu Ninh trải qua 6 năm mới biết được em trai mình không còn trên đời nữa, cô ấy tức giận phẫn nộ cũng là lẽ đương nhiên, nhưng còn Nhan Dịch Trạch thì đúng là quá không nói lý lẽ rồi, vạch trần chuyện riêng tư của người ta ra thật là người không có tố chất, anh sẽ đi với em.”

“Diên Danh, anh không cần phải làm vậy đâu, em không muốn liên lụy tới anh.”

“Anh không yên tâm em đi một mình, vả lại anh đi cũng không phải để đánh lộn, hiện giờ em kích động như vậy anh sợ em xảy ra chuyện.”

Tiêu Tuyết hết sức cảm động mà nắm chặt tay Vu Diên Danh: “Cảm ơn anh, Diên Danh.”

Vu Diên Danh để lộ một nụ cười kiên định trên mặt, hai người nắm chặt tay nhau cùng rời khỏi nhà.

Sau khi đến Trung Hiểu Tiêu Tuyết rất thuận lợi để gặp được Nhan Dịch Trạch, nhưng Hứa Hướng Dũng lại không cho Vu Diên Danh đi theo vào, chỉ nói Nhan Dịch Trạch không có hứng thú nói chuyện với anh ta, Vu Diên Danh có vội có lo cũng không làm được gì chỉ có thể nhìn Tiêu Tuyết biến mất trong tầm mắt của mình.

Đẩy cánh cửa lớn của văn phòng Nhan Dịch Trạch ra, Tiêu Tuyết nhìn cách bày trí trước mặt mình vừa cảm thấy quen thuộc nhưng lại xa lạ, đây từng là lãnh địa của cô, thiếu chút nữa là cô đã trở thành nữ chủ nhân của nơi này rồi.

Hít vào một hơi thật sau rồi cô tiếp tục bước vào trong, khi nhìn thấy Nhan Dịch Trạch vẫn với vẻ mặt anh tuấn mang một nụ cười nhạt trên môi như ngày nào ngồi đằng sau chiếc bàn làm việc thì nước mắt của cô gần như sắp rơi xuống, người đàn ông này vẫn đẹp trai đến nổi khiến lòng cô đau nhói.

“Không ngờ anh vẫn đồng ý gặp tôi.” Tiêu Tuyết cố tỏ ra bình tĩnh mà đứng trước bàn làm việc của anh.

Nhan Dịch Trạch vừa quay cây bút trên tay vừa nhìn cô cười: “Tôi đồng ý gặp cô là vì tôi muốn chính miệng nói cho cô biết chuyện của ba cô là tôi bảo người ta tung tin đấy.”

“Anh làm vậy thì có ý nghĩa gì chứ?”

“Chỉ cần là chuyện không tốt đối với nhà họ Tiêu mấy người thì đối với tôi đều có ý nghĩa, tôi đang trút giận dùm Hiểu Hiểu, người nhà họ Tiêu mấy người đau khổ thì tâm trạng của cô ấy mới tốt được.”

Tiêu Tuyết nắm chặt nắm đấm: “Nhan Dịch Trạch, anh đừng có quá đáng quá, cho dù anh có cho người tiết lộ chuyện của ba tôi đi nữa, thì cũng sẽ không có ảnh hưởng gì lớn đối với gia đình chúng tôi đâu, mẹ tôi sớm đã không để ý chuyện ba tôi có ngoại tình hay không, còn về con riêng thì mãi mãi cũng chỉ là con riêng mà thôi, suốt đời cũng không thể ra ngoài ánh sáng được, mãi mãi bị người ta chê cười và không thể ngẩng cao đầu được!”

“Vậy ư? Nhưng mà vẫn còn một chuyện tôi chưa nói với cô, gần như tất cả những bất động sản và tiền tiết kiệm của ba cô đều đã chia hết cho hai người phụ nữ đó và con cái của họ, điều này mẹ cô cũng không để ý ư?”

Lúc này Tiêu Tuyết hận đến nổi cắn chặt răng, cô ta cố gắng hết sức khống chế bản thân, cắn môi một cái rồi nhìn Nhan Dịch Trạch nói một cách đầy phẫn hận: “Tôi cũng có một chuyện chưa nói với anh, tôi đã từng nói Quan Hiểu Ninh vĩnh viễn không thể nào ở bên anh, bây giờ tôi sẽ nói cho anh biết nguyên nhân vì sao. Có còn nhớ sáu năm trước sau khi Quan Hiểu Ninh vào tù chưa được bao lâu, tôi đã tìm anh giúp đỡ hai lần không, một lần là ba tôi vì giúp công xưởng đòi nợ mà đắc tội người ta nên bị đánh, còn một lần nữa là tôi bị bạn trai cũ làm phiền. Thật ra người bạn trai cũ mà tôi nói chính là em trai của Quan Hiểu Ninh—Quan Hiểu Phong, lúc đó cậu ta đã tự sát rồi, ba mẹ của Quan Hiểu Ninh suốt ngày tới tìm tôi đòi liều mạng với tôi, cho nên tôi đã bịa ra một lý do để gạt anh, anh đã tin và còn cho thuộc hạ đi giúp tôi, kết quả bọn họ đã trực tiếp cho ba mẹ cô ta một trận đòn, từ đó về sau họ không dám đến tìm tôi gây phiền phức nữa, vì mẹ của Quan Hiểu Ninh đã bị điên! Ha ha, có phải anh cảm thấy tin tức này của tôi còn sốt dẻo hơn cái tin của anh nhiều hay không, ít nhất thì trong tay của tôi và mẹ tôi còn có nhiều tài sản đủ để chúng tôi sống an nhàn cả đời, nhưng anh thì liệu có còn cảm thấy bản thân đủ khả năng khiến Quan Hiểu Ninh ở bên anh nữa không!”

Nhan Dịch Trạch dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Tuyết đang hết sức đắc ý: “Tôi sẽ không tin lời cô nói đâu.”

Tiêu Tuyết trợn to mắt lên: “Không tin ư? Không tin thì anh có thể hỏi Nhạc Đông người anh em tốt của anh, lúc ba mẹ Quan Hiểu Ninh bị đánh bạn gái của anh ta vẫn luôn đứng ở phía trên nhìn theo, Nhạc Đông không thể nào không biết được.”

Nhan Dịch Trạch cầm điện thoại lên gọi nhưng ánh mắt của anh không hề rời khỏi người Tiêu Tuyết một giây nào: “Hướng Dũng, bảo Nhạc Đông đến phòng làm việc của tôi ngay!”

Kế đó hai người không nói chuyện nữa, vẻ mặt của Nhan Dịch Trạch trầm tư như đang suy nghĩ gì đó, Tiêu Tuyết thì cố tỏ ra nhàn rỗi mà đợi xem kịch hay.

Rất nhanh Nhạc Đông đã đẩy cửa vào, khi anh nhìn thấy Tiêu Tuyết thì anh đã ngẩn ra một lát, đi ngang qua cô ta anh hỏi Nhan Dịch Trạch: “Dịch Trạch, đây rốt cuộc là chuyện gì?”

Nhan Dịch Trạch nói với giọng lạnh lùng: “Chuyện gì ư? Cậu hỏi tôi à? Vừa rồi Tiêu Tuyết nói sáu năm trước tôi cho người đi đánh ba mẹ của Hiểu Hiểu, việc này cậu có biết không?”

Nhạc Đông mím môi lại không nói gì cả.

Nhan Dịch Trạch lớn tiếng chất vấn: “Nói chuyện đi chứ, rốt cuộc có chuyện này

không?”

Nhạc Đông chỉ đành gật đầu: “Có chuyện này.”

“Vậy sao cậu không nói cho tôi biết?”

“Sao rồi, tin rồi chứ.” Tiêu Tuyết đứng bên cạnh cười nhạo.

Nhan Dịch Trạch nhìn Tiêu Tuyết rồi chỉ ra ngoài cửa: “Cô có thể ra ngoài rồi.”

“Anh không nói thì tôi cũng sẽ đi, Nhan Dịch Trạch, ngày tháng hối hận của anh đã tới rồi!” Tiêu Tuyết nói xong thì đi về phía cửa dùng sức kéo cánh cửa ra nghênh ngang rời khỏi.

Sau khi Tiêu Tuyết rời khỏi, Nhan Dịch Trạch quay qua nhìn Nhạc Đông: “Tại sao không nói cho tôi biết, hả? Con mẹ nó tôi nuôi một con chó nó còn biết vẫy đuôi với tôi đây này. cậu đền ơn tôi như vậy ư?”

Mặt của Nhạc Đông cũng dần trở nên âm u: “Thế nào, Quan Hiểu Ninh ngồi tù thì anh đi ngủ với Tiêu Tuyết, bây giờ đã trở thành lỗi của tôi ư? Sao anh không nghĩ thử xem là tại bản thân mình làm việc không phân rõ ràng! Lúc đánh người tôi không có ở đó, lúc tôi về thì người đã điên rồi, mọi chuyện cũng đã thành ra vậy rồi, anh muốn tôi nói gì chứ, chẳng lẽ anh không biết quan hệ giữa Tiêu Tuyết và Quan Hiểu Ninh ư! Tôi đi theo anh là làm việc, là kiếm tiền bằng chính sức mình, chứ không phải là làm chó cho anh!”

“Nhạc Đông, cậu muốn nổi điên ư, tôi nói cho cậu biết, lúc trước tôi đã nhịn cậu nhiều lần lắm rồi, nhưng việc này cậu và Đinh Nạp đã giấu tôi suốt 6 năm, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua nữa. Đừng nói tôi không cảnh cáo cậu trước, sau này không còn là anh em gì nữa!” Nhan Dịch Trạch cuối cùng cũng bộc phát cơn giận.

“ Anh muốn làm gì thì làm, tôi sẽ đợi!”

Nhạc Đông nói xong cũng không thèm để ý đến Nhan Dịch Trạch nữa, giận đùng đùng mà bước ra ngoài, Hứa Hướng Dũng và những người khác đã nghe rõ rành rành cuộc tranh cãi của họ, thấy anh đi ra vội vàng bước tới an ủi: “Giám Đốc Nhạc, anh là nguyên lão của công ty, với Nhan tổng như anh em ruột vậy, người mà Nhan tổng tin tưởng nhất cũng là anh, anh đừng giận nhé!”

“Hướng Dũng, cậu biết rõ mà đây đâu phải là lần đầu tiên anh ta cãi nhau với tôi, mỗi lần đều là vì Quan Hiểu Ninh. Anh ta đối xử với tôi thế nào, tôi cũng có thể mặc kệ, nhưng mà cậu cũng nghe rồi đấy, anh ta muốn trút giận lên đầu người phụ nữ của tôi, Quan Hiểu Ninh nhà anh ta thì là trân châu bảo bối, Đinh Nạp nhà tôi thì là bùn đấu ư? Nói cho cậu biết, anh ta mà tiếp tục như vậy nữa thì cuối cùng cũng sẽ tiêu đời thôi, các người có năng lực thì vội tìm công ty khác đi, tôi thì không thèm ở đây nữa đâu!”

Hứa Hướng Dũng thấy lo sợ, trong tay Nhạc Đông cũng có cổ phần của Trung Hiểu, một khi anh ta đổi ý vậy thì tầm ảnh hưởng sẽ còn vượt xa Tiêu Tuyết, nếu vậy thì Trung Hiểu sẽ thật sự tiêu mất: “Giám đốc Nhạc, anh đừng kích động, Nhan tổng cũng vì phiền lòng chuyện công việc, chỉ là ngài ấy nhất thời tức giận nên mới nói ra những lời như vậy.”

Nhạc Đông cười lạnh: “Anh ta thấy phiền lòng cũng đều do anh ta tự trút lấy mà thôi, hội đồng quản trị không ai đồng ý với kế hoạch của anh ta, anh ta còn làm những chuyện ngang ngược. Những lời vừa rồi nếu anh ta chỉ nói vậy thôi thì tôi sẽ nhẫn nhịn anh ta thêm một lần nữa, nhưng nếu anh ta dám động đến Đinh Nạp thì cứ thử mà xem!”

Đứng nhìn Nhạc Đông không thèm quay đầu lại mà đi thẳng vào thang máy, lại quay lại nhìn về phía văn phòng của Nhan Dịch Trạch, trong lòng Hứa Hướng Dũng như có cục đá đang chìm xuống đáy.

Sau khi nhận được cuộc gọi của Đinh Nạp, Quan Hiểu Ninh mới cầm di động lên mở tin tức ra xem, sau khi đọc xong cô nhịn không được mà khóe môi hơi vễnh lên, bởi vì cô biết hành động trả thù của Nhan Dịch Trạch đối với Tiêu Tuyết cuối cùng cũng chính thức bắt đầu rồi, cô rất mong đợi được coi Tiêu Tuyết sẽ phải nhận hậu quả như thế nào!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play