Vu Diên Danh tức giận vô cùng nhưng không thể làm gì được Đinh Nạp, chỉ có thể ôm lấy Tiêu Tuyết đưa cô rời khỏi, còn Tiêu Tuyết cũng thật sự bị cái tát của Đinh Nạp khiến cho đầu choáng mắt hoa, không nói được lời nào chỉ có thể nhìn Quan Hiểu Ninh đang đi về phía cửa với ánh mắt khẩn cầu.
“Con mẹ nó, cuối cùng cũng chịu đi rồi ư, lát nữa phải quét dọn một lượt mới được, để quét hết những cái xui xẻo đi.’’ Đinh Nạp vẫn chưa chịu buông tha, nhưng ánh mắt cô bất an mà nhìn về phía Quan Hiểu Ninh đang đứng bất động ở đó.
Quan Hiểu Ninh cũng cảm nhận được sự bất an của Đinh
Nạp: “Nạp Nạp, cậu đã sớm biết những chuyện này rồi đúng không, cho nên mới luôn khuyên mình rời xa Nhan Dịch Trạch và phản đối việc mình đến nhà ăn của Trung Hiểu làm việc.’’
Đinh Nạp vội nói: “Đúng là mình biết, nhưng mà Hiểu Ninh cậu cũng đừng trách mình, mình thật sự là không biết nên nói chuyện này với cậu như thế nào, Tiêu Tuyết thật không phải người mà. Những gì mà vừa rồi mình nói không phải là nói tốt cho Nhan Dịch Trạch để cậu tha thứ cho anh ta đâu, mà là mình thật sự không thể nào tiếp tục nghe những lời nói giả dối của Tiêu Tuyết nữa nên cố ý chọc tức cô ta.’’
“Mình biết cậu không muốn mình đau lòng, sao mình có thể trách cậu chứ! Những gì cậu nói cho dù là thật đi nữa thì mình cũng không thể nào tha thứ cho Nhan Dịch Trạch nữa, mình có thể cố gắng bỏ qua sự vô tình không hỏi hang gì của anh ấy trong 6 năm qua, còn về những người phụ nữ khác mà anh ta quen chỉ cần phí chia tay hoặc là quyết tâm thật lòng sửa lỗi mình cũng có thể cho qua, nhưng muốn mình đừng để tâm chuyện anh ấy và bạn tốt của mình từng ở bên nhau là không thể nào, việc này đã vượt quá sức chịu đựng của mình rồi!’’
“Cậu không hận Tiêu Tuyết ư?’’
Quan Hiểu Ninh lắc đầu:“Không phải không hận mà là không có cách nào để hận, tại sao chỉ cần xuất hiện cái loại tranh chấp tình cảm này là sẽ luôn diễn biến thành cuộc chiến của hai người phụ nữ vậy? Trong khi đó Nhan Dịch Trạch mới là kẻ đầu sỏ của việc này, anh ấy rõ ràng đã biết Tiêu Tuyết là ai mà hai người còn ở bên nhau, cho dù nguyên nhân là gì đi nữa thì cũng không đáng được tha thứ, hơn nữa anh ấy vẫn luôn gạt mình, xem mình như con ngốc mà đùa giỡn! Nạp Nạp, tự cậu nấu gì đó mà ăn đi, mình muốn về phòng nghỉ ngơi một chút.’’ Nói xong cô đi về phía phòng ngủ của mình.
Đinh Nạp nhìn theo bóng lưng của Quan Hiểu Ninh nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng là trở về phòng mình, lúc này đây cô sao còn có thể nuốt nổi cơm nữa chứ!
Quan Hiểu Ninh quay về phòng mình khóa cửa lại rồi lập tức gục người xuống ngồi dựa vào cửa mà che miệng lại khóc.
Sao cô có thể không oán hận Tiêu Tuyết được chứ, nhưng cô cố nhẫn nhịn để mình không trút giận lên người phụ nữ này, vì sự đau khổ khi yêu phải Nhan Dịch Trạch không ai hiểu rõ hơn cô, hoặc là như lời Đinh Nạp nói vì yêu Nhan Dịch Trạch nên Tiêu Tuyết đã cố tình mô phỏng những hành vi cử chỉ và lời nói của mình để hấp dẫn sự chú ý của anh ấy, nhưng vừa rồi trong ánh mắt của cô ấy chứa đầy sự đau khổ và dày vò là không thể nào giả vờ được, chắc hẳn là bị Nhan Dịch Trạch ruồng bỏ khiến cho cô ấy chẳng khác nào sống trong địa ngục!
Còn về Nhan Dịch Trạch, Quan Hiểu Ninh cảm thấy cho dù là gọi thầm tên anh trong lòng cũng khiến tim cô nhói đau từng cơn.
Cái gì mà chưa từng lừa gạt cô! Cái gì mà sẽ không khiến cô chịu tổn thương nữa! Bây giờ xem ra tất cả đều là lời nói dối khiến người ta cảm thấy buồn nôn, thì ra người lừa gạt mình nhiều nhất, tổn thương mình sâu nhất chính là anh ấy—Nhan Dịch Trạch!
Quan Hiểu Ninh cứ thế ngồi khóc rồi dựa vào cánh cửa mà ngủ thiếp đi, trước khi rơi vào trong bóng tối ý nghĩ cuối cùng của cô chính là từ nay về sau cuộc sống của mình sẽ không còn người tên Nhan Dịch Trạch tồn tại nữa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT