Vậy là đã kết thúc một tháng thực tập đầu tiên, hôm nay là ngày được lãnh lương. Lâm Tuệ tính toán qua thì cộng với lương thực tập sinh, tiền đi dạy thêm, tiền đi làm phục vụ, đi làm mẫu ảnh suốt một tháng, chưa trừ tiền nhà, tiền ăn uống sinh hoạt một tháng, tiền gửi về cho ba mẹ thì cô cũng chỉ mới có được khoảng 10.000 tệ (~33,953,314 VNĐ) nhân thêm với ba tháng thì sẽ là 30.000 tệ. Không thể nào mà trả đủ tiền chiếc xe kia trong vòng ba tháng được.

Lâm Tuệ nghĩ rằng cho dù mình có làm cả năm cũng không đủ tiền được, vậy thì gia hạn hay không gia hạn có khác gì nhau đâu? Dù mình có mượn tiền của Bạch Tiểu Giang và anh trai cậu ấy cũng chỉ trả được có 1/3 món nợ. Giờ chả có nhẽ đi vay ngân hàng? Lâm Tuệ cảm thấy rất đau đầu. Mà tình hình Lâm Dĩ cũng không khá lên được, thằng bé vẫn trong trạng thái sống thực vật, có khả năng chỉ sống được ít năm nữa theo như lời bác sĩ nói. Nghĩ đến đây cô cảm thấy đau nhói

Tan làm, Lâm Tuệ ngồi trong xe mang theo vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ nhìn ra cửa sổ, tay trái chống lấy thái dương. Phúc Nhị thấy cô qua gương chiếu hậu, tinh ý hỏi:

"Cô Lâm có chuyện gì sao?"

Lâm Tuệ giật mình đáp:

"Em không sao"

"Ừm, thế đã quen với công việc chưa?"

"Công việc vẫn rất tốt, trong công ty có rất nhiều người tài giỏi em vẫn phải học hỏi thêm nhiều"

"Anh lái xe cho nhà Diệp tổng bao lâu rồi?"

"Tôi lái được 12 năm nay rồi. Em trai cô Lâm đỡ chưa?"

"Thằng bé vẫn như thế, không có gì tiến triển, em sợ nó chỉ sống được vài năm nữa"

Trong xe rơi vào trầm mặc một lúc, anh mới lên tiếng:

"Biết đâu được, nhỡ có kì tích gì thì sao, cứ phải đợi mới biết nha"

"Vâng, em cũng mong là như thế"

Tuy rất mệt mỏi nhưng cô vẫn cố đến quán cà phê làm. Quán hôm nay đông khách hơn mọi ngày, nhân viên rất bận rộn chạy ra chạy vào. Quán rộng và sang trọng, nằm ở gần khu du lịch cho nên rất nhiều khách nước ngoài. Lâm Tuệ cảm thấy đầu rất đau, người có chút nóng, sờ tay lên trán cô nghĩ rằng mình hoàn toàn đã bị sốt rồi.

Lâm Tuệ đang đứng ở quầy pha chế đợi cà phê để mang ra cho khách, đột nhiên thấy có một chàng trai bước vào, anh cao to đẹp trai, bước đi đầy thần thái, theo sau anh là một cô gái trông rất có khí chất nhưng bị vướng góc khuất cho nên Lâm Tuệ không rõ mặt. Khi hai người ngồi vào bàn, anh ta gọi phục vụ, Lâm Tuệ nhanh chóng chạy đến trên tay cầm một chiếc bút và một quyển sổ, anh chàng kia nhìn về hướng Lâm Tuệ, còn cô gái xinh đẹp kia thì quay lưng về hướng cô. Chỉ cần nhìn bờ lưng kia đã cảm thấy xinh đẹp rồi.

Khi Lâm Tuệ đến nơi, cô chỉ thấy cô gái kia đưa lưng về phía cô, mặt quay sang một bên cúi đầu nhỏ giọng nghe điện thoại. Cô vừa tắt máy cất vào túi xách thì Bách Phong liền hỏi:

"Đào Ngọc em muốn dùng gì?"

Đào Ngọc? What?

Diệp Đào Ngọc vừa nghe xong điện thoại thì ngẩng đầu lên nhìn Bách Phong tỏ vẻ không để ý nói:

"Anh gọi gì cũng được"

Nói xong cô cúi đầu xuống tranh thủ đọc tài liệu còn dang dở.

Lâm Tuệ thấy Diệp Đào Ngọc liền đứng hình hồi lâu, nghĩ rằng chết rồi không thể bị phát hiện. Ơ nhưng mình có làm gì sai đâu sao phải trốn nhỉ? Nhưng mà vẫn cảm thấy sợ, tốt nhất vẫn là không nên để chị ấy biết mình đi làm ở đây thì hơn.

Bách Phong liền gọi hai ly kem socola và hai phần bánh quế Bỉ. Xong xuôi, Lâm Tuệ rời đi, vừa mới quay mặt đi, Diệp Đào Ngọc chợt ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua được Lâm Tuệ, nàng vội nói:

"Khoan đã, tôi có món nữa muốn gọi, cô có thể quay lại ghi thêm được không?"

Lúc này Lâm Tuệ sững sờ đứng đó im lặng khoảng 30 giây rồi mới từ từ quay người lại đi đến bàn của Diệp Đào Ngọc. Diệp Đào Ngọc không tin được vào mắt mình khi thấy Lâm Tuệ ở đây, Lâm Tuệ đi qua rồi trấn tĩnh hỏi:

"Dạ chị muốn gọi thêm cái gì ạ?" Do đang mệt mỏi với lại còn sốt cao giọng nói của Lâm Tuệ liền biết là đang ốm rồi. Diệp Đào Ngọc nhíu chặt mày, đứng dậy nắm lấy tay của Lâm Tuệ nói:

"Theo chị ra ngoài một lát"

Nàng cứ thế kéo Lâm Tuệ đi bỏ mặc Bách Phong một mình, anh ta chợt cảm thấy bất mãn khi nàng cứ thế rời đi, thậm chí còn không thèm nói với anh ta một câu.

Ra ngoài tìm đến một chỗ vắng vẻ, Diệp Đào Ngọc lấy tay sờ trán của Lâm Tuệ hoảng hốt nói:

"Trán em nóng quá, bị sốt rồi, để chị đưa em đi bệnh viện. Đứng đây đợi chị một lát chị gọi taxi"

"Em không sao, vẫn có thể chịu được, đây đâu phải lần đầu em bị ốm đâu a~ Chị mau vào trong đi không là bạn chị phải chờ đó"

"Không được, kệ anh ta"

Hai phút sau, có một chiếc taxi chạy đến, Lâm Tuệ đành phải theo Diệp Đào Ngọc lên xe. Ngồi trên xe tự nhiên cơ thể run cầm cập, hình như là bị sốt rét. Diệp Đào Ngọc nhìn thấy cô như vậy không khỏi đau lòng, lập tức ôm Lâm Tuệ vào trong ngực mình, hi vọng có thể sưởi ấm cho em ấy. Rồi vội nói với tài xế:

"Bác tài làm ơn có thể đi nhanh hơn được không?"

Lâm Tuệ cảm thấy lạnh quá không còn suy nghĩ được gì nữa, cứ mặc kệ chị ấy ôm mình như vậy. Mười phút sau đã đến nơi, Diệp Đào Ngọc ôm Lâm Tuệ vào trong bệnh viện, nàng đi với tốc độ khẩn trương. Sau khi được y tá truyền nước, Lâm Tuệ cảm thấy buồn ngủ nên đã từ từ nhắm mắt lại. Một lát sau, cô liền chìm vào giấc ngủ, Diệp Đào Ngọc cảm thấy chua xót vô cùng, lấy tay vén tóc em ấy, rồi vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng kia. Nàng liền ngồi trông Lâm Tuệ cả đêm ở bệnh viện.

Sáng hôm sau thức dậy, Diệp Đào Ngọc tỉnh trước lúc 7h, thấy Lâm Tuệ vẫn còn đang ngủ. Sờ trán em ấy thấy có vẻ đã hạ sốt, chai truyền nước đã cạn, có lẽ tí nữa y tá mới đến thay. Hôm nay Diệp Đào Ngọc có một cuộc họp ở công ty vì vậy liền mau chóng rời đi. Trước khi đi, nàng đặt một nụ hôn nhẹ nhàng trên trán của Lâm Tuệ.

Gọi Phúc Nhị đến bệnh viện chở mình về, ngồi trên xe nàng mở điện thoại ra kiểm tra thì nhận được rất nhiều tin nhắn, mà hầu hết là của Bách Phong. Anh ta là con trai của một người bạn của ba mẹ mình, vừa mới tốt nghiệp thạc sĩ từ nước ngoài trở về. Nhà anh ta có một công ty mới thành lập được mấy năm, muốn hợp tác với công ty nhà mình. Hôm qua là định đi bàn công việc nhưng không ngờ lại gặp Lâm Tuệ.

Về nhà riêng, Diệp Đào Ngọc tranh thủ đi tắm, vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng. Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi rồi đến công ty làm việc. Trong cuộc họp, không tập trung nghe báo cáo, trong đầu nàng bây giờ chỉ đang lo nghĩ không biết em ấy đã tỉnh hay chưa. Đến giờ nghỉ trưa, nàng lái xe đi đến bệnh viện thăm Lâm Tuệ.

Vào phòng bệnh, thấy Lâm Tuệ đã tỉnh lại, nàng vội vàng chạy đến hỏi thăm:

"Em sao rồi? Chưa ăn gì có đúng không?"

Cô lắc đầu nói:

"Em mới tỉnh được một lúc thôi, vẫn chưa ăn cái gì cả"

"Chị có mua ít cháo nóng đây, em ăn đi cho đỡ đói"

"Chị mới tan làm sao? Đã ăn gì chưa?"

"Lát chị ăn sau, em ăn trước đi." Nàng vừa nói vừa cười ấm áp.

"Cảm ơn chị nhiều"

Sau khi ăn cháo xong, Diệp Đào Ngọc hỏi:

"Bác sĩ đã đến đây kiểm tra lại cho em chưa?"

"Bác sĩ đã kiểm tra cho em rồi, nói là chỉ cần nghỉ ngơi một ngày, mai là có thể xuất viện được rồi"

"Chị hỏi em cái này được không?"

Đoán được chị ấy định hỏi gì, cô nhẹ nhàng gật đầu: "Dạ được"

"Em đã đi làm ở công ty cả ngày rồi sao vẫn còn đến đó làm nữa? Với cả em làm ở đó bao lâu rồi"

Không thể nói sự thật được với Diệp Đào Ngọc, cô đáp:

"Em cũng chỉ là muốn trải nghiệm thêm thôi a~ sinh viên ai chẳng cần phải đi trải nghiệm chứ. Em mới làm được một tháng thôi"

Nghe xong, Diệp Đào Ngọc nhíu mày tức giận nói:

"Trải nghiệm cái gì mà ngay cả ốm vẫn cố chấp đi làm hả? Nhỡ chị không đến rồi đưa em đi viện, có phải là em vẫn sẽ gắng gồng làm tiếp đúng không?"

Lâm Tuệ quả thật là không cãi được, cười nói:

"Nhưng mà số em vẫn rất may mắn gặp được chị mà đúng không, đừng giận em nữa"

Diệp Đào Ngọc đoán rằng Lâm Tuệ cố gắng kiếm tiền đến mức không cần sức khỏe như vậy chỉ có thể là vì gia đình em ấy, nhưng nàng không biết em ấy cần nhiều tiền vào việc gì? Lương thực tập sinh ở công ty nàng trả cao hơn nhiều so với thị trường, hoàn toàn đáp ứng được các nhu cầu sinh hoạt, thậm chí còn có thể gửi về cho ba mẹ.

Nàng hỏi thêm:

"Em còn đi làm công việc nào khác nữa không?"

Lâm Tuệ nhanh chóng lắc đầu nói:

"Dạ không đâu"

Trong lòng Diệp Đào Ngọc không khỏi thở dài, đột nhiên nghĩ đến cái gì. Nàng nhớ đến bài viết kia của em ấy trên Weibo nói rằng ước gì có 100 vạn tệ, Diệp Đào Ngọc chợt sửng sốt, ánh mắt thâm thúy nhìn Lâm Tuệ.

Trong khi đó, Lâm Tuệ cầm điện thoại lên kiểm tra, thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Bạch Tiểu Giang:

00:10 Tiểu Tuệ cậu chưa tan làm à?

00:30 Này sao không nghe máy của mình?

00:40 Đừng làm mình sợ Tiểu Tuệ

1:00 Cậu có sao không? Đang ở đâu đấy?

...

Lâm Tuệ cảm thấy cái mũi chua xót, lập tức nhắn lại:

"Tối qua mình đang đi làm thế nhưng bị sốt cao, là chị Đào Ngọc đưa mình đến bệnh viện, cậu đừng lo lắng quá. Giờ mình khỏe hơn rồi"

Bạch Tiểu Giang lo lắng cầm khư khư cái điện thoại, chợt nhận được tin nhắn của Lâm Tuệ ngay lập tức mở lên xem, cô thở phào nhẹ nhõm khi biết bạn mình không có chuyện gì xấu:

"Trời ơi, cậu không sao là tốt rồi, làm mình cả đêm qua không ngủ được. Cậu đang ở viện nào đấy, tan làm mình qua thăm cậu"

"Mình nằm ở Bệnh viện Nhân dân Đại học Bắc Kinh"

"OK, vậy cậu nghỉ ngơi đi nhé"

"Ừ cảm ơn cậu"

Nhắn tin xong, Lâm Tuệ quay ra thấy Diệp Đào Ngọc vẫn đang chăm chú nhìn mình, cô cảm thấy có chút xấu hổ nói:

"Chị đi ăn cái gì đi không đói. Mà tí nữa chị còn phải đến công ty nữa đó"

"Ừ được rồi"

Chợt nghĩ đến anh chàng tối qua, cô tò mò hỏi:

"Người đàn ông đi cùng chị tối qua là bạn trai chị hả?" Nói xong ánh mắt thấp thỏm nhìn Diệp Đào Ngọc. Hai chữ "bạn trai" cô nói bé như con kiến.

Thấy em ấy như vậy, trong lòng cảm thấy ngứa ngứa, nổi lên ý nghĩ muốn trêu, liền nở nụ cười xấu xa nói:

"Nếu đúng là bạn trai chị thì sao?"

Câu trả lời khiến Lâm Tuệ có chút hơi sốc, trong lòng cảm thấy buồn bã nói:

"Dạ không em chỉ hỏi vậy thôi, em không nên hỏi như vậy. Hai người quả thật rất đẹp đôi nga~"

Diệp Đào Ngọc tức giận không vui nói:

"Đẹp đôi cái gì mà đẹp đôi, chị không thích anh ta. Hừ"

"A tại sa..."

Chưa kịp nói hết câu, đột nhiên Diệp Đào Ngọc tiến tới hôn vào đôi môi mà cô đã hằng ao ước. Khi môi hai người chạm vào nhau, như có luồng điện chạy xuyên qua cơ thể vậy. Nhẹ nhàng mút lấy cánh môi của Lâm Tuệ rồi sau đó nàng nói:

"Lần sau không cho phép em nói đến anh ta"

Chưa kịp hoàn hồn, giờ đầu óc của Lâm Tuệ không còn ở đây nữa rồi, tim cô đập dữ dội, khuôn mặt đỏ hơn trái cà chua chín, không những mặt mà toàn thân đều đỏ như tôm luộc, không dám nhìn thẳng Diệp Đào Ngọc, cô nhanh chóng nằm xuống giường lấy chăn che kín mít như xác ướp, không thể nào tin được mình đã mất nụ hôn đầu. Nhìn thấy Lâm Tuệ như vậy, Diệp Đào Ngọc cảm thấy buồn cười không chịu được.

"Em che kín như vậy sẽ bị khó thở đó, nếu thấy xấu hổ thì chị sẽ đi trước, đến tối lại qua thăm em sau. Em nghỉ ngơi đi." Nói xong, nàng không nỡ nhưng phải rời đi. Sau khi Diệp Đào Ngọc rời đi, lúc này Lâm Tuệ mới kéo cái chăn ra rồi từ từ hé đôi mắt quan sát xem chị ấy đã rời đi chưa. Khi không thấy bóng người ở đây, cô mới kéo thẳng cái chăn ra khỏi đầu, lấy tay sờ lên môi mình, cảm thấy có chút run run, a trời ơi xấu hổ chết đi được huhuhu. Trong đầu toàn là hình ảnh ban nãy, cô cảm thấy mình không thể bình tĩnh được nữa rồi ước gì có cái hố ở đây.

Tan ca lúc 18h, Diệp Đào Ngọc liền mau chóng lái xe đến bệnh viện, trong đầu nàng hồi tưởng lại nụ hôn trưa nay, lấy tay sờ môi, lại nhớ đến dáng vẻ xấu hổ của Lâm Tuệ không khỏi mỉm cười. Đi qua cửa hàng hoa, nàng mua một bó, sau đó đi mua thêm ít hoa quả và một hộp cơm cho em ấy. Đến bệnh viện đã là 18h30, nhanh chóng bước vào căn phòng kia, nàng nhẹ nhàng gõ cửa bên trong truyền ra một giọng nói:

"Mời vào"

Cửa vừa mở, Lâm Tuệ thấy bóng dáng kia lại đỏ mặt, không dám đối mặt nhìn chị ấy, nuốt nuốt nước bọt, làm đủ mọi động tác hết sức vô tri, giả vờ cạy cạy móng tay, gãi tay, ngắm tay...

"Khụ khụ..."

Thấy mình bị bơ, Diệp Đào Ngọc lên tiếng hỏi rồi đặt bó hoa lên nóc tủ đầu giường:

"Em sao rồi, cảm thấy khỏe hơn chưa?"

"Em... đỡ rồi." Cô vừa nói vừa gãi ngón tay.

"Em bị khó chịu ở tay sao, mang chị xem nào." Diệp Đào Ngọc tiến đến ngồi bên cạnh Lâm Tuệ rồi nắm lấy tay em ấy:

"Em bị ngứa sao? Để chị gãi cho"

"A không cần, em hết ngứa rồi"

Diệp Đào Ngọc vẫn không thả tay ra, người càng cúi gần về phía Lâm Tuệ, Lâm Tuệ giật mình càng ngả người về phía sau. Đến khi cô tựa vào thành giường không thể ngả tiếp ra phía sau được nữa, Diệp Đào Ngọc càng tiến gần về phía Lâm Tuệ hơn, đến khi chóp mũi hai người chỉ cách nhau khoảng 3cm, Lâm Tuệ nín thở, cô cảm nhận được hơi thở nóng rực của chị ấy. Lúc này Diệp Đào Ngọc mới buông tha cô cười nói:

"Chị có mua cơm, em ăn đi cho nóng. Ngày mai có thể xuất viện được rồi. Lần sau ốm thì cứ nghỉ đi, đừng cố quá"

Lâm Tuệ thở phào nhẹ nhõm, ăn cơm ít ra còn đỡ xấu hổ, cô ăn cơm nhưng cảm thấy cơm này không ngon như chị ấy nấu, nhưng vẫn cố gắng ăn hết. Trong khi Lâm Tuệ đang ăn cơm thì Diệp Đào Ngọc ở một bên gọt táo, gọt xong cắt thành từng miếng nhỏ vừa miệng dễ ăn, cắt xong nàng ăn thử một miếng thấy khá ngọt. Một lúc sau cuối cùng Lâm Tuệ cũng ăn xong cơm, một miếng táo nhỏ được đưa đến miệng cô, Lâm Tuệ xấu hổ nói:

"Em có thể tự ăn"

Không làm em ấy khó xử nữa, nàng đưa tăm và đĩa táo cho Lâm Tuệ. Ăn uống xong xuôi, Diệp Đào Ngọc giúp cô dọn dẹp phòng sạch sẽ, Lâm Tuệ ngoan ngoãn ngồi một bên ngắm nhìn chị ấy. Hôm nay, Diệp Đào Ngọc mặc một chiếc áo sơ mi chiffon nâu tay dài cổ chữ V, phối với chân váy bút chì ngắn xẻ sau màu đen, cực kì tôn dáng. Nàng còn sử dụng thêm vòng cổ và đồng hồ làm phụ kiện, Lâm Tuệ mải nhìn mê mẩn. Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Lâm Tuệ giật mình vội thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cây, Diệp Đào Ngọc mỉm cười, biết nhưng không vạch trần. Nhìn đồng hồ phải đến giờ đi về, lát nữa còn có hẹn với gia đình, nàng nói:

"Em nghỉ ngơi đi, giờ chị phải về rồi. Mai chị sẽ qua làm thủ tục xuất viện cho em"

Lâm Tuệ lúc này mới chầm chậm quay đầu lại nhìn nàng, nhẹ nhàng đáp:

"Cảm ơn chị, chị về cẩn thận"

"Chào em, chị về đây"

Diệp Đào Ngọc rất muốn đến xoa đầu em ấy, nhưng nàng kiềm chế, rồi mau chóng xoay người đi ra cửa.

Một lúc sau, Bạch Tiểu Giang mới được tan làm, cô vội vàng gọi taxi đến bệnh viện, nhanh chóng chạy vào phòng của Lâm Tuệ. Bạch Tiểu Giang gõ cửa rồi bước vào phòng. Sau khi nhìn thấy bạn mình, Bạch Tiểu Giang chạy vội đến ôm Lâm Tuệ khóc thút thít:

"Huhuhu Tiểu Tuệ, ơn giời cậu không sao"

"Mình không sao, còn khỏe lắm. Cậu xem đây". Nói rồi cô kéo ống tay áo sát nách, gập cánh tay 90 độ, nắm chặt lòng bàn tay khoe lên cơ bắp.

"Được rồi đừng nháo nữa mau kéo xuống. Cậu ăn gì chưa?"

"Mình vừa ăn cơm rồi"

"Ăn rồi? Ai mua?"

"Chị Đào Ngọc"

"Uầy uầy, ghê nha, được hẳn tổng giám đốc mua cơm cho ăn a~"

"Cậu có thôi đi không hả?" Cô vừa nói, vừa xấu hổ lấy gối đầu đánh vào vai Bạch Tiểu Giang

"Hahahah, được rồi mình xin, đừng đánh nữa"

"Cho cậu chừa, hứ"

--------------------------------------------------------------------------------------------------

13/2/24

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play