Còn một tuần nữa mới có kết quả phỏng vấn, vì vậy Lâm Tuệ vẫn tiếp tục công việc gia sư part time của mình. Buổi sáng cô muốn đi siêu thị mua sắm ít đồ cho tuần tới, bước vào siêu thị nhanh chóng lấy một chiếc xe đẩy đi đến từng gian hàng, sau khi mua xong, cô ra xếp hàng chờ thanh toán. Khi trở về nhà, đang xếp đồ ăn vào trong tủ liền nhận được một cuộc gọi của mẹ:
"Alo mẹ à, có chuyện gì sao?"
"Con đang ở đâu, bây giờ người ta tìm đến nhà đòi nhà mình phải đền bù chiếc xe kia cho họ." Vừa nói bà vừa khóc nấc lên.
"Phải làm sao bây giờ, con còn tiền không? Ba mẹ còn một ít tiền tiết kiệm nhưng không thấm vào đâu"
Lâm Tuệ nghe mẹ nói xong liền rơi vào một mảnh trầm tư rồi đáp:
"Con cũng chỉ có 4000 tệ (~13.606.493 VNĐ), mai con sẽ đưa hết số tiền này cho mẹ. Mẹ hỏi người ta có thể gia hạn thời gian thêm được hay không? Con sẽ cố xoay xở"
"Sao lại chỉ có 4000 tệ? Tiền học bổng của mày đâu hết rồi, còn tiền đi làm thêm nữa? Chiếc xe kia những 100 vạn tệ, mày xoay xở kiểu gì? Người ta cho một tháng nữa để trả đủ số tiền kia" (~3.401.623.448 VNĐ)
Nghe những lời nói trách móc của Mạn Đoản Uyên, Lâm Tuệ cảm thấy lòng mình đau nhói, mày nhíu chặt nói:
"Con..."
Tút tút tút
Chưa kịp nói hết thì mẹ cô đã cúp máy trước. Lâm Tuệ buông xuống điện thoại, mang theo tâm trạng tuyệt vọng ngồi thất thần trên ghế. Hai chân cô để lên ghế co lại rồi gục mặt xuống đầu gối, hai tay quàng ra ôm lấy đôi chân, không thể kìm nén cảm xúc được nữa nhanh chóng những dòng nước mắt lăn xuống trên má, rồi từng dòng rồi từng dòng chảy xuống ướt đẫm cái cổ thiên nga kia của cô. Khóc được một lúc, Lâm Tuệ lấy tay lau lau nước mắt rồi bình tĩnh khôi phục tâm trạng, hít thở thật sâu, chỉnh lại mái tóc có chút hỗn loạn. Sau đó, cô tiến vào nhà bếp để cất nốt đồ vào tủ lạnh.
Đến 19h cô phải đi làm vì vậy sau khi ăn xong cô để gọn thức ăn lại một chỗ, sau đó lấy lồng bàn đậy lại, khi nào Bạch Tiểu Giang đi làm về thì ăn sau. Đi dạy đến 21h xong cô trở về, khi đi qua quán mì lần trước Lâm Tuệ không khỏi nhớ tới Diệp Đào Ngọc. Về đến nhà, Bạch Tiểu Giang lên tiếng trước:
"Cậu về rồi sao? Có mệt không?"
Cô lắc đầu nói:
"Mình không mệt. Cậu đang thiết kế cái gì thế?"
"Mình đang thiết kế logo. Chỉ vì câu khách hàng là thượng đế nên mình mới phải nhịn. Trời ạ, chứ nếu không mình đã nói: Tự đi mà thiết kế cho rồi còn thuê người ta làm gì"
"Ừ, cũng vì miếng cơm manh áo"
Cô chăm chú nhìn Bạch Tiểu Giang làm việc, Bạch Tiểu Giang đã chơi cùng cô suốt 14 năm, nhà cô ấy chỉ cách nhà cô 1km nên mỗi lần đi học là hai người sẽ thường đi chung một chiếc xe đạp. Mỗi lần đi đều là Bạch Tiểu Giang chở cô. Hiện giờ Bạch Tiểu Giang cũng vừa kết thúc năm thứ ba chuyên ngành Thiết kế đồ họa - Trường Đại học Giao thông Bắc Kinh.
Cảm giác được ánh mắt của Lâm Tuệ, Bạch Tiểu Giang ngẩng đầu lên nhìn cô rồi mỉm cười nói:
"Sao nhìn mình chăm chú thế trên mặt mình có dính gì à?"
Lâm Tuệ lắc đầu ủ rũ nói:
"Không, chỉ là xem cậu đang vẽ như thế nào thôi. Cậu cứ làm việc tiếp đi, mình đi chữa bài cho học sinh đây"
Bạch Tiểu Giang thấy Lâm Tuệ hôm nay có hơi khác mọi hôm, lại hỏi tiếp:
"Cậu có chuyện gì hả? Nhìn cậu trông lạ lắm đó"
"Mình không có chuyện gì đâu, chỉ là học sinh lười học quá nhắc mãi cũng thấy bất lực nên có chút mệt thôi"
"Không phải, mình không thấy giống, trước đây cậu cũng đã từng dạy cho cậu bé kia, thằng nhóc đó còn lười học và nghịch ngợm hơn cũng không thấy tâm trạng cậu như vậy. Còn nữa, không phải cậu đã từng nói là đứa trẻ cậu đang dạy không những học hành rất chăm chỉ mà còn thông minh hay sao? Sao giờ lại chê nó lười học rồi? Nói cho mình biết có phải ai bắt nạt cậu đúng không Tiểu Tuệ? Kể cho mình nghe có được không?"
Nghe đến đây, hai mắt Lâm Tuệ chợt ửng đỏ, giọng có chút nghẹn ngào nói lắp bắp:
"Tiểu Giang... mình, hức, mình..."
"Bình tĩnh, bình tĩnh, không sao cậu cứ khóc đi." Nói rồi đi đến ôm Lâm Tuệ vào trong lòng, Bạch Tiểu Giang khẽ thở dài, trong lòng cũng lờ mờ đoán được có khả năng liên quan đến gia đình Lâm Tuệ. Lâm Tuệ từ lúc lên Đại học đã trở thành trụ cột chính của gia đình. Nhà Lâm Tuệ thì nghèo khó, Lâm Dĩ lại suốt ngày trốn học, ba mẹ Lâm tiền lương một tháng cũng chỉ đủ ăn uống, nhưng mà bây giờ họ cũng đã gần 60 rồi không còn đi làm được nữa. Lâm Tuệ từ lúc lên Đại học đã quần quật đi làm thêm để cố gắng chi trả tiền trọ, cũng may là dựa vào thành tích học tập xuất sắc cho nên cũng không cần lo về học phí. Cô cũng tham gia rất nhiều cuộc thi cho sinh viên và lần nào cũng được giải, hơn nữa những số tiền từ việc tham gia cuộc thi đó Lâm Tuệ đều gửi một ít về cho ba mẹ, còn bản thân mình cũng không dám tiêu pha gì nhiều.
10 phút đã trôi qua, Lâm Tuệ bèn nói:
"Được rồi, cậu thả mình ra đi rồi mình sẽ nói a"
Bạch Tiểu Giang nghe lời Lâm Tuệ thả cô ấy ra. Sau khi nghe Lâm Tuệ tường thuật lại mọi chuyện, Bạch Tiểu Giang không khỏi cảm thấy tức giận nói lớn:
"Có bà mẹ nào như mẹ cậu không hả? Mình cảm thấy bức bối thay cho cậu. Giờ làm sao một mình cậu trả được số tiền kia trong vòng một tháng. Bán nhà đi cũng không đủ... haizz. Mình có một ít sẽ đưa cho cậu, mình sẽ hỏi thêm anh trai mình, anh ấy chắc là sẽ có một ít"
"Không, mình không thể lấy của cậu được a. Cho dù thế thì số tiền nợ vẫn rất rất lớn. Để mình suy nghĩ tìm cách thương lượng xin kéo dài thời hạn với họ sau." Sợ bạn mình buồn cô chớp chớp đôi mắt to tròn rồi nói tiếp:
"Được không Tiểu Giang?"
Bạch Tiểu Giang:...
"Ừm, nếu mà người ta không đồng ý kéo dài thì cậu cứ cầm tiền của mình đi, rồi mình sẽ hỏi anh trai, anh ấy nhất định sẽ giúp thôi. Cậu đến đây là được rồi, mau chóng đi nghỉ ngơi đi, không cho phép từ chối"
Lâm Tuệ nghe xong cười hì hì nói:
"Được rồi, cảm ơn cậu, giờ mình sẽ đi nghỉ ngơi trước, không làm phiền cậu làm việc nữa"
Nói rồi cô vào nhà tắm thay quần áo rồi lên giường nằm nghịch điện thoại. Cầm điện thoại lên Weibo đăng một status chơi chơi:
Ước gì bây giờ tôi có 100 vạn tệ hahaha
Một lúc sau, ở bài viết của cô có rất nhiều bạn bè bình luận, đa số mọi người đều cười nói:
Mình cũng ước vậy hahaha
Hôm qua mình cũng ngủ mơ như thế
Chậc chậc
Ái chà nếu có 100 vạn tệ có thể chia cho mình một ít được không haha
...
Sau khi tan ca trở về, Diệp Đào Ngọc tắm rửa xong, ăn tối rồi lại tiếp tục làm việc đến 23h, sau đó đi skincare. Nàng mặc một bộ đồ ngủ gợi cảm nằm lướt điện thoại ở trên giường. Dùng tài khoản phụ đăng nhập Weibo rồi vào tài khoản của Lâm Tuệ xem xem có gì mới không, đột nhiên nàng thấy một bài viết mà Lâm Tuệ mới đăng cách đây gần một tiếng trước. Đọc xong, Diệp Đào Ngọc cũng nở nụ cười vui vẻ rồi bình luận:
Tôi có thể cho em
Thấy vẫn chưa đủ, nàng bổ sung thêm Thậm chí còn nhiều hơn, chỉ cần em thích
Sau đó nhấn gửi bình luận. Một lát sau có vài người vào trả lời bình luận của cô
@Sọ đầu lâu: Omg người giàu sao, có thể cho em với được không. STK của em là XXX
Tổng tài bá đạo ngầu lòi đây sao kkk
Em cũng muốn
Haha biết là nói trêu nhưng em cũng ước
...
Thật ra Lâm Tuệ đang chuẩn bị đi ngủ rồi, đột nhiên Bạch Tiểu Giang nói:
"Ơ Tiểu Tuệ, cậu mau vào Weibo xem đi, có ai đó bình luận vớ vẩn gì vào bài viết của cậu kìa"
Cầm lấy điện thoại vào lại bài viết lúc nãy mình đăng, Lâm Tuệ đọc lần lượt bình luận của mọi người, lướt đến cái tên kia làm cô không khỏi sửng sốt nhớ đến tuần trước. Đọc bình luận của Sọ đầu lâu, Lâm Tuệ liền cảm thấy bực bội, người này nhất định là có vấn đề, không nghĩ ngợi gì nhiều dứt khoát chặn tài khoản kia.
Trong khi đó ở bên kia Diệp Đào Ngọc vẫn chưa biết tại sao mình bị chặn, trong đầu hiện ra một đống dấu hỏi chấm???
Hai ngày sau, Lâm Tuệ đến thăm Lâm Dĩ. Nhìn thấy em trai vẫn đang hôn mê hôm nay đã là ngày thứ 22, Lâm Tuệ không khỏi thở dài. Ngồi một lúc định rời đi, cô chợt thấy đầu ngón tay của Lâm Dĩ cử động nhẹ, cô tưởng mình hoa mắt lấy tay dụi nhẹ sau đó nhìn ngón tay Lâm Dĩ lần nữa, nhìn chằm chằm khoảng một phút sau, ngón tay lại động đậy nhẹ, đôi mắt từ từ mở ra. Lâm Tuệ xúc động lấy tay che miệng. Cô lập tức gọi bác sĩ đi đến kiểm tra, một lúc sau bác sĩ chạy đến, kiểm tra tình hình Lâm Dĩ một lượt rồi nói:
"Thật may là cậu ấy đã tỉnh nhưng có một số dấu hiệu có khả năng rơi vào trạng thái thực vật. Đôi mắt cậu ấy di chuyển về cùng một hướng với tốc độ chậm, bị chảy nước mắt và nhăn mày liên tục. Nhưng chúng tôi sẽ quan sát và kiểm tra kĩ hơn. Cô và người nhà xin bình tĩnh. Tôi xin phép đi trước"
Nghe bác sĩ nói như vậy, Lâm Tuệ cũng rơm rớm nước mắt, lên tiếng hỏi Lâm Dĩ:
"Em có nhận ra chị không?"
Đáp lại cô là ánh mắt vô cùng mơ hồ, đôi mắt vẫn đang di chuyển về một hướng như lời bác sĩ nói. Lâm Tuệ đột nhiên rơi nước mắt đến nắm tay Lâm Dĩ:
"Lâm Dĩ à, sẽ không có chuyện gì đâu, em sẽ bình an vô sự thôi"
...
Ngồi một lúc, cô chợt nhớ ra là cần phải thông báo cho ba mẹ biết. Sau khi biết tin con trai tỉnh lại ba mẹ Lâm vô cùng vui vẻ vỡ òa hạnh phúc, nhưng nghe đến đoạn khả năng cao sẽ rơi vào trạng thái thực vật, hai ông bà không tin được hỏi đi hỏi lại nhiều lần rồi vội đi đến bệnh viện. Mạn Đoản Uyên khóc từ lúc ở nhà cho tới khi đến phòng bệnh, còn Lâm Bình An không có khóc lên như vợ nhưng trong lòng đau nhói không thôi.
Nhìn thấy con trai đã tỉnh, mẹ Lâm chạy đến nắm tay con trai hỏi:
"Tiểu Dĩ à, con không sao chứ? Có thấy đau ở đâu không?"
"Ta là mẹ con đây, là Mạn Đoản Uyên cùng với ba con Lâm Bình An đến thăm con đây. Con à, con..." Nói xong bà càng khóc nhiều hơn.
Lâm Dĩ vẫn đang cười, ba Lâm cũng rơm rớm nước mắt ra an ủi vợ:
"Thôi bà, con nó khả năng cao..."
"Ông không được nói linh tinh a, con trai tôi nhất định sẽ hồi phục thôi, nó nhất định sẽ bình thường trở lại"
Đứng ở một bên, Lâm Tuệ cũng rơi nước mắt rồi nói:
"Ba mẹ, bác sĩ sẽ kiểm tra kĩ hơn nên chưa thể chắc chắn 100% được, bây giờ ba mẹ ở đây với em đi, con sẽ đi thương lượng với chủ nhân của chiếc xe ô tô kia xem họ có đồng ý kéo dài thời hạn hay không"
Ba Lâm liền nói:
"Ngộ nhỡ họ không đồng ý thì sao? Nhà chúng ta lấy đâu ra số tiền lớn như vậy"
Để trấn an ba mình, cô đáp:
"Ba yên tâm, con nghĩ họ sẽ đồng ý thôi, còn nếu họ không đồng ý, con sẽ hỏi vay tạm của Tiểu Giang và gia đình cậu ấy"
"Con vất vả rồi, ba mẹ cũng không thể làm được gì, đành trông cậy vào một mình con." Nói rồi ông vỗ nhẹ vai con gái mình.
"Vâng con xin phép đi trước"
Về đến phòng trọ, Lâm Tuệ bấm gọi đến dãy số kia, tay cô hơi run nhẹ nhưng cũng bấm gọi, một lát sau đầu dây bên kia vang lên một giọng nói của đàn ông:
"Alo"
"Xin chào đây có phải là số điện thoại của Văn Cẩn tiên sinh đúng không ạ?"
"Đúng rồi, cô là...?"
"Tôi là Lâm Tuệ chị gái Lâm Dĩ, tôi gọi đến là để muốn xin tiên sinh có thể kéo dài thời hạn một tháng thành mười hai tháng được không ạ?" Cô nói với giọng cầu khẩn chân thành.
"Mười hai tháng??? Cô đùa tôi à, không được, một tháng là một tháng"
"Tôi cầu xin anh, Lâm Dĩ nó vừa tỉnh lại có khả năng cao rơi vào trạng thái thực vật, nếu không thì ba tháng, ba tháng có được không? Số tiền kia quá lớn, tôi không thể trả đủ trong vòng một tháng được"
Nghe thấy cả tiếng khóc của Lâm Tuệ, Văn Cẩn nén giận thở dài nói:
"Được rồi, đây là sự nhượng bộ cuối cùng, nếu đúng ba tháng sau gia đình cô không trả được đủ tiền thì đừng trách tôi đấy." Nói xong thì cúp máy.
Lâm Tuệ vừa khóc vừa cắn môi, nước mắt chảy giàn giụa, cô nằm trên giường nhắm mắt vừa khóc, vừa lấy cánh tay che mắt.